Chương 49: Toàn thắng.

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 49: Toàn thắng.

Chương 49: Toàn thắng.

Đặng Trần Thường cùng Võ Tánh cho quân vây đánh thành Phú Yên rất mãnh liệt, quân Nguyễn đã chết gần hết hai vạn, nhưng cả hai người đều không dám giảm thế công, thậm chí Đặng Trần Thường còn cho điều thêm quân ở các nơi mà y có thể điều đến để tăng thêm quân, nhờ vậy, đại quân Tây Sơn của Cảnh Thịnh đã bị y thành công kiềm chân ở thành Phú Yên bốn năm ngày nay. Có điều, càng đánh thì Đặng Trần Thường cùng Võ Tánh càng cảm thấy được là quân Tây Sơn hình như có điều gì đó rất kỳ lạ. Đáng lẽ ra, lúc này, Cảnh Thịnh và Trần Quang Diệu chắc chắn đã nhận được tin dữ từ Phú Xuân báo đến thế nhưng thái độ của quân Tây Sơn vẫn ung dung đến lạ thường. Trần Quang Diệu rất tích cực lợi dụng thành cao mà mà hao mòn sinh mạng quân Nguyễn vây đánh Phú Yên, mãi cho đến hôm nay Đặng Trần Thường mới biết lý do là tại sao.

Trong doanh trại quân Nguyễn, đương lúc Đặng Trần Thường, Võ Tánh cùng Nguyễn Phúc Cảnh đang tận dụng lượng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để bàn việc quân thì bỗng dưng có tướng lĩnh chạy vội vào soái trướng báo tin, người này thần tình sợ sệt, hốt hoảng, hướng về Võ Tánh quỳ lạy sau đó dâng lên một phong mật tín. Võ Tánh trông thấy thái độ của gã tướng thân tín dưới quyền như vậy thì trong lòng có dự cảm không tốt, vội cầm lấy phong mật tín giở ra xem, càng xem thì sắc mặt y càng tái mét, lát sau, y vô lực ngồi bịch xuống soái vị, thở hỗn hễn.

Đặng Trần Thường trông thấy thái độ của Võ Tánh thì cũng nóng gan nóng ruột, y không chờ đợi được, vội đoạt lấy tờ mật tín trên tay Võ Tánh, đọc xong, y như chết đứng, sắc mặt trở nên trắng bệch, miệng lẩm bẩm:

-Không thể...không thể nào...! Tất cả mọi việc đã được dự tính cẩn thận từng bước, mọi thứ tiến hành đều đúng theo kế hoạch, đại thế đã thành, vương gia làm sao lại có thể dễ dàng lại bại như vậy?

Đặng Trần Thường vẫn không dám tin vào mắt mình, y cầm tờ mật tin đọc lại lần nữa, lúc đọc kỹ đến đoạn khi quân Nguyễn đang dốc sức đánh Phú Xuân thì bất ngờ bị đại quân mười vạn của Nguyễn Quang Thùy tập kích sau lưng, cùng lúc thủy quân Tây Sơn từ Bắc Hà được điều động vào tập kích thủy quân Nguyễn ở cửa biển Thuận An thì tròng mắt loạn chuyển, trong đầu Đặng Trần Thường như có tiếng sấm nổ vang, sau đó tất cả mọi sự đều sáng tỏ, liền thấy y cười lên thê lương, ngửa đầu lên trời mà thán rằng:

-Ý trời! Tất cả đều là cái bẫy! Là bẫy...! Hóa ra mọi chuyện ngay từ lúc bắt đầu đều là một cái bẫy lớn do quân Tây Sơn bày ra, có người làm cục chỉ đợi quân Nguyễn tự chui đầu vào chịu chết, cao nhân...cao tay a...chỉ trách bản thân ta quá ngu ngốc!

Nói rồi, ói ra một ngụm máu, ánh mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh, cũng còn may là Nguyễn Phúc Cảnh đã nhanh tay đỡ được y.

Nhận được tin bại trận của Nguyễn Ánh, Võ Tánh không dám chần chờ lâu, vội cho rút quân về Diên Khánh, thấy đại quân Tây Sơn của Trần Quang Diệu cũng không có đuổi theo truy kích, y mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trên đường đi ngang qua một khu rừng, chợt có lính đến bẩm báo, một đội quân trinh sát dò đường đã bất ngờ gặp gỡ và tiêu diệt một đám giặc cướp đang đánh cướp một đoàn xe ngựa, bọn họ cứu được một người con gái, người con gái đó tự xưng là con gái của Bùi Đắc Tuyên, kẻ đã từng là thái sư đương triều của Tây Sơn, đội trưởng của đội quân trinh sát không dám tự ý định đoạt liền phái người trở về xin ý kiến của Võ Tánh.

Võ Tánh nghe xong thì chợt nhíu mày lấy làm lạ, thường thì một khi quân trinh sát gặp được người của Tây Sơn thì chỉ có một từ "giết", càng huống chi lại là một cô gái yếu đuối, ở giữa nơi hoang sơ, nếu mà lọt vào tay những gã lính này thì kết cục có thể nghĩ. Trong lòng lấy làm tò mò, Võ Tánh quyết định đích thân đi xem thế nào, y vẫn cho đại quân vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên, khi đi đến nơi đoàn xe ngựa gặp nạn thì Võ Tánh mới dục ngựa đi xem, thái tử Nguyễn Phúc Cảnh nghe đến là con gái của Bùi Thái Sư - Bùi Đắc Tuyên thì cũng không kiềm được sự tò mò mà vội đi theo Võ Tánh.

Hai người đến nơi, liền thấy binh lính của đội trinh sát đang nghiêm cẩn đứng gác xung quanh xe ngựa, người nào người nấy đều cao đầu, ưỡn ngực, ánh mắt sáng quắc, cố gắng bày ra tư thế khí phách nhất của bản thân, điều này càng khiến cho Võ Tánh cùng Nguyễn Phúc Cảnh cảm giác quái lạ. Gã đội trưởng của đội trinh sát, thấy tướng quân cùng thái tử đã đến liền lật đật chạy ra đón tiếp và báo cáo tình huống. Võ Tánh liếc ra phía xa, đập vào mắt là hai đống xác chết chồng chất, vậy mà người của cả đoàn xe lẫn lũ giặc cướp đều không có lấy một người còn sống ngoại trừ cô gái tự xưng là con gái của Bùi Đắc Tuyên Kia.

Võ Tánh gật đầu ra hiệu, gã đội trưởng hiểu ý, chạy đến bên cạnh xe ngựa, dùng giọng nhỏ nhẹ nói:

-Xuân hoa tiểu thơ! Võ tướng quân đến.

Nói xong, gã đội trưởng lui về phía sau một bước, ánh mắt sáng quắc trông mong nhìn chằm chằm về phía rèm xe.

Võ Tánh nhìn thái độ gã đội trưởng như vậy thì cẩm thấy hết biết nhưng khi rèm xe được kéo lên, Bùi Xuân Hoa bước xuống, ngày hôm nay, y mới biết cái gì gọi là mỹ nhân như ngọc, khuynh quốc khuynh thành. Bùi Xuân Hoa hai tay ôm lấy cổ cầm, khuôn mặt đẹp như vẽ, khí chất lạnh lùng pha chút yếu đuối, hệt như một đóa u lan ở trong đêm tối nở rộ tỏa hương thơm ngát khiến cho người say lòng, đôi mắt đẹp ẩn hiện nét đau thương mà lại quật cường. Nàng chỉ đứng ở đó, chưa cần cất tiếng nói đã khiến cho người đối diện hít thở không thông, trái tim gia tốc đập nhanh như trống vỗ. Gió từ đâu thổi tới, thổi váy áo nàng bồng bềnh tung bay, giờ phút này, nàng hệt như một vị tiên nữ ở trên chín tầng trời cưỡi mây đạp xuống nhân gian.

Bùi Xuân Hoa dịu dàng hướng về phía Võ Tánh cùng Nguyễn Phúc Cảnh nhún người thi lễ:

-Tiểu nữ là Bùi Xuân Hoa xin được ra mắt hai vị tướng quân!

Giọng nói của Bùi Xuân Hoa êm dịu như có từ tính.

Phải mất một lát, Võ Tánh mới từ trong sự ngây người sực tỉnh lại, trong lòng thầm than xấu hổ, nhẹ giọng nói:

-Xuân Hoa? Cái tên thật đẹp, hiện tại người của cô đã chết hết, cô có dự tính gì hay không?

Bùi Xuân Hoa khẽ nhíu mày, ánh mắt đau buồn, thái độ quyết tuyệt:

-Bẩm tướng quân! Tiểu nữ chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, chẳng may gặp đại họa, cửa nát nhà tan, cũng còn may là còn có những bộ tướng trung thành của vong phu đã liều chết bảo vệ, tiểu nữ có ý định là muốn thoát khỏi nanh vuốt của Cảnh Thịnh, tìm đến một ngôi am tự nào đó xuất gia theo phật, mai danh ẩn tích, sống nốt quãng đời còn lại, có ngờ đâu giữa đường gặp nạn, mạng của Xuân Hoa nào có đáng gì, chỉ thương tiếc cho những hộ vệ trung thành. Xuân Hoa cầu xin tướng quân giúp đỡ cho tiểu nữ chôn cất bọn họ, hạ thổ vi an, sau đó Xuân Hoa sẽ tự kết thúc đời mình. Nếu có kiếp sau, nguyện kết cỏ ngậm vành, báo ơn tướng quân.

Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh từ lúc gặp gỡ đến giờ đều nhìn Bùi Xuân Hoa một cách si mê, nghe nàng nói như vậy liền sực tỉnh, vội vàng ngăn cản:

-Không nên! Cô không nên nghĩ quẫn như vậy, chuyện chôn cất những nghĩa sĩ này cứ để cho tôi lo liệu, cô không nên kết thúc đời mình một cách dễ dàng như vậy.

Võ Tánh lườm Nguyễn Phúc Cảnh một chút, nhìn người đẹp trước mắt, trong lòng y cũng không nỡ, cảm thấy thương hương tiếc ngọc, sau đó mở lời khuyên:

-Xuân Hoa, cô chớ có nghĩ quẫn, bây giờ cô hãy theo bổn tướng về thành Diên Khánh, sau đó nếu như cô còn có ý xuất gia thì tôi sẽ giúp cho cô tìm một ngôi am tự nào đó thích hợp.

Nói rồi không chờ cho Bùi Xuân Hoa đồng ý, vội thét người đi chôn cất những hộ vệ của Bùi Xuân Hoa, sau đó cho một đội lính bảo vệ, đánh xe ngựa, đưa nàng về Diên Khánh.

Cảnh Thịnh cùng Trần Quang Diệu ở thành Phú Yên nhìn thấy quân của Võ Tánh rút lui gấp gáp như vậy liền biết là đại cuộc đã định, quân Tây Sơn đã giành thắng lợi trước quân đội của Nguyễn Ánh trong trận chiến ở Phú Xuân. Đô đốc Nguyễn Văn Tuyết sau khi đánh chiếm lại quân cảng Thị Nại đã trực tiếp tiến đến Quy Nhơn, Tham quân Trần Văn Kỷ sau khi nhận được tin chiến thắng từ Đô đốc Nguyễn Văn Tuyết liền vui mừng quá đỗi, lập tức phái người đến Phú Yên báo tin cho Cảnh Thịnh.

Đại thống lĩnh Trần Quang Diệu ngay trong ngày cho đại quân rút về Quy Nhơn đồng thời phái Đô đốc Phạm Văn Điềm cùng Đô đốc Nguyễn Văn Huấn cất quân đi đánh Nguyễn Bảo ở huyện Bồng Sơn, Đô đốc Bùi Thị Xuân cùng vợ của Đô đốc Tuyết thì đánh huyện Phù Ly.

Quân của Nguyễn Bảo hay tin đại quân của Nguyễn Ánh đại bại ở Phú Xuân thì hoảng sợ vô cùng. Nguyễn Bảo định thừa cơ cùng với các tướng dẫn binh chạy qua Vạn Tượng, đầu hàng Xiêm La nhưng bị anh của Cảnh Thịnh là Đô đốc Nguyễn Quang Bàng dẫn năm ngàn quân từ Quảng Ngãi chặn đường, đại quân của Nguyễn Bảo chỉ lo tháo chạy thục mạng, vô công ham chiến nên bị đánh tan tác rất nhanh, lúc Đô đốc Phạm Văn Điềm cùng Đô đốc Nguyễn Văn Huấn đem quân đuổi tới thì Nguyễn Bảo cùng Từ Văn Tú đã bị Nguyễn Quang Bàng bắt sống, tướng của Nguyễn Bảo là Đoàn Văn Cát chết trận.

Đô đốc Bùi Thị Xuân cùng vợ của Đô đốc Tuyết là Trần Thị Lan đem quân vây thành Phù Ly thì Đô đốc Nguyễn Văn Thiệu đã thắt cổ tự vẫn, Bùi Thị Xuân nhanh chóng phá thành, bắt được mẹ của Nguyễn Bảo cùng các con của nàng.

Đến tận đây, quân Tây Sơn mặc dù không chiếm được Diên Khánh nhưng trong trận đánh lần này đã thu được toàn thắng, khiến cho quân Nguyễn phải thương cân động cốt, không có đến mười năm liếm láp vết thương thì khó có thể phục hồi, mà trong mười năm này thì có rất nhiều yếu tố không thể lường trước được, Cảnh Thịnh chắc chắn không thể ngồi yên mà nhìn Nguyễn Ánh thuận lợi chữa bệnh.

Nhân lúc kẻ thù bệnh mà lấy mệnh.

Câu chân ngôn này luôn luôn không sai.