Chương 14: Dù phía trước có là địa ngục

Tận Thế Đế Quốc

Chương 14: Dù phía trước có là địa ngục

"Báo cáo! Phía trước xuất hiện đại lượng sinh vật kỳ lạ, số lượng ước chừng 400! Xin chỉ thị!" – Xe máy trinh sát lúc này truyền lại thông tin qua vô tuyến điện. Trần Thịnh lập tức ra lệnh đoàn xe chậm lại tốc độ, lính bắn tỉa nhảy xuống xe, bắt đầu ngụy trang tiến về phía trước.

Chờ một lát, lập tức có báo cáo cụ thể truyền về: Phía trước là một đám sinh vật hình người nhưng cực kỳ xấu xí, den đúa, trên mặt còn có hai cái răng nanh dài nhọn đưa ra, trên người cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn là biến trời sinh cận chiến chủng tộc.

"Nghe y chang tụi Orc trong truyền thuyết? Kiểu này tận thế thành dị giới luôn rồi!" – Trần Thịnh ngẫm nghĩ, hắn cũng không sợ gì bọn orc này. Orc cũng như heo rừng, đều là sinh vật sống, bọn nó trúng đạn ở đâu cũng sẽ đau đớn, sẽ giảm sức chiến đấu, sẽ chết, chứ không phải như zombie, nhất thiết phải trúng đầu mới được.

"Toàn quân tiến lên! Nếu bọn chúng phát động tấn công, lập tức nổ súng!" – Trần Thịnh ra lệnh. Xe bọc thép xịt khói đen, bắt đầu tiến lên. Trên xe quân lính lập tức chuẩn bị chiến đấu. Tay súng máy đã lên đạn, sẵn sàng trút xuống đầu đối thủ cơn mưa tử thần.

Rất nhanh đoàn quân chỉ còn cách bọn Orc có 500 mét, lúc này bọn chúng đã phát hiện ra đoàn người Trần Thịnh, lập tức bọn chúng liền gào thét, cầm trong tay vũ khí hướng về phía hắn phát động xung phong.

"Bọn đầu toàn phân này!" – Trần Thịnh lầm bầm – "Khai hỏa!"

Đoàng đoàng đoàng… Tạch tạch tạch tạch tạch…

Tiếng súng lập tức vang lên dồn dập, đầu súng máy MG42 phun ra ngọn lửa tử thần, lập tức phía trước Orc ngã xuống như lúa mùa gặt. So với súng máy, vài tiếng súng trường lẻ tẻ tỏ ra không hề đáng chú ý chút nào.

"Súng trường kết thúc những con còn đang hấp hối thôi, việc chính cứ để cho súng máy làm!" – Trần Thịnh ra lệnh. Đối phó với thân thể máu thịt này, súng máy quả thật chính là đại sát khí. Tuy nhiên Trần Thịnh phát hiện ra một điều, bọn Orc không giống với con người, thân thể rất cường tráng. Nếu không phải trí mạng, thì phải ba bốn viên đạn súng máy mới có thể dứt điểm một con orc.

Nên nhớ, đối với cơ thể nhân loại, đạn súng máy chỉ cần trúng thân thể là coi như chết, trúng tay chân là coi như cưa bỏ. Vậy mà bọn orc có thể chịu đựng được ba bốn viên mới ngã xuống, với cường độ thân thể kiểu này mà cận chiến với bọn nó thì đúng là ác mộng của quân lính nhân loại.

Tuy nhiên bọn chúng đối mặt là quân đội hiện đại của thế chiến thứ hai!

Chỉ chưa đến 5 phút, toàn bộ 400 con orc đều ngã xuống, lúc này đúng là thây chất đầy đồng, à không, đầy đường, máu chảy thành sông, không một con nào còn sống.

Trần Thịnh lại phát hiện một chuyện khiến hắn càng vui mừng hơn, bọn orc này không chỉ cung cấp cho hắn 400 nhân lực, mà còn có thêm 4 đạn dược và 4 nhiên liệu nữa. Đây quả thật là đĩa bánh trên trời rớt xuống. Mặc dù đi xa nhưng Trần Thịnh vẫn có thể điều khiển căn cứ tiến hành kiến thiết, hiện tại đã có thêm tài nguyên hắn liền cho đào tạo một đội grenadier mới.

"Chỉ cần một hai ngày nữa, mình sẽ có đủ tài nguyên nâng cấp HQ lên giai đoạn tấn công, lúc đó có thể chế tạo xưởng bọc thép, chế tạo xe tăng hạng nhẹ và hạng trung, lúc đó thì một đoàn bọc thép càn quét, lập tức chiếm lĩnh cả Kyushu, làm bàn đạp chiếm lĩnh toàn Nhật Bản!" – Trần Thịnh lập tức mơ mộng.

"Chúng ta không có thời gian chiếm lĩnh khu vực này, tiếp tục tiến lên!" – Trần Thịnh ra lệnh. Cả đoàn xe tiếp tục lấy tốc độ cao nhất tiến tới. Không phải Trần Thịnh không muốn tạo ra một đội quân orc, nhưng dù có chiếm lĩnh mà lãnh thổ không nối liền cũng sẽ không điều khiển được.

Xe bọc thép bánh xích, nghiền ép qua từng cổ thi thể của orc, nghiền ra từng đạo vết máu dài trên đường. Không có ai tiếc thương, không có ai chùng tay lái, chiến tranh, chính là như vậy, dù cho phía trước là đồng đội, cũng phải nghiền ép đi lên.

Lại tiếp tục chạy một đoạn nữa, lúc này chỉ còn cách mục tiêu chừng 200km, cũng là 4 giờ lái xe mà thôi, Trần Thịnh lại gặp cản đường. Lần này, không phải orc, mà là zombie, gần 700 con zombie, đông nghìn nghịt trên đường.

"Pháo cối xuống xe, chuẩn bị lập chiến tuyến, chúng ta cần nhanh chóng dọn dẹp đám zombie này!" – Trần Thịnh nhanh chóng ra lệnh.

Công binh lập tức bắt đầu như ảo thuật biến ra hàng rào kẽm gai, hai đội súng máy bắt đầu lắp ráp hai thanh súng máy MG42, trong khi hai đội pháo cối thì ngồi phía sau hai chiếc xe bọc thép, bắt đầu lắp ráp khẩu súng cối của mình. Đội SS và đội grenadier cũng nhanh chóng vào chỗ, còn đội hiệp sĩ đế quốc vẫn theo sát bên cạnh Trần Thịnh.

Phụt… Phụt…

Hai tổ pháo cối đầu tiên khai hỏa, hai quả đạn pháo cối rơi vào giữa bầy zombie phát nổ, lập tức mười con zombie bị nổ cả người nát bấy, chết không thể chết lại.

Bầy zombie cũng lập tức hướng về phía Trần Thịnh tiến tới. Lúc này đến lượt hai tay súng bắn tỉa phát uy. Cứ mỗi tiếng súng vang lên là lại một con zombie nổ đầu ngã xuống. Hai tổ pháo cối cũng không ngừng nghỉ, từng trái đạn pháo cối chuẩn xác rơi vào giữa bầy zombie, mỗi lần đều nổ ra một lỗ hổng lớn, nhưng nhanh chóng bị bọn zombie lắp kín lại.

Ba trăm mét… Súng máy bắn đầu nổ súng… Theo tiếng súng chát chúa vang lên, lập tức từng hàng từng hàng zombie ngã xuống, đa phần là do gãy chân nên té ngã chứ không phải là đã chết. Ngã xuống rồi bọn chúng vẫn tiếp tục dùng tay bò tới, trong khi đồng bạn của bọn chúng thì không chút do dự dẫm đạp lên thân thể bọn chúng tiến lên.

Tuy nhiên súng máy cũng thành công làm tốc độ tiến lên của zombie chậm lại. Với lại zombie bị bắn nằm xuống rồi thì cũng dễ dàng xử lý hơn, độ nguy hiểm hạ thấp nhiều.

Hai trăm mét… Các bộ binh bắt đầu bắn súng trường trong tay mình, tỷ lệ nổ đầu mặc dù không cao như lính bắn tỉa, nhưng chắc cũng được 10%.

Một trăm mét… Đội hiệp sĩ cùng các binh lính có súng trường tấn công cũng bắt đầu nổ súng. Lúc này tỷ lệ chính xác nổ đầu đã lên đến 20%, đoàn quân zombie đã bắt đầu có dấu hiệu bị chặn lại.

Năm mươi mét… Lúc này tỷ lệ chính xác đã là 30%, bọn zombie bị bó hẹp trên đường, không có không gian trải rộng đội hình, lúc này bọn chúng rõ ràng bị chặn lại, không thể tiếp tục tiến tới được nữa, mà đồng thời, số lượng zombie còn đứng thẳng chỉ còn có một phần ba so với lúc ban đầu.

"Tiếp tục bắn! Nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng!" – Trần Thịnh lãnh khốc nói. Trong tay hắn cầm một cây súng ngắn, cũng đang không ngừng nhắm chuẩn, khai hỏa, lại nhắm chuẩn, lập đi lập lại liên tục. Mấy ngày qua liên tục chiến đấu, khiến hắn không còn trúc trắc như lúc đầu, hiện tại mỗi động tác đều là lưu loát đến như vậy.

Chiến đấu cũng không kéo dài bao lâu, nếu như là đấu súng, thì chuyện kéo dài đến cả tiếng là bình thường, còn hiện tại chỉ đơn giản là một bên bắn, một bên không ngừng chạy đến thôi, nên chỉ sau 10 phút, toàn bộ zombie cũng đã nằm xuống. Tất nhiên trong đó rất nhiều là vẫn còn sống, vì Trần Thịnh chỉ mới nhận được chừng 200 nhân lực mà thôi. Tiếp theo sẽ là công việc của đội SS và grenadier, họ tay cầm súng trường, chầm chậm tiến đến gần, thấy con zombie nào còn sống thì nổ đầu nó!

Càng quét zombie còn sót lại mất những nửa giờ, đến lúc này, trời đã bắt đầu ngã về chiều, chỉ còn chừng hai giờ nữa là trời sẽ tối. Trần Thịnh biết ban đêm di chuyển sẽ rất nguy hiểm, nhưng hắn không có lựa chọn, lập tức ra lệnh tiếp tục tiến lên, nhưng giảm tốc độ lại và duy trì cảnh giác cao độ.