Chương 7: Phùng Lâm Đoàn Đội
Khi những ánh bình minh vừa ló dạng khỏi chân trời nơi những ánh nắng nhỏ bé đang phá tan mang đêm, Vấn Thiên rời khỏi nhà mang tâm trạng thư thái đã bao lâu từ ngày sống lại ở kiếp này ngoài tu luyện, cuộc sống yên bình khác hẳn những ngày tranh giành sự sống của kiếp trước.
Khởi hành rời khỏi nhà đi qua hết những con phố những dòng người tụ hội ở những xạp hàng buôn bán sầm uất làm cho không khí Hoàng Minh Thành thêm nhộn nhịp theo hướng bắc ra khỏi thành dọc đường phụ cận vẫn có những thương đoàn đang hướng cổng thành phía bắc mà xếp hàng chờ đến lượt thương đoàn mình vào thành.
Phía xa những rừng cây tùng ngày một dày những cành lá,Vấn Thiên hướng về phía trong Bắc Tùng Sơn Lâm bước chân ngày một nhanh hơn, tuy thấy như gần ngay trước mặt nhưng cũng khoảng hơn hai canh giờ sau Vấn Thiên mới chính thức bước vào Bắc Tùng Sơn Lâm, tuy nơi đây đã là trong Bắc Tùng Sơn Lâm nhưng Vẫn Thiên cũng chưa gặp được con ma thú thấp giai nào.
Bước ngày một sâu hơn vào trong rừng thì cũng trời gần giữa trưa ngồi dưới một gốc tùng lôi ra một ít thịt nhóm lửa nướng. Hiện tại bây giờ vẫn là ban ngày giữa trưa nhưng dưới những tán lá của những cây tùng lâu năm ánh nắng như tắt hẳn chỉ còn lại ánh lửa lập lòe và một màu xanh của lá cây. Tiếng Bước chân trên lá xào xạc hướng về Vấn Thiên.
" Chú nhóc biết nơi này là nơi nào không mà ngồi đây nướng thịt thế? "
Hít " thơm quá!"
Không trả lời Vấn Thiên vẫn một mực im lặng tiếp tục xoay tròn cái cây đang xuyên vào miếng thịt ma thú nằm trên đống lửa.
Một người bước ra đá vào cái gốc cây gần chổ Vấn Thiên đang ngồi nói.
" tên kia! điết không nghe anh mày nói ah?"
Nhìn qua một nhóm năm người bốn nam một nữ nhìn có vẽ gia cảnh không đến nỗi nào y phục trên người được làm từ những vật liệu tương đối khá cao nhưng cũng có phần nào dáng vẽ của một gia tộc chỉ riêng người hướng Vấn Thiên sinh sư thì từ ánh mắt tới ngoại hình không thân thiện gì cho lắm nên Vấn Thiên đáp
" Đôi khi có những người ngu hay không thì ta không nói chứ trong rừng lại có mấy con ruồi nhặn làm phiền"
Câu nói của Vấn Thiên làm tên đó nỗi điên định lao vào thì một người khác ngăn lại.
" Thôi người ta không thích thì thôi. Công Việc quan trọng hơn."
Nói rồi người thanh niên đó lôi tên thanh niên gây chuyện với Vấn Thiên lại và hướng vấn thiên cúi người nói
"xin lỗi đã làm phiền vị huynh đài đây tại hạ thay mặt người trong nhà tạ lỗi mong huynh bỏ qua "
Nói rồi người thanh niên kia kéo n nhóm người của mình đi tiếp vào trong rừng
để lại Vấn Thiên ngồi nướng thịt bên gốc cây,sau khi bóng năm người đi mất Vấn Thiên nhìn nhóm người thanh niên vừa rời đi rồi nghĩ
" Năm người này Linh Ngọc từ tam giai đến ngũ giai lại đi vào đây làm nhiệm vụ xem ra cũng là Săn Giả Công Hội đi làm nhiệm vụ cấp thấp không cao "
Ngồi một chút dùng xong bữa ăn trưa Vấn Thiên Thu dọn mọi thứ về trong nhẫn trữ vật rồi đi về một hướng khác với nhóm người vừa nãy đi trong rừng như thế tầm một canh giờ bốn phía ầm ầm lên những trận âm thanh phía trước làm náo động cả khu rừng tùng.
Nghe được những trận âm thanh như thế Vân Thiên tăng tốc di chuyển hướng về phía phát ra âm thanh rồi dừng lại ở gần một bên quan sát
Nhìn vào trung tâm phát ra âm thanh nơi cây cối ngã đổ, mặt đất bị cày xới lên một bởi hai con ma thú đang đánh nhau một con là Hạt Sư U Minh Lang tam giai còn một bên là Ma Linh Dương Tứ Giai.
Tuy nói Ma LInh Dương là loài hiền lành nhưng đăc tính ăn thực vật nhưng nó có được đôi Sừng Sắc bén và bộ lông dày và sự nhanh nhẹn trời phú bởi thân hình nhỏ bé.
Ngược lại Hạt Sư U Minh Lang thân hình đồ sộ nó lại giữa Sư Thú và Độc Hạt Thú nên phần chân bụng và đầu là mang dáng vẻ sử tử còn phần lưng và đuôi lại có giáp sắt gai nhọn và đuôi bò cạp
Hai con ma thú đánh nhau làm vài người tập trung lại xung quanh ngày một nhiều.
Một vài người thì quan sát xong bỏ đi,một số còn lại thì đợi cơ hội ra ta xuất thủ thu về kết thúc cuối cùng. Ai cũng mang tâm lý không làm hưởng lợi là chính hiếm khi có cơ hội ông trời ban cho thu về những vật liệu của hai con ma thú mà không cần phải động tay như thế này.
Rồi đột nhiên một nhóm người nhảy vào vòng chiến đấu của hai con ma thú đang giao tranh ác liệt, nhìn qua nhóm người này Vấn Thiên thấy ngay cái người thanh niên vừa gây sự với mình đang xung phong đi đầu hướng về phía hai con ma thú đang đánh nhau,lắc đầu Vấn Thiên nói thầm trong bụng
" Đúng là thứ đồ không có não biết bao nhiêu con người cái nhóm khờ khạo này nhảy vào trước chỉ có nước chịu thiệt thôi!"
Nhìn nhóm người đang giao tranh với hai con ma thú Vấn Thiên vẫn theo dõi mọi sự biến đổi xung quanh, đâu đó những người còn ở lại cũng trạng thái chuẩn bị tranh đoạt tuy nói giá trị hai con ma thú không cao nhưng đem bán vật liêu và ma hach cũng được kha khá chân tệ.
Trận chiến của người và thú cứ như thế mà diễn ra con Ma Linh Dương trên người thương tích của Hạt Sư U Minh Lang và những vết thương từ công kích của nhóm người thanh niên nên ngã xuống trước và sau khoảng một lúc nữa,Khi con Hạt Sư U Minh Lang vừa ngã xuống cũng là lúc bốn bên đưa tới những thân ảnh lao ra vây công lấy nhóm người kia lúc này Vấn Thiên vẫn không động nhìn chung quanh xem phản ứng của nhóm người thanh niên này ra sao khi mà trong nhóm có một thành phần không biết trời cao đất dày này.
" Bọn nhóc con! khôn hồn thì để lại xác hai con ma thú mà đi khỏi đây "
Môt người đàn ông trung niên nhìn qua cũng là Linh Ngọc Cửu Giai bước về phía trước chỉ vào nhóm người thanh niên vừa đánh chết Hạt Sư U Minh Lang.
Thanh niên giọng hách dịch lúc trước hô lên
" Ở đâu có cái việc đó bọn ta là người đánh chết ngươi ra tranh phần là sao? "
" Ê Nhóc con mới ra lăn lộn lần đầu sao? hahaha"
Tiếng nói của người đàn ông kéo theo một tràng cười chung quanh rồi từ từ đi đến bên xác hai con ma thú
" mấy nhóc khôn hồn thì biến cho mau ông mày không nhiều lời còn muốn đánh thì liệu trong mấy đứa bọn bây ai qua được Phùng Lâm Đoàn Đội ta thì cứ bước ra ông đây chấp hết!"
" Đội trưởng hạ hết bọn chúng đi!"
Một Người trong Đoàn Đội đó hô lên mọi người xung quanh hưởng ứng theo
Người thanh niên đỏ mặt nói.
" Phùng Lâm Đoàn Đội của ngươi là gì? Chúng ta không quan tâm hai con ma thú này của ta chắc rồi đánh thì đánh "
Nói rồi người thanh niên lao vào Phùng Lâm đang đứng
" Ầm " vừa lao vào người thanh niên bị đánh bay ra văng vào một gốc cây gần đó thấy thế mọi người còn lại xông lên hướng về phía Phùng Lâm đánh tới nhưng thực lực cách biệt rõ rệt một nhóm chỉ như những bông hoa trong nhà kính thì sao có thể đối kháng lại với mưa gió bảo táp như những cây dại ngoài trời.
Cứ như thế thực lực nhóm người này càng ngày càng giảm xuống. một nhóm đánh với một người thế mà lại bị dồn vào một góc.
" Chúng ta sẽ rời đi xác hai con ma thú các ngươi cứ lấy!"
Người con gái trong nhóm nâng người thanh niên hống hách lúc đầu thương tích đầy mình hô lên từ bỏ để lại xác hai con ma thú để nhóm mình rời đi.
Phùng Lâm cười lớn từ từ bước tiếp về phía nhóm người đang chuẩn bị quay người rời đi
" Giờ đã chậm có lẽ khi nãy các ngươi rời đi thì mọi chuyện dễ hơn nhiều con bây giờ thì! … Để tránh sự phiền phức không đáng có nên các ngươi nên ở lại Bắc Tùng Sơn Lâm này vĩnh viễn có lẽ là tốt nhất! "
Nói rồi Phùng Lâm ra tay xuất thủ đánh về phía sau một người gần nhất trong nháy mắt nhóm người không ngờ lại dẫn đến sự việc như thế nên người kia một chiêu bị Phùng Lâm đánh bay vào một gốc cây cắt đứt khí lực phun ra một ngụm máu chết ngay tại chổ còn bốn người còn lại đang lui về phía sau.
Đúng lúc này chợt một thân ảnh bít mặt xuất hiện bên trái Phùng Lâm đưa chưởng ấn ra xuất thủ
" Ầm "
Phùng Lâm vì bất ngờ không phòng bị nên nhận ngay một chưởng văng ra xa một đoạn
" Chạy!"
Nghe thế bốn người thấy thế vội nhanh chân hướng phía rừng chạy thoát thân vào rừng người bịt mặt không rõ lai lịch ấy cũng theo sau hướng của bốn người.
Người bịt mặt ấy thật ra là Vấn Thiên nãy giờ ngồi quan sát biến động xung quanh với tâm trạng xem cho vui nhưng cuối cùng thấy nhóm người bị dồn vào đường cùng nên lấy trong nhẫn trữ vật một miếng vải lựa thời cơ thích hợp ra tay dù sao thấy chết không cứu cũng không phải là việc làm Vấn Thiên muốn nên xem như bỏ chút khí lực cứu những người này.
Sự việc diễn ra nhanh chóng làm mọi người tại đó bất ngờ và đem lại vài giây bất động
" Đuổi theo! Tìm cho ra bọn nó"
Tiếng hô của Phùng Lâm làm một số người bắt đầu hướng theo phía nhóm người rời đi tăng tốc bước chân.
Chỉ một vài giây thay đổi tình hình nhóm người nhanh chóng chạy vào trong rừng đem nhóm người Phùng Lâm Đoàn Đội bỏ xa lại phía sau.
Hơn ai hết nhóm người vừa thoát khỏi Phùng Lâm thì bất an tâm trạng hồi hộp càng chạy nhanh hơn về sâu trong rừng chốc chốc lại nhìn về phía sau lại nhìn thấy thân ảnh người bịt mặt vừa rồi, lại không biết người này như thế nào lại cứu mình tâm trạng lo lắng hiện trên khuôn mặt bốn người.