Chương 20: Chiến đấu ở mặt trận khác

Thần Hành Bách Biến

Chương 20: Chiến đấu ở mặt trận khác

"Hả, giấu cái gì?" Lại Vô Thường nháy mắt hỏi.

"Lát ta sẽ hỏi" Tố Nhi che giấu. Lại Vô Thường hừm 1 cái, đem mặt mình về bình thường trước mắt tất cả. Mọi người đây hô lên lên kinh ngạc. Thì ra là dịch dung, bảo sao đẹp khó tin vậy. Tố Nhi há hốc mồm, trừng mắt nhìn Lại Vô Thường. Tên người mẫu của Chu Lễ đứng phắt dậy chỉ chỉ Lại Vô Thường bảo:" Là hắn, là hắn kìa thiếu gia"

Chu Lễ còn đang ngẩng đầu nhìn màn này chợt giật mình âm trầm. Y vừa nhìn bức vẽ và Lại Vô Thường. Một hồi thắt chặt tay sau đó lại mở ra. Y dặn dò tên người mẫu:" Mau cho người theo dõi hắn cho ta, khi hắn ra ngoài thì cứ giết hắn."

"Vâng, hè hè" Mẫu cười.

"Chúc mừng Tố tiên tử vẽ bức tranh kinh người thế" Từng tiếng vỗ tay vang lên.

"Phải nói tiên tử chọn mẫu thật tuyệt vời, còn có thể dịch dung cao minh như vậy. Này tên kia, được làm mẫu cho tiên tử là phúc phận của ngươi."

"Phúc của ta?" Lại Vô Thường tự hỏi. Hắn đến chỉ góp vui thôi mà. Có định đi nhận phúc đâu.

"Cám ơn mọi người xem Nhi vẽ, tạm biệt mọi người."Tố Nhi chấp tay gật đầu, cầm bức chân dung và kéo Lại Vô Thường đi. Rèm đóng lại, mọi người tiếc nuối. Hôm nào cũng vậy, tiên tử chỉ xuất hiện nói mấy câu rồi biến mất.

Lại vào căn gác đỏ, Lại Vô Thường cảm thấy chút vui khoe mẽ. Tố Nhi đứng hỏi:" Này ngươi dạy ta chiu đó được không?"

"Chiu gì?" Lại Vô Thường hỏi ngược.

"Cái chiêu dịch dung của ngươi đó, thật tuyệt quá đi mất" Tố Nhi gấp gáp. Có thêm chiêu này, nhan sắc của nàng chính là siêu cấp vũ khí giết người bằng da mặt.

"Ngươi muốn học làm gì?" Lại Vô Thường hỏi.

"Ngươi bị ngốc à, hay ngươi bị vô cảm? ta không đẹp hay sao?" Tố Nhi cố kéo da mặt mình lên tận cùng.

"Ta không ngốc, không cảm, ngươi không đẹp." Lại Vô Thường mặn mà.

"Á, ngươi bị vô cảm thật rồi. Thôi ngươi không dạy thì đi đi. À, gặp Bích bà lấy tiền đi." Tố Nhi quay mặt khóc. Không có vẻ giống hoa khôi hay tiên nữ gì. Lại Vô Thường đứng dậy bỏ đi tuyệt tình làm nàng khóc kinh hơn nữa.

"Tiền? Ta còn nhiều lắm." Lại Vô Thường cười ha hả bỏ đi khỏi thanh lâu. Vừa ra khỏi cửa đã bị xem như mới làm chuyện ấy nên hưng phấn thế.

Lại đi vài vòng xung quanh Bách Hợp thành, không còn niềm vui, Thường mới đến rìa tây Bách Hợp đảo.
==========

Tại Bách Hợp các. Các cao tầng đang họp với nhau. Có vẻ rất long trọng bởi liên quan đến vấn đề sau này của Bách Hợp các.

Đề tài cuộc họp chính là việc tên bắt cóc đòi tiền chuộc hốt hoảng lòng người 1 vạn linh thạch. Con số đủ làm bao nhiêu đại tông môn phá sản. Là các chủ, Vân Nam tình nguyện bỏ đứa con của mình hơn là bỏ Bách Hợp các. Vấn đề bây giờ không phải chuộc hay không chuộc mà là làm sao cứu người ra. Khi mà đối phương lại ở tận Đông Khu.

Đông Khu và Liên Hoàn đảo từ trước tới nay như nước với lửa. Đông Khu luôn tìm mọi cách xâm chiếm khu đảo này. Mặc dù chưa chiếm được nhưng đã gây ra nhiều vụ có hại đến Liên Hoàn đảo.

"Sao? Ý các ngươi thế nào? Có nên phái cường giả đi không?" Vân Nam hỏi ý kiến.

"Dù gì cũng là thủ tịch đệ tử, các chủ đời kế tiếp không thể cứ như vậy mà bỏ được, dù sao hắn cũng là thiên tài và là con của ngài" Đại trưởng lão cho ý kiến đầu tiên, quyết định của ông là ủng hộ.

"Đúng, có lẽ tương lai Bách Hợp các phụ thuộc vào hắn ta." Mọi người đều đưa ra định kiến của mình.

"Ừm, có lẽ ta phải mời mấy lão già kia cùng tham gia, tự ta đi mới được. Bên kia toàn là cao thủ, phái Thôi Linh đi có nguy cơ rất cao. Nhưng chỉ sợ mấy lão kia lại phải giữ nhà, còn bận lão bà của bọn hắn nữa." Vân Nam trầm ngâm.

"Tôi thấy có rất nhiều người tham gia giải cứu qua yêu cầu của ta, có nên cho bọn họ đi? Bọn họ đông lắm, nếu bị tiêu diệt ở Đông Khu thì đó là một tổn thất lớn với Liên Hoàn đảo." Đại trưởng lão nói. Liên Hoàn đảo người đông mà cường giả thì ít. Đông Khu có một Bạo Linh hậu kỳ nên luôn âm mưu. Nếu khu đảo bị tổn thất thì rất có khả năng sẽ bị xâm chiếm.

"Cứ để bọn họ đi, đó là nguyện vọng của bọn họ, chúng ta không cần ngăn cản, tiện thể nhờ bọn họ che giấu cao thủ giúp ta. Được rồi, quyết định vậy đi. Chúng ta sẽ có 3 trưởng lão và ta đi giải cứu. Nếu có thêm mấy lão kia thì tốt. Giải tán." Vân Nam đứng nói.
=================

Trên đường, Vân Thành và Kinh Môn Hương vẫn đang dắt tay nhau đi bộ thu hút ánh mắt và hô hào của nhiều người. Hai người đi vào một khách sạn với vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn tự nhiên. Đặt ngay một phòng và ở trong đó.

Hai người nằm trên giường, tay không rời, mắt không nhìn xa. Vân Thành còn dư một tay thì đang táy máy lung tung khắp nơi. Khi thì chạm trên, khi thì chạm dưới làm Kinh Môn Hương âm ỉ.

Buông tay, Vân Thành nắm áo Hương mà giật mạnh. Dường như Kinh Môn Hương chỉ khoác áo không gài nên chiếc áo bay ra một cách nhẹ nhàng. Lộ ra bên trong là một cơ thể tuyệt vời đốt cháy ánh mắt của một cô gái 16.

"Hương nhi,anh tới đây"

"Um" Có tiếng gì đó từ miệng Kinh Môn Hương phát ra. Âm thanh rất êm tai đặc biệt kích thích sức mạnh của Vân Thành. Khiến hắn ta mãnh liệt tấn công.
====================

Sau khi làm việc nặng nhọc, Vân Thành thở hổn hển. Y phục trên người thì chẳng có, nằm kế hắn là một mỹ nhân. Kinh Môn Hương nói:"Anh mạnh quá"

"Lần sau anh sẽ nhẹ hơn mà."

"Um, chuyện anh hai là sao vậy?"

"Nghe cha nói anh Chính bị bắt cóc bởi bọn Đông Khu."

"Đông Khu, đất liền ư?, họ bắt làm gì?"

"Anh không biết, chỉ biết bị bắt thôi, cha anh đang tìm cường giả đến giải cứu."

"Có cần em nhờ cha em không?"

"Có lẽ giờ này ông ta đã gọi rồi cũng nên, nên không cần em phải lo đâu." Vân Thành chọt, lại phải làm việc nặng nhọc.
================

"Cái gì Đông Khu? Thôi ta bỏ cuộc, bên đó mạnh lắm, nhở chẳng may vừa đi thuyền qua thì bị bom quăng chết." Tiếng la của võ giả. Trước đó vài phút, Bách Hợp các vừa công bố nơi giải cứu, còn kèm theo lời nhắn có thể tùy ý bỏ cuộc.

Lại Vô Thường thấy tin mới đột nhiên thấy vui. Nhân dịp đi giải cứu đến đất liền, nếu giải cứu thành công còn có thưởng. Hắn bèn đến quầy đăng ký gọi một tên cho mình.

Trước khi rời, người giám còn nhắn hắn:" Huynh đệ thực lực cao cường, không nên tham gia vũng nước đục này, nói không chừng sau này huynh đệ là cường giả trấn thủ khu đảo này. Nếu huynh đệ đây vẫn muốn thì sáng ngày mốt tập hợp tại quảng trường Tây Hường thành sẽ có thuyền bay đến đón."

Lại Vô Thường đi tìm khách sạn để trọ qua đêm. Và thật bất ngờ, hắn chọn đúng cái khách sạn Vân Thành đang ở và ngay trong phòng đối diện.

Ngồi trong phòng, bằng lỗ tai siêu thính của mình, Lại Vô Thường liên tục nghe thấy tiếng éo éo, rên rỉ mà đéo biết tiếng gì. Hắn đành cho là tiếng mèo kêu. Nhưng mấy tiếng mà mèo vẫn kêu thì thật kỳ cục. Như thế này thì không tĩnh tu được. Hắn đành đi ra mở cửa phòng Vân Thành.

"Cọt cọt"

Cửa khóa, Lại Vô Thường vặn liên hồi nhưng mở không ra. Vân Thành và Kinh Môn Hương đã im lặng bình thân như vại đắp chăn lại. Nhẹ nhàng và nhẹ nhàng nhưng trong lòng thầm chửi tên ngu nào vặn cửa phòng thế kia, không biết nhị thiếu đây hả.

Lại Vô Thường thì giận vì ai lại nhốt mèo trong phòng còn khóa cửa chặt thế này. Tay phải giơ lên, gồng thật cứng đấm vào cái khóa. Khóa văng vào trong bay trên đầu 2 người, làm 2 người vừa sợ vừa giận.

Còn dư lực, cửa tự mở ra. Nhưng không có mèo, có chỉ là chiếc giường với tấm mền êm ấm. Lại Vô Thường lấy tay gải đầu ngơ ngác tự hỏi mèo đâu. Cuối cùng đi đến gần giường. Vân Thành và Hương nhi bên trong tim đập thình thịch, lòng nghĩ thầm ai vào đây.

"Phạch" Tay giật mền lên, đập vào mắt Lại Vô Thường là 2 con mèo to đùng đang quấn nhau. Cả 3 im miệng. Lại Vô Thường một hồi nói:"Cặp mèo to quá" tay thì che mền lại. Bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa.

"Hừ là thằng kia. Nó dám." Vân Thành chợt đứng đậy, mặc quần áo vào, mặt hung dữ đi tìm tiếp thị. Bỏ lại Kinh Môn Hương nằm rút trong chăn, mặt nàng đỏ chót, xấu hổ không thể tả.

Tiếp thị thấy Vân Thành sừng sỏ gọi tên thì sợ kinh người, vội chào đón hỏi thăm: "Vân đại nhân ngài sao vậy?"

Vân Thành tả lại vẻ mặt của Thường và hỏi:" Người có thấy tên giống vầy ở đâu không? Mau nói."

"A tiểu nhân tiểu nhân thấy…"

"Đâu, thấy ở đâu?"

"Trên lầu, trong phòng."

"Lầu nào, phòng nào?"

"Lầu 2 phòng 42"

"Tốt" Vân Thành cực nhanh lên lại lầu hai và đứng trước cửa phòng của hắn, và cũng chính là phòng của Lại Vô Thường.