Chương 3: Thợ săn và con mồi

Tận Thế Đế Quốc

Chương 3: Thợ săn và con mồi

Ngay lúc Trần Thịnh đang tự hỏi, thì bên người vang lên một tiếng đoàng đinh tai nhức óc.

"Chuyện gì?" – Trần Thịnh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, khi suy nghĩ hắn có thói quen cúi đầu nhìn mặt đất – "Tại sao lại…"

Trần Thịnh chưa dứt câu hỏi thì đã hiểu nguyên nhân hiệp sĩ đế quốc nổ súng. Phía trước bọn họ, một con zombie chậm rãi ngã xuống, đầu vỡ toác, đã chết không thể chết lại. Tuy nhiên bên cạnh nó vẫn còn mấy con zombie nữa đang từ từ xuất hiện từ khúc quanh.

"Đáng chết! Tiếng súng thu hút zombie, bọn này làm sao đã chết rồi mà vẫn còn thính đến mức lần mò đến đây được thế này?" – Trần Thịnh chửi to – "Mọi người lập tức tăng tốc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không bị zombie vây quanh là chết hết cả lũ!" – Đoán rằng rất nhanh các zombie khác sẽ nghe được tiếng súng mà chạy đến, Trần Thịnh lập tức kêu mọi người nhanh chóng di chuyển.

"Hiệp sĩ! Xử lý hết bọn nó, chú ý tiết kiệm đạn, bắn từng phát một thôi!" – Trần Thịnh ra lệnh, sau đó nhanh chóng đẩy xe hàng chạy tới, chỉ cần lên đến ngọn đồi, chỗ đó có HQ, vào bên trong rồi là thách tụi zombie làm gì được mình, chưa kể bọn chúng không biết có leo núi được không nữa.

Đoàng đoàng đoàng!!!

Ba hiệp sĩ lập tức nổ súng, ba con zombie bị headshot ngã xuống, chết đến không thể lại chết lần nữa. Lúc này Trần Thịnh cũng vượt qua khúc quanh, cảnh tượng làm hắn tê cả da đầu xuất hiện, bên kia góc khuất khúc quanh, cả trăm con zombie lúc nha lúc nhúc đang đuổi tới đây. Hắn đoán đúng, zombie nghe được tiếng súng đã tập trung lại.

Đoàng đoàng đoàng… Tiếng súng liên tục vang lên, khoảng cách không đến 20 mét, tỷ lệ chính xác của các hiệp sĩ cao đến 100%. Hầu như cứ mỗi tiếng súng vang lên là một con zombie lại bể đầu ngã xuống. Thậm chí Trần Thịnh cảm thấy hay là ngừng lại xử lý hết bọn zombie này khỏi chạy nữa làm gì.

Tuy nhiên zombie bị thu hút bởi tiếng súng khiến hắn lo sợ mình sẽ bị bao vây, hắn không rõ bên trong khu dân cư hiện tại có bao nhiêu con zombie, chưa kể bên người hắn còn có 16 người con gái cùng một đống thực phẩm nữa, nên hắn quyết định trước hết vẫn rút lui tốt hơn.

Quyết định này đã cứu lấy cả nhóm. Trần Thịnh không hề biết, tại trung tâm của khu dân cư, có một bệ đá mọc lên, từ trong đó, cứ khoảng 10 phút, sẽ có một con zombie xuất hiện, gia nhập vào đại quân zombie tấn công nhân loại còn sống. Vậy nên con số zombie hắn ước đoán là không chính xác.

Trần Thịnh dẫn đầu, giữa là 16 cô trò Hanako, đoạn hậu là ba tên hiệp sĩ, mọi người nhanh chóng đi bộ. Trần Thịnh biết tốc độ zombie khá là chậm, chỉ cần đi nhanh là được, không cần chạy sẽ tốn thể lực không cần thiết. Phía sau liên tục vang lên tiếng súng cũng khiến hắn khá an tâm, tiếng súng đảm bảo an toàn cho bọn hắn.

Đi được chừng 15 phút, rốt cuộc đến chân đồi, lúc này mọi người đã bỏ xa đám zombie kia. Trần Thịnh ra lệnh cho các hiệp sĩ đế quốc cũng đến phụ một tay, mọi người nhanh chóng khiêng đống thực phẩm này lên lưng chừng đồi. 20 người phải mất một lúc mới chuyển xong, lúc này mọi người ai cũng mệt bở hơi tai. Trần Thịnh càng cực hơn, hắn chẳng những khiêng mệt, mà còn khó chịu về mặt sinh lý nữa. Phải biết 16 cô gái này toàn mặc váy ngắn ngang gối, hiện tại bước lên bước xuống bậc thang khiêng thực phẩm, Trần Thịnh vô tình hay cố ý đều có thể nhìn thấy bên dưới váy ngắn quần lót nha. Đủ màu đủ kiểu, hên là hắn vẫn chưa phun máu mũi.

"Cô giáo quần lót ren đỏ nha, kiểu này bên Việt Nam bạn trai thấy lại chia tay ha ha!" – Trần Thịnh bỗng nhớ đến vụ chàng trai chia tay người yêu vì mặc quần lót ren đỏ xôn xao cộng đồng mạng gần đây, cảm giác muốn cười phì. Hắn đọc xong bài viết đó chỉ có một đánh giá duy nhất: "thằng dở hơi".

"Ngươi trở về HQ, kêu đội SS và mấy đứa thực tập sinh xuống đây khiêng đồ lên!" – Trần Thịnh nói với một hiệp sĩ đứng bên cạnh hắn. Hắn lập tức tuân mệnh ôm súng chạy về.

Tranh thủ lúc này Trần Thịnh kiểm tra lại thông tin, thấy được bên trong nhân lực lại gia tăng 21 điểm, vậy là lúc nãy giết được 21 zombie nữa. Nhớ lại uy lực của STG44 lúc nãy, quả không hổ là vũ khí đã được đánh giá: "Nếu Đức Quốc xã phát minh cây súng trường tấn công này sớm hơn 1 năm, sản xuất ra nhiều hơn, thì khả năng kết quả chiến tranh thế giới thứ 2 đã khác!".

Chỉ cần trúng đạn là vỡ đầu, trúng tay chân là gãy ngay. Mặc dù không bằng súng máy, nhưng đối với zombie mà nói, cần độ chính xác cao hơn, nên súng máy cũng không thích hợp tiêu diệt zombie cho lắm, trừ khi là zombie đông nghịt, cần bắn phá để tạm ngăn cơn sóng dữ thì họa may. Nhưng như vậy lại cần rất nhiều đạn, hắn không biết tổ súng máy chiêu mộ ra một lần có bao nhiêu viên đạn mang theo đây nữa.

Trải qua lúc nãy một tràng giao chiến, mặc dù cực kỳ sợ hãi, nhưng mà các cô gái cũng không có hoảng hốt chạy tán loạn, có lẽ này cũng là do người Nhật từ nhỏ đã quen với nguy hiểm rồi nên cũng không quá hốt hoảng. Tuy nhiên nhìn mọi người mặt xanh như tàu lá, thân thể vẫn còn đang run lên nhè nhẹ, chắc chắn là bọn họ cũng hoảng sợ cực kỳ.

Hắn cũng không có tiến lên an ủi, nếu muốn sống sót trong tận thế này thì chuyện làm quen với chết chóc với zombie là chuyện bắt buộc phải làm, nếu không chẳng ai có thể hứa bảo bọc họ cả đời được, kể cả Trần Thịnh. Hắn, vẫn chỉ là một người thường mà thôi, chưa đủ năng lực để bảo vệ hết mọi người. Lỡ ngày mai, căn cứ của hắn bị phá hủy, bị biển zombie tràn ngập, thì lúc đó ai sẽ cưu mang những cô gái này bây giờ?

Vậy nên họ phải cố gắng tập làm quen đi thôi, nếu không, quy tắc sinh tồn sẽ đào thải họ.

Trần Thịnh cũng không phải đợi lâu, chỉ chừng 10 phút sau, cả bọn đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, tổng cộng 25 người, tiểu đội SS 10 người và 15 người thực tập sinh.

"Ui giời ạ! Thế mà em cứ tưởng ai, hóa ra là lính của thầy! Làm nãy giờ bọn em cứ sợ quíu hết!" – Một đứa học trò của hắn nhìn thấy hắn đứng giữa đám người, lập tức lớn tiếng nói – "Tên này đúng là cà lơ phất phơ, người ta ai cũng sợ xanh mặt, có mình nó vẫn tưng tưng như thường!" – Trần Thịnh cũng lắc đầu bó tay, hạn hán lời với thằng học trò của mình.

"Tụi em, nhanh, phụ một tay đem đống này lên trên đồi, nếu chính phủ không cứu viện kịp mà nói, cái bụng của chúng ta phải dựa vào đống đồ ăn này đó!" – Trần Thịnh chỉ chỉ bên người mấy thùng giấy đang chồng chất một đống ở đó.

"Thầy yên tâm, cứ giao cho tụi em!" – Giang, cậu học trò lém lỉnh lập tức xung phong vọt lên. Nó ôm lấy một thùng rồi nhấc lên, nhưng mà nặng quá nên lại đỏ mặt để xuống – "Má ơi nó nặng, bên trong là gì mà nặng dữ vậy sensei?" – nói rồi mở ra xem thử, bên trong toàn là nước đóng chai – "Sensei đem nước đóng chai về làm gì cho nặng dữ vậy?"

Trần Thịnh có xúc động muốn tẩn nó ngay tại chỗ, thằng này chẳng những tưng tưng mà đầu còn đơ đơ nữa: "Đem về uống chứ không lẽ đem về tế ông nội tui hả? Khiêng về đi, trời đất ơi à! Nói nữa tui cho mấy ông ăn đạn hết bây giờ!"

Thế là cả bọn lập tức tắt âm, lật đật hai đứa một thùng khiêng về. Cả tiểu đội SS cũng gia nhập vào làm lao công luôn. Mấy cô gái thì tiếp tục cầm mấy cái giỏ mua hàng, đi theo cả bọn về HQ.

Chỉ còn lại Trần Thịnh và ba tên Hiệp sĩ Đế quốc còn ở lại chỗ này. Trần Thịnh muốn quay lại khu dân cư một lần nữa, hắn có cảm giác bất an mãnh liệt, dường như là nếu để lâu không xử lý, khu dân cư này sẽ gây nguy hiểm cho cả căn cứ vừa thành lập của hắn.

Thế nên sau khi tiểu đội SS trở lại, hắn lại mang theo cả tiểu đội đi xuống khu dân cư, còn đội hiệp sĩ đế quốc ở lại căn cứ phòng ngừa có tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao lấy tốc độ của zombie cũng không đuổi kịp hắn, thêm nữa súng trường càng có khả năng ngắm bắn chính xác hơn, đối phó số ít zombie hiệu quả hơn.