Chương 28: Thảm sát Tụ Sơn thôn

Tam Luân

Chương 28: Thảm sát Tụ Sơn thôn

Chương 28: Thảm sát Tụ Sơn thôn

Xe ngựa tới gần Liễu Hoà thôn, khuất tầm nhìn nhưng tiếng la hét, tiếng chém giết, tiếng hô hoán của kỵ binh Vạn Tư quốc vô cùng rõ ràng. Đằng Nguyên rét lạnh, siết chặt rìu, cảnh tượng trước mắt chao đảo. Hình ảnh Mục Nhan, tiểu Hoa và tiểu Trúc hiện ra trong tâm trí hắn.

Hai năm ngắn ngủi sinh hoạt phàm nhân ở Tụ Sơn thôn, ngày ngày ra vào tiểu viện đã khiến hắn sớm coi Mục Nhan là thê tử; tiểu Hoa, tiểu Trúc là hài tử của mình. Mặc dù thực sự không phải, hắn chỉ là linh hồn đoạt xá chiếm chỗ "Đằng Nguyên" nhưng trời biết đất biết hắn biết… Kẻ khác không hề nghi ngờ, hắn chiếm là chiếm sạch.

Giờ thê nhi hắn nguy hiểm cận kề, ruột gan hắn rối như tơ vò, không biết nếu thực sự xảy ra chuyện, hắn sẽ ra sao.

Tiếng hét ở Liễu Hoà thôn vô cùng khủng khiếp, tiếng kỵ binh đuổi giết nghe cũng rõ hơn. Xe ngựa chạy lọc cọc trên đường bị một toán kỵ binh ở đầu Liễu Hoà thôn phát hiện. Chúng bắn tên rào rào theo khiến Đằng Nguyên và Lưu Tống vội vã tránh vào thùng xe. Mũi tên cắm phập phập bên ngoài xe nghe rợn người. Một mũi xuyên qua vách gỗ mỏng, cắm một nửa vào xe, suýt chạm tới vai Điền Đông.

Lưu Hoàng Du hoảng hồn hét lên. Đám kỵ binh chỉ trỏ, muốn thúc ngựa đuổi theo.

Đằng Nguyên ló đầu ra nhìn. Bọn chúng cũng vận bạch giáp giống toán tấn công Sùng gia thôn. Số nhiều đội mũ giáp che đi mái tóc; vài tên không đội mũ lộ rõ tóc tết các kiểu khác nhau; đặc biệt có hai tên trọc đầu không đội mũ, chỉ mặc giáp ngực đơn giản, trên trán bên trái lồi lõm như vết bỏng bị dí thanh sắt nung lên.

Đằng Nguyên lẩm bẩm:

- Nô lệ?

- Phải. – Điền Đông ngó ra cửa sổ, gật gù. – Hai tên trọc đầu kia là nô lệ. Tên không đội mũ chắc là tướng. Chỉ bọn tướng quân Vạn Tư quốc mới được đeo giáp bọc trán. Đám đội mũ giáp là kỵ binh thông thường.

- Tại sao chúng giết cả nữ nhân và hài tử? – Đằng Nguyên nhìn chằm chằm thi thể hài tử nằm úp mặt xuống cỏ cách đám kỵ binh không xa.

Không ai trả lời.

Điền Đông và Lưu Tống cũng không biết, đương nhiên Lưu Hoàng Du sao có thể biết.

Tên tướng quân Vạn Tư quốc hất đầu ra hiệu. Hai nô lệ và một kỵ binh lập tức thúc ngựa đuổi theo xe của Đằng Nguyên. Chúng dùng thương và cung tên, khẳng định rút ngắn khoảng cách sẽ bắn tên vào xe ngựa.

Đoạn đường về Tụ Sơn thôn không xa, Đằng Nguyên căng thẳng, mồ hôi đổ ròng ròng ướt tay.

Phàm thể đủ sức đối phó với quan binh hay không hắn chưa từng thử, không biết. Ngộ nhỡ lực bất tòng tâm, bỏ mạng chốn này…

Không thể. Hắn không nhớ gì về đoạt xá nhưng khẳng định phương pháp không hề dễ. Đã có thể cướp cho mình một thân xác, chẳng lẽ dễ dàng chết sau hai năm rèn luyện ư? Con đường tu luyện chưa thực sự bắt đầu đã đứt đoạn trong tay phàm nhân?

Không thể!

Đằng Nguyên hít thở sâu, từ từ bình tĩnh lại, lau tay vào vạt áo, nắm chặt rìu. Điền Đông rút đại đao khỏi vỏ, nghe ngóng tiếng vó ngựa dồn dập phía sau.

Lưu Tống quất roi liên tục, thúc ngựa chạy nhanh hơn nhưng một con ngựa kéo xe chạy sao lại với chiến mã chỉ chở một người. Kỵ binh nhanh chóng đuổi tới gần, hai tên nô lệ gương cung, bắn tên về phía xe.

Điền Đông nép sát vào thành xe, Lưu Hoàng Du nằm bò ra sàn. Đằng Nguyên và Lưu Tống mỗi người đu một bên ở cửa xe. Hai mũi tên cắm phập phập vào ván gỗ sau xe, xuyên đầu qua, mắc kẹt lại.

Hai tên nô lệ tiếp tục thúc ngựa đuổi, bắn tiếp. Chúng sắp bắt kịp xe ngựa.

Tụ Sơn thôn đã ở ngay trước mắt, tiếng la hét thảm thiết vọng tới khiến đám Đằng Nguyên kinh hãi.

Quân Vạn Tư quốc đã tràn vào Tụ Sơn thôn.

Mục Nhan… Tiểu Trúc, tiểu Hoa…

Đằng Nguyên thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn phía sau, quắc mắt:

- Chúng sắp bắt kịp rồi… Nhảy khỏi xe.

- Được. – Điền Đông cùng chung suy nghĩ với Đằng Nguyên, gật đầu nhào ra cửa.

Đằng Nguyên đang ở mé bên trái, mắt thấy xe ngựa sắp lao tới ngang tầm một bụi cây rậm rạp, siết chặt rìu trong tay, đạp chân nhảy xuống. Lưu Tống nhảy về phía bên kia, lăn tròn trên đường, chui luôn vào một ruộng ngô. Điền Đông nhảy ngay sau Đằng Nguyên.

Cú nhảy khiến Đằng Nguyên đáp thẳng xuống một bụi cây, bị cành cây cào xước mặt mũi, tay chân nhưng hắn không quan tâm, lập tức chồm dậy chui qua, lẩn vào sau đám cây cối rậm rạp. Điền Đông bám theo sát nút.

Ba tên kỵ binh la hét, đuổi kịp xe ngựa, chặn lại. Lưu Hoàng Du sợ hãi không kịp nhảy, run như cầy sấy bị chúng chĩa mũi thương vào ngực.

Đằng Nguyên chẳng quan tâm số phận Lưu Hoàng Du, hắn luồn lách, guồng chân chạy như điên qua hết cây cối, bụi rậm, chui ra phía bên kia, chạy theo đường mương nhỏ hướng về Tụ Sơn thôn. Đám kỵ binh không đuổi nữa vì đã nghe tiếng la hét từ Tụ Sơn thôn vọng lại.

Đằng Nguyên và Điền Đông chạy được một đoạn thì hết cây cối che chắn, đành phải dừng lại quan sát tình hình. Hắn thấy thấp thoáng bóng những tên lính bạch giáp Vạn Tư quốc cưỡi chiến mã đuổi theo thôn dân, chém giết như điên. Tiếng khóc la kinh hoàng đập vào tai:

- Không… Mẫu thân… Không…

- Làm ơn tha cho hài tử của ta… Á…

- Tường nhi, Dung nhi… Đừng… giết ta, giết ta đi… Tha cho bọn nhỏ…

Xen kẽ những tiếng la hét là tiếng gầm của tướng Vạn Tư quốc:

- Bắt nô lệ… Còn lại giết hết…

Đằng Nguyên không thể chịu nổi, nhào ra khỏi chỗ nấp, chạy theo đường nhỏ vòng về phía cuối thôn. Nhà hắn ở hướng đó. Mục Nhan và hài tử giờ này chắc đang ở nhà… Không được… hắn phải về nhà.

Điền Đông thấy Đằng Nguyên chạy ra, rít lên một tiếng, vác đao chạy theo nhưng không theo được xa, phải chia đôi ra vì nhà Điền Đông ở giữa thôn.

Đằng Nguyên trông thấy Liễu thẩm ôm một đứa cháu, liều mạng xông qua đám kỵ binh, chạy ra rìa làng. Một tên kỵ binh thúc ngựa đuổi theo, đâm xuyên thương qua ngực Liễu thẩm. Máu phun tung toé, tiểu nam hài khóc thét lên. Liễu thẩm ngã vật xuống, cố che chắn cho đứa cháu nhưng kỵ binh kia thúc ngựa xéo lên cả hai. Đứa bé hộc máu mồm, ngực lõm hẳn xuống, chết tại chỗ.

Đằng Nguyên căm phẫn siết chặt rìu, cước bộ như bay hướng về phía cuối thôn hơi sững lại. Tên kỵ binh đã trông thấy hắn, thúc ngựa lao tới.

Tàn nhẫn, ác độc như súc vật. Lão bà tử và tiểu hài mà cũng không tha, lại sát hại bằng phương pháp dã man như vậy… Máu nóng bốc lên ngùn ngụt trong người Đằng Nguyên… Hắn đổi hướng, lao về phía kỵ binh.

Tên này đuổi giết người quen thói, khi thấy Đằng Nguyên chủ động lao tới thì bối rối một chút nhưng ánh mắt lóe sáng khinh thường, chĩa mũi thương về phía Đằng Nguyên. Hắn căn đúng tầm, khi mũi thương chỉ còn cách ngực hắn một gang tay, Đằng Nguyên khuỵu gối trượt trên đất, vung rìu bổ ngang cổ chiến mã, né mũi thương trong chân tơ kẽ tóc.

Chiến mã bị chém phun máu, ngã vật xuống. Tên kỵ binh không kịp phản ứng, chúi đầu ngã theo. Đằng Nguyên trượt một đoạn trên cỏ, xoay người lại vung tay ném rìu ra.

Một tiếng phập ngọt lịm vang lên, lưỡi rìu cắm sâu vào lưng tên kỵ binh. Đằng Nguyên đạp chân nhảy tới, rút rìu ra bổ thêm một nhát vào đầu. Bất chấp y có mũ giáp bảo vệ, máu đầu vẫn toé ra, tên kỵ binh gục xuống tắt thở.

Đằng Nguyên trừng mắt nhìn, thở hổn hển, lập tức xoay người tiếp tục chạy về phía cuối thôn. Tuy nhiên hành động của hắn đã bị một toán khác trông thấy, chúng ra hiệu cho nhau, nhanh chóng chém chết thôn dân đang bỏ chạy tán loạn rồi thúc ngựa đuổi theo Đằng Nguyên.

Hắn thấy xác người Liễu gia nằm la liệt trên đất.

Hắn thấy vó ngựa giày xéo người Điền gia, Lưu gia…

Hán tử bị bắt, bị trói gô một chỗ, nữ nhân, lão nhân, hài tử bị săn lùng, giết chóc không nương tay.

- Bắt nô lệ…

Những tiếng gầm thét vang vọng. Tiếng la hét, khóc than dậy đất.

Đằng Nguyên chạy như điên về phía cuối thôn.

Một mũi tên xé gió tay tới, cắm phập vào vai phải hắn. Đằng Nguyên rít một tiếng, cơn đau như bửa cơ thể hắn làm hai. Hắn liếc nhìn những kẻ truy đuổi phía sau.

Một tên nô lệ đầu trọc cưỡi hắc mã vừa bắn tên, sau đó tuốt đao khỏi vỏ vung lên. Đằng Nguyên ném cây rìu ra. Hàng vạn cú ném tương tự đã được luyện trong suốt gần hai năm qua, hiện tại bách phát bách trúng. Rìu bổ thẳng vào trán hắc mã khiến nó ngã vật xuống, tên nô lệ lăn sang một bên. Đằng Nguyên quay ngược lại rút rìu từ trán hắc mã.

Tên nô lệ tức giận vùng dậy, lao tới chém Đằng Nguyên. Hắn vung rìu đánh trả, binh khí va vào nhau tạo nên một tiếng "keng" chói óc, khí lực của hắn lớn hơn khiến thanh đao bay khỏi tay tên nô lệ, văng sang một bên. Tên đó lập tức rút đoản đao bên hông nhưng chậm một nhịp so với Đằng Nguyên. Lưỡi rìu của hắn đã chém ngang cổ y, máu phun lên mặt hắn.

Đằng Nguyên đạp vào ngực tên nô lệ, tiếp tục guồng chân chạy trước khi những tên khác thúc ngựa đuổi tới.