Chương 35: Tương lai tăm tối

Tam Luân

Chương 35: Tương lai tăm tối

Chương 35: Tương lai tăm tối

Các nô lệ cứ ngủ đến tận chiều muộn mới lần lượt dậy, bọn lính cai nô tụ tập thành hội lớn đánh bài ở mấy căn nhà gỗ mà hồi trưa chia thức ăn. Khi thấy đám nô lệ lũ lượt kéo ra, chúng dừng chơi, la hét, chỉ trỏ, bộ dạng hách dịch:

- Xếp hàng năm. Cạo đầu…

- Xếp hàng… Cạo đầu xong đi xách nước. Các ngươi chỉ được thảnh thơi hôm nay thôi. Ngày mai bắt đầu làm việc.

Toàn bộ nô lệ bị cạo đầu lần nữa. Mấy tên lính phụ trách cạo đầu có dao cạo sắc, động tác thuần thục, roẹt roẹt mấy cái đã xong một người. Tuy nhiên có một số hán tử ở các làng trong địa phận Tập thành khá khôi ngô tuấn tú, dù đã gầy gò đi nhiều nhưng vẫn nhìn ra. Những người này bị bọn lính cố tình quẹt dao ngang gò má, chảy máu đầm đìa. Chúng còn cười khằng khặc với nhau, bộ dạng thích thú.

Đằng Nguyên thấy đám hán tử Tập thành nhiều kẻ rất nóng tính, gườm gườm nhìn lính cái nô một cách căm thù. Bất quá chỉ đổi lại đòn roi từ bọn lính, chẳng làm nên trò trống gì. Lính canh rất đông, một tên hô lên lập tức những tên khác lao tới, không cần biết đông tây, vung roi quất tới tấp vào đám đông cho đến khi họ bỏ chạy hết mới thôi.

Bọn chúng rất khoái trò thị uy nô lệ mới, chỉ cần có ánh mắt và thái độ chống đối, chúng sẽ để ý ngay, kiểu gì cũng quật cho mấy roi.

Y phục mới bị roi da quất vào cũng chực rách, vả lại nô lệ đã ăn đòn nhiều trong cả tháng qua, biết uy lực của roi da, đa số cúi đầu cụp mắt tỏ vẻ sợ sệt.

Hán tử Tụ Sơn thôn xếp hàng sau, bọn lính cai nô đã chán chơi trò rạch mặt người tuấn tú nên Lưu Ngọc Lâm thoát nạn, cạo đầu xong nhanh chóng đi theo đám Đằng Nguyên ra suối lấy nước.

Từ con suối đến trù phòng lớn của khu này khá gần, bất quá lượng nước cần dùng rất lớn, nô lệ phải xách nước đổ đầy mấy chục cái vại đá khổng lồ xếp bên hông trù phòng. Đám lính lượn lờ trên bờ suốt, quất roi vào những kẻ đi chậm hoặc xách thùng vơi, la hét:

- Nhanh chân lên, đừng có lười biếng.

- Tên khốn nhà ngươi xách được nửa thùng thế à? Định loè lão tổ tông ngươi chắc?

- Tên da đen thui kia, bước nhanh lên…

Ngặt nỗi dây xích loảng xoảng còng hai chân, không thể bước quá dài, lại còn vướng víu, lắm người luống cuống vấp ngã dúi dụi lại vội vã bò dậy.

Nô lệ đông, thùng ít, những người ra sau phải đứng chờ đổi phiên lấy thùng.

Tên lính bụng to mắt hí đủng đỉnh đi ra nhìn, gật gù nói với đám còn lại:

- Từ mai chia ra, hôm nay làm cho biết chỗ thế thôi.

- Rõ. – Bọn kia dạ ran, cúi đầu cười nịnh nọt.

Xem chừng tên bụng phệ này là tổng quản ở đây.

Đằng Nguyên kín đáo quan sát cả lính cai nô lẫn địa hình nơi này. Từ bờ suối nhìn về phía đông là một khoảng rừng thưa nằm bên trong bức tường đá thô lậu, đương nhiên cũng nằm bên trong hào. Chắc chắn rất nhiều nô lệ đã thử trốn khỏi đây, chỉ có điều phàm nhân leo qua được tường đá, thoát khỏi hào cắm chông cũng chưa chắc đã sống sót ra khỏi rừng. Trừ khi có một nhóm thợ săn cỡ Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm hoặc những kẻ lợi hại hơn nữa cùng bỏ trốn, trợ giúp và canh chừng cho nhau.

Hắn vừa mới đến, cái gì cũng không rõ, không ngu gì bỏ trốn khi chưa nắm chắc phần thắng.

Thêm vào đó, hắn đã có hơn một tháng khảo nghiệm Không Đàm, phát hiện ra tia hàn khí bên trong có tác dụng chữa trị vết thương. Dù chậm rãi, không thể chữa các vết thương trí mạng nhưng vết roi da, vết đâm chém thông thường trên thân thể sẽ được hàn khí dồn tới giảm đau, thúc đẩy liền lại rất nhanh.

Đó là lý do Đằng Nguyên không chết dù bị thương nặng, sốt mê man suốt năm ngày liền.

Tà thể ưu thế hơn so với phàm nhân, Đằng Nguyên tin rằng cái mỏ đá quỷ quái này không giữ chân hắn được lâu.



Ngày thứ hai ở mỏ đá, nô lệ mới bị lùa lên những vách đá cao chót vót khai thác đá trắng. Công việc vô cùng nặng nhọc.

Khu mà họ ở được gọi là khu Hạ, có năm trăm nô lệ mới, không có nô lệ cũ.

Đám cai nô chia nhỏ họ thành nhiều nhóm, chọn những kẻ to cao khoẻ mạnh dồn vào một chỗ bắt lên vách núi đục đá. Những khối đá trắng khổng lồ phải đục bằng dùi và búa, tốn rất nhiều khí lực. Sau khi đá sạt xuống sẽ phải đục thành những khối vuông, chữ nhật nhất định theo kích thước có sẵn. Các nhóm nô lệ khác phụ trách khiêng những khối đá đó từ sườn núi xuống chân núi, đưa ra bãi tập kết.

Công việc đục đá vất vả nhất nhưng khiêng đá nguy hiểm vô cùng.

Đằng Nguyên bị chọn vào đội đục đá, đứng cheo leo trên vách núi cùng Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục, Liễu Hạng và một đám hán tử thôn khác cắm đầu đục đá. Dù có nô lệ cũ hướng dẫn nhưng chẳng ăn thua, bản thân phải kinh qua hàng ngàn lần sai mới thuận tay.

Buổi sáng đầu tiên, Mộc Tư – đường huynh của Mộc Viên - trong lúc khiêng đá xuống vách núi bị trượt chân ngã. Tảng đá mà y và Liễu Giác Tô khiêng đè nát một bàn chân trái Mộc Tư, máu phun tung toé.

Đằng Nguyên đang đục đá thì nghe tiếng hét thảm thiết, ngẩng đầu lên nhìn.

Lập tức một tên lính cai nô quất roi vào lưng hắn, quát lớn:

- Làm tiếp đi, có gì mà nhìn.

Lưng bỏng rát, Đằng Nguyên điên tiết quay lại, ánh mắt lạnh lùng cáu kỉnh săm soi khuôn mặt đen sạm của tên lính. Gã trừng mắt ác độc, hất hàm chỉ roi:

- Ngươi nhìn cái gì? Muốn ăn đòn hả? Lập tức làm việc cho ta.

- Á… Chân của ta… Chân của ta…

Tiếng hét của Mộc Tư vang vọng khắp sườn núi.

Đằng Nguyên vờ vịt cúi xuống, tên lính cai nô cũng tò mò, cùng một đám khác đi ra mỏm đá ngó xuống xem tình hình thế nào. Một hán tử thôn khác thì thầm vào tai hắn:

- Gã kia là Cơ Lâu. Đừng để bị gã chú ý. Nghe đám lính khác bàn tán gã đã từng lén giết chết mấy nô lệ bất trị.

Đằng Nguyên khẽ gật đầu ra hiệu đã nghe, tiếp tục nhìn thảm trạng dưới sườn núi.

Chân trái Mộc Tư chỉ còn trơ lại cổ chân, bàn chân đã nát bét bên dưới tảng đá lớn. Liễu Giác Tô cuống cuồng nhưng không biết phải làm thế nào, vội vã xé y phục cầm máu. Một đám cai nô hờ hững đứng nhìn, chỉ trỏ:

- Bị thế kia khác nào phế nhân. Mới ngày đầu tiên mà đã vô dụng như vậy.

- Cho người khiêng đi.

- Có cái gì mà nhìn, tiếp tục làm việc đi.

Mấy tên lính quất roi xua đuổi những người đứng lại xem, đánh cả Liễu Giác Tô, lùa ngược y lên trên tìm người khác ghép cặp.

Mộc Tư đau tái mặt, bò tới một tảng đá tựa lưng và đó rên rỉ, máu chảy thành vệt dài đỏ lòm trên vách đá.

Chỉ một lát sau có hai tên lính xồng xộc đi tới, xách hai bên tay Mộc Tư lôi đi.

Kể từ đó, Đằng Nguyên không nhìn thấy Mộc Tư nữa. Nghe nói y đã bị ném vào rừng để tiết kiệm lương thực. Với bàn chân nát đó, nô lệ cũ phỏng đoán Mộc Tư không qua nổi một đêm trong rừng.

Ngày đầu khổ sai khiến đám nô lệ mệt đến chết đi sống lại, ban đêm về nhà gỗ kẻ nào cũng nằm bò ra kêu trời kêu đất. Bất quá đám Đằng Nguyên, Điền Đông, Lưu Tống và Lưu Ngọc Lâm không thảm như vậy, túm tụm lại một góc thậm thụt bàn chuyện. Những người khác xúm vào nghe cùng. Lưu Tống bắt đầu trước:

- Không nhìn thấy Mộc Tư đâu, nghe nói bị ném vào rừng cho sói tha rồi. Thật ác độc!

- Chuyện đó cũng dễ hiểu. – Điền Đông thở dài, lắc đầu. – Mất một bàn chân liền trở thành phế nhân, bọn cầm thú này nuôi làm gì cho tốn lương thực. Bị vứt là đúng.

- Chẳng lẽ chúng ta cam chịu cúi đầu làm trâu làm ngựa ở đây đến chết? – Lưu Ngọc Lâm không cam lòng, nhìn một lượt mọi người.

Không ai trả lời.

Ai cũng muốn trốn nhưng không ai có cách. Dù sao họ cũng mới đến, chưa thông thuộc địa hình.

Sau một hồi im lặng, Lưu Tống chép miệng bất lực:

- Không cam lòng thì làm thế nào? Đều là nông phu chân đất trông vào ông trời để kiếm kế sinh nhai. Đột nhiên nổi tinh phong huyết vũ, da thịt đứng trước gươm đao có thể thắng sao? Ai ở đây không từng bất lực nhìn gia quyến chết thảm dưới kiếm lũ cầm thú Bạch Đà quân… Ai có thể làm gì?

Điền Đông thở dài:

- Đúng vậy. Một đường bị áp tải tới đây, bọn chúng binh đông tướng mạnh, đừng nói phản kháng, cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Nếu chạy được đã không ngồi tụm lại ở xó này. Giờ lọt vào hang hùm ổ sói, muốn làm gì phải tính kế lâu dài. Trước hết cứ nhẫn nhịn giữ mạng đã rồi tính. Còn mà như Mộc Tư, mất một chân, thoát khỏi mỏ đá được không? Kết cục cũng là chết không toàn thây thôi.

Lưu Hoàng Du nằm nghe lỏm nãy giờ, không nhịn được bò tới than vãn:

- Các huynh nói nhẫn nhịn thì dễ, đệ thấy nhịn chưa được bao lâu đã chết vì đói, vì kiệt sức. Lao động khổ sai mà mỗi bữa chỉ được một cái bánh, một bát canh loãng toẹt, đệ chưa chết vì đá đè cũng chết khô.

Điền Vỹ Thái hừ lạnh lườm Lưu Hoàng Du:

- Thế huynh nghĩ nô lệ lao động khổ sai sẽ được cho ăn thịt lấy sức? Huynh không muốn nhịn thì có biện pháp gì?

Lưu Hoàng Du rõ ràng không có biện pháp, trừng trừng nhìn Điền Vỹ Thái, bực bội nhưng chẳng nói năng gì.

Liễu Giác Tô thở dài:

- Mọi người đừng cãi nữa. Ngày mai lo kiếm dây leo bện giày cho tốt đi. Mộc Tư trượt chân một cái đã mất mạng, đệ thấy tương lai chúng ta chẳng sáng sủa gì. Nếu không chết vì đá đè thì chết vì kiệt quệ, đòn roi, đói khát. Cuối cùng cũng là chết…

Tất cả cúi đầu trầm mặc, không cam tâm nhưng bất lực.

Đằng Nguyên không nghĩ đây là tuyệt lộ. Hắn còn chưa lên kế hoạch bỏ trốn, không thể chết vì những lý do lãng nhách. Chắc chắn hắn sẽ sống sót ra khỏi cái mỏ đá chết chóc này.