Chương 13: Tiến về Osaka

Tận Thế Đế Quốc

Chương 13: Tiến về Osaka

"Tất cả lên xe!" – Trần Thịnh hô lớn. Một đội SS 10 người, một đội Grenedier 10 người, hai đội súng máy 6 người, hai đội pháo cối 6 người, một đội công binh 2 người, một đội hiệp sĩ đế quốc 3 người, 2 lính bắn tỉa, tổng cộng 39 người, cộng thêm bản thân hắn nữa là 40 người, ngồi trên hai xe bọc thép là cực kỳ chật chội, nhưng chỉ có thể cố gắng.

Phía trước xe máy trinh sát nổ máy, dẫn đầu xuất phát. Trần Thịnh nhìn mọi người đang tiễn hắn, phất phất tay, hai chiếc xe bọc thép cũng nổ máy, bắt đầu lăn bánh.

Trần Thịnh ngồi trong xe, nghe bên dưới tiếng bánh xích chạy trên mặt đường nhựa vang lên thanh âm đặc thù, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Dù chỉ mới có ba ngày, Trần Thịnh cũng đã nhạy cảm phát hiện, zombie bắt đầu khó đối phó hơn. Bọn chúng tốc độ di chuyển nhanh hơn, trở nên linh hoạt hơn, không còn kiểu lề mề chậm chạp như trong phim The Walking Dead nữa. Trần Thịnh có một loại dự cảm, bọn chúng sẽ ngày càng trở nên linh hoạt hơn, mạnh mẽ khó giết hơn, như trong phim World War Z vậy. Đến lúc đó, nếu quân đội của hắn vẫn không đủ lớn mạnh, vẫn còn cầm chốt động súng trường, thì coi như xong phim, zombie phát xít sẽ thành hiện thực luôn.

"Thời gian không nhiều nha!" – Trần Thịnh suy tư – "Nếu như không có mấy con zombie kiểu King Kong thì xe tăng có thể đối phó với bọn chúng, bắn không chết thì chạy qua nghiền thành bánh tráng hết. Xe tăng là phong bế, đặc biệt nếu là xe tăng Tiger thì càng không lo bị lật, sáu chục tấn nha, đứa nào giỏi lật ngửa nó đi! Vấn đề là nếu có mấy con quái vật thì mọi chuyện sẽ không hề dễ dàng chút nào."

Tiếng súng vẫn không ngừng vang lên. Tay súng bắn tỉa dù là ngồi trên xe bọc thép vẫn thể hiện khả năng bắn súng tuyệt vời của mình, chỉ cần có zombie tiếp cận khoảng cách 50 mét, là tất cả đều một phát nổ đầu hết.

"Con nào trực diện thì không cần bắn, cứ để xe bọc thép nghiền ép qua là được! Tiết kiệm đạn dược, chúng ta còn đi xa lắm!" – Trần Thịnh nói. Xe bọc thép chứ không phải xe hơi hạng nhẹ đâu nhé, đụng bay vài con zombie là chuyện nhỏ như con thỏ. Với lại thứ Trần Thịnh sợ hơn là tiếng súng thu hút quá nhiều zombie tập trung lại, như vậy sẽ càng làm chậm quá trình di chuyển của hắn.

Bọn họ xuất phát lúc 6 giờ sáng, hiện tại đã là 8 giờ sáng rồi, bọn họ đã đến thành phố Bắc Cửu Châu, đỉnh phía bắc của Cửu Châu Kyushu, qua thành phố này, lên cầu nối Quan Môn (Kanmon) là có thể lên Bản Châu Honshu, hòn đảo lớn nhất của Nhật Bản.

(Tên địa danh sẽ để theo kiểu phiên âm tiếng Nhật, tuy nhiên với một số từ âm hán việt nghe có vẻ hay hay thì sẽ để thêm vô như đoạn trên)

Cửu Châu Kyushu, tên như ý nghĩa, ngày trước trên hòn đảo lớn thứ ba nước Nhật này có tổng cộng 9 chư hầu chia nhau cai trị, nổi tiếng nhất có thể kể đến là dòng họ Shimazu. Họ nổi tiếng vì kiếm thuật cực kỳ tinh diệu của mình. Hầu như cả nước Nhật, những chiến binh của họ là những người sử dụng thanh kiếm nhật katana điêu luyện nhất. Ngày trước còn có một công chúa Việt Nam được gả cho một chư hầu người Nhật tại đây, nghe nói hiện tại vẫn còn mộ phần và lễ hội liên quan đến bà, thậm chí văn hóa nơi đây cũng khá giống Việt Nam do ảnh hưởng của bà, chỉ là chẳng biết vị trí cụ thể ở đâu mà thôi.

Nhật Bản có bốn đảo lớn theo thứ tự về diện tích là: Bản Châu Honshu, Bắc Hải Đạo Hokkaido, Cửu Châu Kyushu và Tứ Quốc Shikoku. Phía bắc Hokkaido lạnh giá, ngày trước là chỗ chỉ có người dân tộc Ainu sinh sống, khí hậu khắc nghiệt, mùa đông có khi tuyết rơi dày cả mét.

Ngược lại ở phía nam Kyushu thì khí hậu ấm áp (so với toàn nước Nhật, vẫn lạnh nếu so với Việt Nam), khí hậu tính ra cũng đỡ hơn các vùng khác. Nơi đây nổi tiếng với món thịt ngựa sống basashi và khoai lang. Người Nhật kết nối 4 đảo lớn của họ lại bằng các cây cầu vượt biển. Giữa Kyushu và Honshu là cầu Kanmon.

Hiện tại chỉ cần qua cầu Kanmon là Trần Thịnh sẽ đến Honshu, coi như đã đi được 1/7 quảng đường cần thiết. Trên đường hai chiếc xe vẫn luôn mở hết tốc lực di chuyển, cũng may đây là xe của game Company of Heroes, chứ nếu ngoài đời thật thì đã banh xác chiếc xe luôn rồi.

"Cây cầu ở phía trước rồi, mọi người tiếp tục tiến lên!" – Trần Thịnh nhìn thấy cây cầu vượt biển khổng lồ phía trước, trong vô tuyến điện cũng truyền tới thông báo đường đi thông suốt của xe máy trinh sát, hắn không do dự hạ lệnh vượt cầu.

Đoàn xe tiếp tục chạy đi, bắt đầu vượt qua chiếc cầu vượt biển này. Trần Thịnh ngồi trong xe nhìn ra cây cầu vượt biển được thông xe từ năm 1973 này. Cầu dài 1068 mét, chiều rộng mặt đường là 26 mét, gồm 6 làn xe, chỗ cao nhất là 141 mét so với mặt nước biển, nối liền hai tỉnh Yamaguchi trên đảo Honshu và Fukuoka trên đảo Kyushu của Nhật. Thực chất thì biển chỗ này cũng hẹp chứ không rộng, nên dù là cầu vượt biển, cũng không phải như những cây cầu sau này dài hàng chục cây số.

Đang cảm thán nước Nhật từ ngay những năm 70 của thế kỷ trước đã có thể xây được cầu vượt biển 6 làn xe thì bỗng dưng dưới mặt biển có động tĩnh khiến Trần Thịnh chú ý.

Cách cầu khoảng 3km, một xoáy nước khổng lồ xuất hiện, dường như đang có thứ gì đó chuẩn bị xuất hiện vậy. Trần Thịnh nheo mắt nhìn, khổ, cận thị nhìn xa không được, à quên, mình có ống nhòm mà.

Lấy ống nhòm đeo trên cổ ra nhìn, Trần Thịnh lập tức kêu lớn:

"Nhanh, nhanh! Nhanh qua cầu!" - Ở giữa vòng xoáy, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, cái này cá voi xanh phải gọi nó bằng cụ! Quá trời rồi! Sợ có quái vật khổng lồ, nó liền xuất hiện!

Một con cá, ngoại hình có lẽ giống cá voi đấy, nhưng mà cá voi so với nó chẳng là gì cả, con cá này chắc cũng phải dài trăm mét, thân hình này, trọng lượng ít nhất phải ngàn tấn trở lên. Mẹ ôi, còn hơn cả hàng không mẫu hạm ấy!

Không, hàng không mẫu hạm nhìn thấy nó cũng phải tắt điện, khóc hu hu vì mặc cảm!

Cái thân hình đó mà đụng trúng cây cầu này, thì coi như xong, đừng nói 1’30", chớp mắt là gãy cầy liền, mà vấn đề là nó đang chậm rãi bơi về phía cây cầu. Nước biển xung quanh cuộn trào vì nó, chẳng khác nào thiên tai tới cả.

Xe bọc thép chân ga vẫn luôn ở mức tối đa, cả đám quân lính của Trần Thịnh, vốn mặt không đổi sắc khi nhìn thấy zombie, khi thấy đến con quái vật này, vẫn bị hù không nhẹ. Này cũng làm hắn cảm thấy an ủi một chút, ít ra không phải chỉ mình hắn suýt són ra quần khi nhìn thấy con cá chà bu này.

Cũng còn may, tốc độ của con quái vật không nhanh, cây cầu cũng ngắn nên khi cả bọn vượt qua khỏi cây cầu, con cá vẫn còn cách chân cầu một đoạn nữa. Thiệt là may mắn hết sức.

"Nhanh chóng đón cô ấy rồi về Kyushu thôi, bên ngoài nguy hiểm vãi!" – Trần Thịnh trên mặt vẫn còn mồ hôi lạnh tuôn ra nói.

Nếu như lúc nãy chậm chút xíu nữa, là cả bọn rơi vào trong miệng của con quái vật đó, thì coi như xong, chuyển vị trí xây dựng đế quốc từ trên bờ vào trong bụng cá luôn.

"Cái tận thế này càng ngày càng phức tạp, đầu tiên là zombie, tiếp theo là heo rừng, giờ lại xuất hiện cá voi kích thước tàu sân bay, không biết sẽ còn có cái gì nữa đây?" – Trần Thịnh nghĩ mà sợ - "Thôi kệ, trước hết cứu ra cô ấy rồi tính tiếp. Mình còn muốn về Việt Nam nữa!"

Đoàn xe tiếp tục tiến tới, do Trần Thịnh di chuyển bằng đường cao tốc, mà đường cao tốc của Nhật cũng không có đông nghìn nghịt như cao tốc bên Việt Nam, vậy nên dù có xe cộ gây tai nạn cũng không có bị tắc đường, cả đoàn xe vẫn lấy tốc độ cao nhất 50km/h tiến lên, chỉ thỉnh thoảng phải giảm tốc khi có nhiều xe tông nhau liên hoàn mà thôi. Mấy tiếng di chuyển, chỉ có xe máy trinh sát là cực khổ nhất, phải chạy trước trinh sát đường đi.