Chương 55: Nhục nhã
Thành Diên Khánh, hậu viện phủ Bình Tây Tướng Quân.
Quận chúa Nguyễn Phúc Ngọc Du lúc này đang ngồi trong hoa viên, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, nhìn con trai của nàng là Võ Khánh đang được đám người hầu cõng lên vai bày trò rồng rắn chơi rất là vui vẻ, cậu bé Võ Khánh trông có vẻ rất là khoái chí nên liên tục cười lên khanh khách, tiếng cười vô tư của con trẻ cũng khiến cho tâm trạng của Quận chúa Ngọc Du cũng cảm thấy vui vẻ theo, xoa dịu đi tâm trạng không tốt mấy ngày nay. Đúng lúc này, người hầu gái thân tín cùng nàng là Thu Cúc từ phía ngoài bước vào, vội vã đi đên bên cạnh, nói nhỏ điều gì đó vào tai Ngọc Du khiến cho sắc mặt đang vui vẻ của nàng đột nhiên trầm xuống, lát sau lại chuyển sang giận giữ, nàng không nói không rằng, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ mặc Võ Khánh một mình chơi với đám người hầu.
Thu Cúc thấy Quận chúa Ngọc Du đi về hướng biệt viện của Bùi Xuân Hoa, lập tức kêu lên thêm vài người hầu nữa đi theo sát phía sau để trợ quyền, lúc Quận chúa Ngọc Du đi đến trước cửa khu biệt viện của Bùi Xuân Hoa thì bất ngờ bị hai binh lính hộ vệ cản lại:
-Xin phu nhân dừng bước! Tướng quân đã hạ nghiêm lệnh, không có sự cho phép của tướng quân, không được tùy tiện bước vào trong viện.
Quận chúa Ngọc Du nghe thế thì càng thêm tức giận, không đợi cho nàng lên tiếng, hầu gái Thu Cúc đã tiến lên mắng mỏ hai gã hộ vệ:
-To gan! Các ngươi là thân phận gì? Quận chúa là thân phận gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn bị tru di cửu tộc hay sao?
Hai người lính bảo vệ lúc này mới chợt nhớ ra, người phụ nữ trước mắt này ngoài việc là vợ chính thức của Võ Tánh còn có một cái danh phận khác nàng chính là con gái thứ hai của Khang vương Nguyễn Phúc Luân, chị của Nguyễn Vương, thân phận cực kỳ tôn quý. Hai người lính bảo vệ lấy làm sợ hãi, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm hô xúi quẩy, bọn họ vốn là thân binh được Võ Tánh điều đến để bảo vệ người ở trong biệt viện này, bọn họ chỉ muốn làm tròn chức trách của mình không muốn dính dáng gì đến việc nhà của tướng quân, nhưng bây giờ phu nhân của Võ Tánh là Quận chúa Ngọc Du đã tìm đến cửa, thử hỏi hai người bọn họ phải biết làm sao, muốn cản nàng cũng không cản nổi. Hai người vội quỳ xuống dập đầu:
-Xin phu nhân tha tội!
Quận chúa Ngọc Du hừ lạnh, bước qua hai người lính tiến vào trong viện, hầu gái Thu Cúc hùng hổ đi trước mở đường.
Bùi Xuân Hoa lúc này đang ở trong phòng, nàng quỳ trước tượng bồ tát, thái độ vô cùng thành kính, thầm thì đọc kinh, đương lúc này, đột nhiên cánh cửa lớn của gian phòng bị người dùng sức đá bật ra, một đám người hùng hổ tiến vào ngay sau đó. Người hầu nữ bên cạnh Bùi Xuân Hoa thấy vậy liền vội vàng tiến lên che chắn cho nàng, hướng về phía đám người quát hỏi:
-Các người là ai? Sao lại tùy tiện xông vào nơi ở của người khác như thế?
Người hầu gái của Bùi Xuân Hoa tên là Thị Phấn, nàng là người mới, được Võ Tánh mua lại để hầu hạ Bùi Xuân Hoa cho nên nàng hoàn toàn không nhận biết được thân phận của quận chúa Ngọc Du.
Thu Cúc đáp lại câu hỏi của Thị Phấn bằng một cái tát trời giáng khiến cho nàng té ngã xuống đất, để lộ ra Bùi Xuân Hoa đang đứng ở phía sau lưng. Thu Cúc vốn muốn thừa thắng xông lên, thay mặt Quận chúa Ngọc Hân cho Bùi Xuân Hoa một bài học nhưng khi nhìn thấy khí chất xinh đẹp như tiên thiên của Bùi Xuân Hoa thì bị chấn nhiếp đến ngây ngẩn cả người, nàng chần chờ không dám làm càn. Quận chúa Ngọc Du tiến đến, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Bùi Xuân Hoa, trông thấy người phụ nữ khác của Võ Tánh, bấy lâu nay nàng ở hậu viện, thường xuyên nghe loáng thoáng đám người hầu rỉ tai nhau là Võ Tánh đang nuôi một tình nhân trong phủ, nàng vốn là không tin bởi dù sao nàng cũng là vợ chính thức của Võ Tánh hơn nữa càng là quận chúa - chị gái của Nguyễn Vương có cho Võ Tánh mười lá gan cũng không dám to gan như vậy, nhưng dạo này thái độ của Võ Tánh biến chuyển rất lạ, thường xuyên lạnh nhạt khiến cho nàng không thể không nghi ngờ, sau đó liền phái Thu Cúc đi tìm hiểu, cho đến hôm nay nàng đến đây gặp được Bùi Xuân Hoa thì mới tin việc Võ Tánh có người phụ nữ khác là sự thật, mới biết rõ tại sao Võ Tánh lại dần dần trở nên lạnh nhạt với chính mình. Người con gái trước mắt này thật sự quá đẹp, nàng đẹp đến nỗi khiến cho Ngọc Du cũng phải cảm thấy mặc cảm và ghen tỵ.
Lúc này, sự mặc cảm và ghen tỵ đã khiến cho cơn ghen tuông ở trong lòng Ngọc Du bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không cần Thu Cúc ra tay, nàng đã sấn lên cho Bùi Xuân Hoa một cái bạt tai thật mạnh:
-Tiện nhân!
Bùi Xuân Hoa không nói điều gì, nàng đứng yên hứng chịu cái tát như trời giáng của Ngọc Du, cái tát ấy thật mạnh khiến cho khóe miệng nàng bắt đầu rỉ máu.
-Nói! Ngươi là ai? Tại sao dám dụ dỗ tướng quân?
Ngọc Du không buông tha, tiếp tục tát thêm một cú mạnh nữa.
Hầu nữ Thị Phấn lúc này lồm cồm bò dậy muốn chống đỡ cho Bùi Xuân Hoa nhưng không đợi nàng có hành động, đám người hầu phía sau đã tiến len giữ chặt nàng.
Bùi Xuân Hoa bị đánh đến choáng váng mặt mày, nàng phải lui bước, dựa vào bức tường phía sau mới có thể đứng vững, nàng đưa tay lên quệt vết máu đang trào ra nơi khóe miệng, đôi bàn tay lúc này đã thấm đẫm một màu máu đỏ tươi, sâu trong đáy mắt nàng tràn ngập sự thê lương cùng bất đắc dĩ, đến lúc này nàng vẫn lựa chọn lặng im cam chịu.
Thấy thái độ của Bùi Xuân Hoa như vậy, quận chúa Ngọc Du càng thêm tức lồng lộn lên:
-Tiện nhân! Ngươi dám không trả lời ta? Người đâu đem cô ta ra ngoài trượng lớn đánh chết!
Hầu gái Thu Cúc vội vàng cùng với mấy người hầu kéo Bùi Xuân Hoa ra ngoài sân, đương lúc muốn thi hành theo lệnh của Quận chúa Ngọc Du thì Võ Tánh đã kịp thời chạy đến quát to:
-Tất cả dừng tay!
Võ Tánh đến, Thu Cúc cùng đám người hầu lập tức thu liễm, chỉ có quận chúa Ngọc Du là không sợ hãi, nàng trừng mắt nhìn chồng mình, nộ khí xông lên trời:
-Võ tướng quân thật là tốt uy phong, bấy lâu nay ngài lạnh nhạt với mẹ con tôi hóa ra là vì con tiện nhân này!
Võ Tánh liếc nhìn hình dung thê thảm của Bùi Xuân Hoa, trong lòng cảm thấy đau xót, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, hắn biết rõ tính tình ngang ngược của vợ mình, hơn nữa với tình cảnh bây giờ nếu như càng cố giải thích thì càng khiến cho người khác hiểu lầm. Đối với tình huống hiện tại hắn đã có quyết đoán:
-Người đâu! Lập tức đưa vợ ta trở về hậu viện nghỉ ngơi, tất cả người hầu giải tán, kẻ nào còn dám đồn chuyện thị phi thì trượng lớn đánh chết.
Đám người hầu lập tức vâng dạ, nhưng nào có ai dám đụng vào Ngọc Du, bất đắc dĩ Võ Tánh chỉ đành đích thân động thủ, kéo vợ mình rời đi. Quận chúa Ngọc Du mặc dù rất nóng giận nhưng cũng không dám ngay trước mặt người ngoài mà làm cho Võ Tánh mất sĩ diện, dù sao Võ Tánh cũng là chủ cái nhà này. Một trận đánh ghen cứ như thế tan đi, lúc này, Bùi Xuân Hoa được hầu gái Thị Phấn đỡ về phòng nghỉ ngơi, nàng bước đi khập khiễng, bóng lưng cô đơn trải dài trong ánh nắng chiều sao mà thê lương ảm đạm.
Về đến hậu viện, Quận chúa Ngọc Du vẫn liên tục mắng nhiếc Võ Tánh khiến cho hắn nổi nóng quát lớn:
-Phận đàn bà thì biết cái gì? Nhà chúng ta sắp nguy đến nơi rồi mà còn ở đó tru tréo!
Quận chúa Ngọc Du nghe vậy thì chợt ngẩn người ra, Võ Tánh thấy nàng thôi không còn gây rối nữa thì vội nói:
-Hôm nay, vương gia đã cho người đến hạ chỉ thăng cho tôi làm Đại tướng quân, lĩnh chức thống lĩnh hữu quân Gia Định, thành Diên Khánh này sẽ do Nguyễn Huỳnh Đức thay thế.
Quận chúa Ngọc Du trừng mắt với Võ Tánh, trầm giọng nói:
-Như vậy là vương gia đã thăng chức cho ngài, đây là việc vui đáng mừng chứ sao lại nói là nguy cơ?
Võ Tánh kiên nhẫn giải thích:
-Vui? Thế nào là vui? Đây là minh thăng ám hàng, sau thất bại ở Phú Xuân, vương gia buồn vui thất thường, bây giờ lại tước mất binh quyền của ta đây là đang nghi ngờ năng lực của ta, nàng không biết hai tướng Đỗ Thành Nhơn và Châu Văn Tiếp là chết như thế nào hay sao?
Quận chúa Ngọc Du nghe đến đây mới giật mình hoảng sợ, lắp bắp nói:
-Như...như vậy...chúng ta phải làm thế nào?
Võ Tánh chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài trời, thầm nghĩ:
-Trong khoảng thời gian qua kể từ lúc gặp được Bùi Xuân Hoa bản thân quả thật có phần hơi buông lỏng chủ quan, cứ nghĩ trời cao hoàng đế xa, mình ở tiền tuyết một mình một cõi quả là quá chủ quan chẳng trách mà người xưa thường nói "ôn nhu hương chính là mộ chôn anh hùng".