Chương 17: Gặp lại

Thần Hành Bách Biến

Chương 17: Gặp lại

Lại Vô Thường hụp xuống né cú quào của Hắc Hùng. Miệng cười nói: "Gấu ngươi ra tay sớm vậy, phải đợi ta ra ngoài đã chứ"

Hình như gấu nghe hiểu Thường. Tay không quơ xuống nữa. Gấu đứng trên hố nhìn hắn.

"Ôh, ngươi hiểu ta à, không ngờ ngươi không ngu lắm" Lại Vô Thường thấy gấu im thì kinh ngạc rồi lại cười.

"Grào,Vùuu, bìnhhh" Dường như gấu bị xúc phạm, gấu lại vỗ xuống cái hố của Lại Vô Thường, làm đất đá che kín miệng. Lại Vô Thường đã nhanh chóng chui vào trong hang. Bật lửa lên Lại Vô Thường nhăn mặt:

"Con gấu này lạ thật, khen nó không ngu mà nó lại đánh mình, Gấu thời nay thật khó hiểu."=))

Lại Vô Thường đào đi lên. Mất 1 phút, Lại Vô Thường mới đào tới miệng hố. Hắc Hùng nhìn hắn. Mặt gấu thật ngố.

Lại Vô Thường nói:"Không đánh ta nữa sao?"

Gấu không đánh mà nhìn về ngọn núi đằng xa. Là một ngọn núi lửa. Không biết nó nhìn vì ý gì.

"Hề" Lại Vô Thường nhảy cao lên tung Thiên Diễm chưởng vào người con gấu. Gấu quay mặt lại, gào to vì bị đánh lén. Gấu tát hắn một cái.

Đang tấn công, Lại Vô Thường không thể né. Hắn bị gấu đánh bay sang trái hơn 10m. Gấu nhìn hắn gào một cái rồi bỏ đi. Dường như có gì đó đang gọi nó và nó bị Thường làm phiền. Hướng gấu đi ngược với hướng núi lửa kia. Bỏ lại Lại Vô Thường ngồi dưới đất ngơ ngác.

"Gấu đúng thật là không thể hiểu nổi" Hắn phán một câu, đứng dậy phủ bụi. Lại nhìn về ngọn núi lửa, Lại Vô Thường suy nghẫm. Hắn thấy con gấu nhìn nó sau đó lại bỏ đi. Chắc là có cái gì ở đó.

Lại Vô Thường không sợ trời, không sợ đất cứ thế quyết định đi ngọn núi xem sao. Hắn có hứng thú với cái làm gấu sợ rồi. Thứ mà có thể chế phục được cả gấu thì đâu dễ kiếm.

Hắn nhắm đúng hướng đỉnh núi, dùng thần hành.

"Vèoo" Hắn bay nhanh. Trên không, hắn nhìn xuống thấy có khá nhiều hung thú bỏ đi giống con gấu kia. Lòng càng hứng thú với cái kia.

"Đùng" Lại Vô Thường đâm vào đỉnh núi. Làm núi rung lên, trên mặt đất còn chừa lại cái lổ. Thường nhảy ra ngoài. Đứng đây, Thường phát hiện nó rất ấm. Phải ấm, chứ không nóng. Người như hắn mà nóng thì mấy người khác chắc bị đun mất.

"Từ khi luyện Thiên Diễm chưởng, ta đã không còn thấy ấm nữa. Hôm nay lại thấy chắc chắn là một nguồn dinh dưỡng tuyệt vời. Thiên tài địa bảo?" Lại Vô Thường phấn khởi. Phải có nóng thì công pháp mới tiến triển nhanh.

Hắn chạy lên đỉnh, không xa lắm, hắn đã ở nơi cao nhất ngọn núi lửa. Nhìn xuống, Lại Vô Thường thấy dung nham sôi trào, nổ ùng ục. Xung quanh hố thì có mấy cái hang và có cả mấy cọng dây thừng. Lại Vô Thường tự hỏi ai đã đến đây, chưa lấy báu vật của hắn chứ? Bổng nhiên có tiếng đánh nhau từ dưới lên. Tiếng rất lớn, Lại Vô Thường nghe mà giật mình, còn có người đánh nhau? Đánh dưới đó là tự xác chắc. Bất quá rất nhanh lại không nghe gì.

Dã vậy, Lại Vô Thường ngồi xuống khôi phục linh lực mất 5 phút. Hắn bất cần đời, bay vào một cái hang quanh hố.

Trong hố lấp lánh ánh vàng. Nhiệt độ rất cao làm Lại Vô Thường sảng khoái. Xung quanh còn nạm mấy viên đá đỏ đỏ tỏa ra rất nhiều hỏa năng. Lại Vô Thường nhìn mà không biết đó là cái gì. Sờ vào, một luồng nhiệt lượng tràn vào tay, Lại Vô Thường cười to:

"Haha bọn kia chưa có lấy mất bảo vật của ta"

Tiếng cười dứt khi lại có tiếng vang đùng đùng từ dưới lên. Lại Vô Thường nhìn qua, cái hang liên thông với nhau nên cảm nhận được chút chút khí tức. Hình như là một người và một thú đánh nhau. Cả hai dường như đều có tu vi Thôi Linh trung kì. Lại Vô Thường đi lại gần.

Trước mắt hắn xuất hiện mấy chục bóng người. Ai nấy đều gầy ốm như cả tuần chưa ăn. Thở hổn hển núp trong 1 cái hang sâu. Chắn trước cửa hang là một con yêu thú đỏ chót khổng lồ. Chắn giữa người và yêu thú là một màng mỏng có dấu hiệu nứt vỡ. Tấm màng xuất phát từ tay của một trung niên. Lục trưởng lão của Vấn Đỉnh Môn. Lục Hãm. Ông ta mồ hôi chảy rần. Hay tay chụm vào nhau nhăn mặt hét:" Súc sinh"

Mọi người trong hang đều mang vẻ mặt kinh sợ. Một khi Lục Hãm thất thủ chính là bọn họ bị thiêu đốt. Họ đều là các chấp sự của Vấn Đỉnh Môn. Tông môn nghe được tin ở đây có Dương thạch mới ra lệnh đi khai thác. Không ngờ cuối cùng gặp con Hỏa Linh sắp lên cấp này. Lục trưởng lão mặt dù tuvi tương đương con Hỏa Linh nhưng ở đây chính là lảnh địa của nó. Ông ta chỉ còn cách dùng trận pháp chống đỡ. Trong này thì lại không dùng tín vật truyền tin được, chỉ còn cách đợi có ai đó đi ngang lại cứu.

Lại Vô Thường gọi bọn họ:" Này mấy người làm gì trong đó vậy"

Bọn người và yêu thú đều nghe thấy. Tất cả đều nhìn Lại Vô Thường. Lục Hãm mừng rỡ ném cho Lại Vô Thường thứ gì đó hét:" Tiểu huynh đệ mau chạy đi, chạy xong nhớ gọi người tới cứu bọn ta"

Trong khi con yêu thú thì thổi một luồng lửa đỏ về Lại Vô Thường. Lại Vô Thường nhanh chóng cầm thứ kia và né luồng lửa. Hắn nhìn mọi người nói:" Thứ này làm gì"

Lục Hãm lồi tròng mắt: "Hả ngươi không biết nó làm gì". Con yêu thú lại phun lửa.

Lại Vô Thường bực mình nhìn con Hỏa Linh. Đéo cần né, bắt chước thổi lửa với nó. Ngọn lửa cả hai hòa vào nhau, lửa của Thường có vẻ yếu hơn. Mọi người nhìn hết hồn. Người tới không phải kẻ tầm thường. Bọn họ mừng trong lòng. Lục Hãm nói:" Tiểu huynh đệ thật lợi hại, không ngờ có thể đánh nhau với nó, chắc huynh đệ tu hỏa công" Trong khi đó, tay ông rút lại trận pháp, màng sáng biến mất, ông lao ra ngoài định bỏ chạy. Mọi người lao ra theo. Hôm nay có người cứu không ra thì đợi khi nào?

Lại Vô Thường nhìn bọn họ đi thì giận, con yêu thú cũng vậy. Nhưng trận đấu của hai tên này vẫn tiếp tục.

Lục Hãm đầu tiên ra ngoài, con yêu thú dừng phun lửa. Nó gào thét, dung nham trong núi dâng lên tràn vào hang động. Lục Hãm cắn răng lao vào đánh với con Hỏa Linh:" Tiểu huynh đệ, con Hỏa Linh này đang nổi giận, ta và ngươi liên thủ hạ nó nếu không thì không thể ra ngoài được. Lại Vô Thường giận:" Không phải tại ông sao, hừ, chết đi, dám chọc ta."

Hắn dừng miệng, tay bùng lên hỏa diễm, lao vào hành hung Hỏa Linh. Hắn đánh lên mặt nó trong khi Lục Hãm tấn công sườn nó. Đòn tấn công của Ông có màu trong suốt, linh lực của ông không có thuộc tính.

Hỏa Linh lui về sau 2m. Lại Vô Thường nhảy lên đấm xuống, lửa bắn tung tóe. Lục Hãm vận một môn võ công nào đó làm tay của ông như trám lớp sắt càng này càng rõ. Mỗi đòn của ông đều mang âm thanh xé gió. Ông thường tấn công theo phương ngang.

Nhờ có Lại Vô Thường lôi kéo chú ý của Hỏa Linh, ông gồng bàn tay phải, mở năm ngón cong lại và bọc lớp bạc lên. Ông nhảy ra sau Hỏa Linh gào:" Cương trảo" thẳng về lưng nó.

Trảo để lại 5 ngón sâu trên lưng Hỏa Linh. Nó bay vụt về trước mà trước chính là Lại Vô Thường. Vừa bay nó vừa rên mà vừa rên thì dung nham lại nhiều hơn.

Lại Vô Thường nhìn quái vật bay tới mình thì vội né sang phải. "Vù" Hỏa Linh bay ra sau Lại Vô Thường, hắn nhìn theo thì thấy sợ bởi sau lưng hắn là bọn người. Mặt Lục Hãm không cảm xúc xót thương cho mấy tên chấp sự kia chạy tới lại là 1 cương trảo. Lại Vô Thường hét:" Ông làm gì vậy?".

Bọn người kia hoảng sợ nói:" Lục trưởng lão ngài…, ááá chạy mau"

"Hả"Lại Vô Thường giật mình khi nghe tiếng một người ta, cảm thấy rất quen. Nhưng tạm thời không nhớ ra ai.

Lục Hãm lại một đòn lên lưng Hỏa Linh, con yêu thú lại rên, bay thằng về đám chấp sự. Hỏa Linh chạm vào một tên khiến hắn bị hỏa thiêu kêu la thảm thiết. Hỏa Linh lợi dụng thân hình mình tiếp tục va đập mà không cần trợ giúp của Lục Hãm. Liên tục có vài người chết dưới lửa của nó. Tiếng kêu rên càng ngày càng nhiều. Lục Hãm thì lại vận một đòn cương trảo và kêu Lại Vô Thường:" Tiểu huynh đệ còn không mau đánh nó?"

Lời kêu của Lục Hãm làm Lại Vô Thường bỗng nhớ ra một người, mặc dù có chút không liên quan nhưng người hắn nhớ ra là cha hắn. Giọng nói rất giống. Hồi thần Lại Vô Thường quan sát trong đám chấp sự thì thấy một bóng dáng quen thuộc với hắn 12 năm. Không sai được. Cha hắn chứ ai. Nhưng hắn lại thấy Hỏa Linh đang tới chổ cha hắn thì hắn la:"Đừng, súc sinh" dùng thần hành tới trước con Hỏa Linh đấm một cú trời giáng xuyên thấu qua bụng nó. Một dòng dung nham chảy ra tràn lên tay Lại Vô Thường. Nóng, nóng cực kỳ, nhưng hắn không cảm nhận được. Mặt hắn dữ tợn, con Hỏa Linh gào thét trong đau khổ, nó sắp chết, trước khi chết nó hối tiếc sao mình lại đi chọc bọn con người, dung nham chìm xuống. Trong khi đó Lục Hãm thì hết hồn, ông ta dùng cương trảo 3 lần chỉ làm con Hỏa Linh bị thương thì Lại Vô Thường lại một đấm giết luôn.

Lại Vô Thương hỏi hắn:" Cám ơn tiểu huynh đệ cứu mạng. Lục trưởng lão ngài định làm gì vậy, giết hết bọn ta sao". Lại Vô Thường rút tay ra cười như mếu về cha hắn.