Chương 13: Dạ Đàm
" Hai Người đi đâu lâu vậy? có chuyện gì à vị thúc thúc này là sao với Vấn Thiên huynh vậy?
Nghe Trương Huyền nói thế Vấn Thiên cười cười đáp lại
" Đây Là Hắc thúc là người trong tộc được người nhà nhờ bảo hộ ta trên đường rèn luyện mà trước nay ta không hề biết vừa rồi Hắc thúc có cho ta biết một số tình hình ở gia đình nên nói chuyện hơi lâu mọi người thông cảm "
Trương Ngọc với Trương Huyền không nói gì còn Trương Chấn thì đang nhìn vào cái đống lửa có những con thú thấp giai đang nướng ở trên tỏa ra một mùi thơm của thịt nướng.
"Ọc Ọc" âm thanh từ bụng của Vân Thiên làm cả ba người giật mình rồi bật cười.
" Vấn Thiên huynh đã không ăn uống gì ba ngày nay rồi, tốt nhất giờ nên ăn cho thật no nhé."
Gương mặt hồng nhuận hướng vừa nói vừa cúi đầu Trương Huyền cứ len lén nhìn về phía Vấn Thiên. Trương Chấn lôi từng con ma thú bị xuyên qua người trên đống lửa dùng đoản kiếm lóc từng miếng thịt xuống bỏ xuống trên một khoảng lá được lót dưới đất. Sau ba ngày từng con từng con ma thú cấp thấp được chén sạch chỉ còn lại xương bốn người ngồi ăn khá vui vẻ trút bỏ hết những ngày nguy hiểm đã đi qua.
Khi buổi tiệc dã ngoại trong rừng Bắc Tùng Lâm sau những ngày gian nan của nhóm Trương Ngọc, khi mang đêm gần về khuya chỉ còn lại ba người đang ngồi bên đống lửa Trương Huyền và Trường Chấn lăn ra ngủ, từng tiếng kêu phát ra từ Trương Chấn cứ kiêu o o như một cái máy làm việc điều đặn.
Trương Ngọc, Vấn Thiên, cùng Hắc Long ngồi đó nhìn vào đống lửa lúc này Vấn Thiên mới lấy trong trữ vật không gian một cây Long Ngân Thảo hương Trương ngọc đưa tới.
" Cầm lấy này Long Ngân Thảo ba trăm năm "
Nhìn cây Long Ngân Thảo ba trăm năm, nằm gọn trong lòng bàn tay Trương Ngọc không khỏi rung rung chỉ vì nó mà mọi người một phen mạo hiểm đã có người ở lại Bắc Tùng Sơn Lâm này mãi mãi không về.
"Cái này! Vấn Thiên huynh có từ khi nào?"
Nhìn Trương Ngọc Thắc run động lại muốn biết, cây Long Ngân Thảo từ đâu mà Vấn Thiên lấy được tới, Vấn Thiên vẫn ngồi nhìn vào đống lửa cầm một nhánh cây nhỏ đang hướng vào trong trông lửa đưa vào nói.
" Lúc ta dụ dỗ bọn Thiết Huyền Hàu thấy được, trong lúc bọn Phùng Lâm đối phó Thiết Huyết Hầu ta trở lại lấy tới vẫn giữ trong người cho đến giờ. "
Nghe Vấn Thiên nói như vậy Trương Ngọc như chợt nhớ điều gì hỏi tiếp
" Ta thật không hiểu được tai sao tên Phùng Lâm đó lại đuổi theo nhanh như vậy mà huynh lại có thể ra tay kịp thời lúc nguy cấp?"
Vấn Thiên lúc này mới hướng Trương Ngọc nhìn rồi lắc đầu nói.
" Nhóm của Ngươi có nội gián, người đó không ai hết là Trương Huy!"
"Trương Huy không thể nào hắn làm sao có thể làm nội gián được?"
Trương Ngọc thốt lên vì quá bất ngờ trước câu trả lời của Vấn Thiên, rồi nhìn nhìn Vấn Thiên.
" Không sai được, từ lúc ta gia nhập cứ đến phiên trực đêm của hắn, hắn lại bỏ đi một khoảng thời gian, đến những ngã rẽ hay đổi hướng lộ tuyến hắn luôn hướng mọi người nán lại một chút để làm tín hiệu rồi mới đi tiếp trong mấy ngày nay hắn luôn một mực đi ở sau cùng, để hướng nhóm người Phùng Lâm tìm đến chúng ta "
Nghe Vấn Thiên kể lại tường tận những chi tiết đó Trương Ngọc ngồi im lặng suy tư lại những hành động trên đường lúc mình dẫn đội mồ hôi cứ đổ trên trán, mà khí trời trong rừng tương đối mát mẻ.
Thấy Trương Ngọc lâm vào trạng thái trầm mặc, Vấn Thiên mới nói
" Ta dám chắc Trương Huy đang cấp tốc quay trở về gia tộc Trương huynh để báo huynh đã chết trong Bắc Tùng Sơn Lâm này "
" Như hắn làm như thế để làm gì?"
Trương Ngọc nhìn về Vấn Thiên hỏi
Vấn Thiên lắc đầu ngã người ra bãi cỏ phía sau lưng hướng lên những tán lá um tùm của rừng Tùng hai tay làm gối đầu nói
" Có lẽ đây là một âm mưu hướng về phụ thân huynh, ta không biết rỏ hết chuyện trong đó "
Trương Ngọc suy nghĩ điều gì đó rồi đứng lên cúi người hai tay nắm lai trước Vấn Thiên nói.
" Vấn Thiên huynh có thể hay không ra tay giúp đỡ cho gia đình ta qua khỏi hiểm cảnh này!"
Vấn Thiên vẫn nằm đó trả lời lại.
"Dù gì ta cũng đang đi rèn luyện để tiến cảnh, thôi được rồi ta sẽ giúp trong khả năng của mình giờ cũng khuya rồi Trương huynh nên đi ngũ mai chúng ta lên đường sớm,để về đến nơi trước khi trương huy làm ra hành động nào."
Mọi thứ chìm vào cảnh tĩnh mịch của trời đêm chỉ có tiếng lửa than và tiếng những chiếc lá xào xạc gần đó, những con ma thú đi ăn đêm né tránh nhóm người Vấn Thiên đi đường vòng qua cứ như thế nhóm người chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau khi ánh nắng chưa lo dạng ở cuối chân trời có lẽ vì không ngủ hoặc không thể nào ngũ Trương Ngọc thức dậy từ rất sớm, chắc vì bị gọi dậy rất sớm Trương Huyền và Trương Chấn vẫn mang bộ mặt uể oải luộm thuộm của mình.
Hắc Long có thể nói là khá chu toàn khi Vấn Thiên vừa thức giấc Năm con Thanh Huyền Ngọc Mã đã được chuẩn bị đem tới, có lẽ Hắc Long đã ở Bắc Tùng Sơn Lâm khá lâu nên việc kiếm ra những con Thanh Huyền Ngọc Mã một ma thú cấp ba này là việc khá đơn giản,
Thanh Huyền Ngọc Mã có bờm Ngọc màu thanh nhạc thân trắng như tuyết đôi chân cho những đường Vân xanh nhạt càng nhiều vân Thanh Huyền Ngọc Mã càng chạy nhanh,
Thanh Huyên Ngọc Mã có thể nói là loài ngựa chạy khá nhanh nhất trong các chủng loại, nó là loài chỉ có thể bắt được nhờ cơ duyên đối với Thiên Huyền trở xuống, loài Thanh Huyền Ngọc Mã thượng đẳng được bắt và thuần phục từ hoang dã nó có thể đạt tới tốc độ di chuyển của một Vương Giai nhân loại nên việc bắt được chúng khá khó khăn, giá được mua ở các thương đội hoặc thương hội rất cao, nhưng cũng khá hiếm để bắt được một con như thế, mà Hắc Long lại mang đến một lúc năm con như thế nhìn như chúng nó rất vui được trở thành tọa kỷ của năm người.
" Thiếu chủ!thuộc hạ biết mọi người đang gấp nên chỉ có thể chọn ra những con Ngọc Mã như vậy!"
Hắc Long nói như thế làm Trương Chấn muốn ngã lăn ra bất tỉnh bụng chửi rủa một hồi
" Thanh Huyền Ngọc Mã mà vị đại thúc này xem như mơ rau cải hay sao đến cả phụ thân Ngọc ca cũng chả có đằng này kiếm được những năm con mà con chê "
Còn đối với Trường Huyền những con Thanh Huyền Ngọc Mã này thật đẹp làm Trương Huyền vô cùng thích thú bước đến một con Thanh Huyền Ngọc Mã vuốt ve nó từ đầu tới lưng.
Năm người thu dọn lại những thứ xung quanh rồi lên lưng Thanh Huyền Ngọc Mã bắt đầu rời khỏi Bắc Tùng Sơn Lâm.
Trương Ngọc là người nóng vội nhất vừa lên Ngọc Mã đã muốn phi nước đại về gia tộc, nhưng do trong rừng nên tốc độ Ngọc Mã không được như đất bằng, những hàng cây tùng lâu năm làm chậm lại năm người, Bởi lúc này trên lưng Ngọc Mã so với việc di chuyển như lúc mới vào Bắc Tùng Sơn Lâm thì nhanh hơn nhiều.
Sau vài giờ Ngọc Mã không ngừng vó, Nhóm người Vấn Thiên đã đến được phía ngoài của Bắc Tùng Sơn Lâm, ở đây nhưng hàng cây tùng lâu năm bắt đầu thưa thớt dần chỉ còn lại một mảnh cỏ xanh và vài thân cây con đang dần lớn lên,mọi thứ của Bắc Tùng Sơn Lâm được bỏ lại sau lưng những hình ảnh mờ nhạt của cánh rừng di chuyển với tốc độ nhanh, Bắc Tùng Sơn Lâm vẫn như thế tồn tại ở một mảnh lục địa một nơi tận cùng phía Bắc của Đại Đia,Vấn Thiên mà chưa ai từng đi khám phá hết