Chương 43: Phàm nhân

Tam Luân

Chương 43: Phàm nhân

Chương 43: Phàm nhân

Bọn lính cai nô lập tức phát hiện Cơ Lập mất tích. Trưa hôm sau, Đằng Nguyên đang xếp hàng lãnh thức ăn, thấy chúng túm lụm trao đổi, tên nọ ghé tai tên kia, mặt mày nghiêm trọng. Điền Đông lẩm bẩm sau lưng Đằng Nguyên:

- Chuyện gì thế? Lại có nô lệ bỏ trốn?

Trong đầu nô lệ lúc này, chuyện đại sự có lẽ đều liên quan đến nô lệ bỏ trốn. Đằng Nguyên gật gù, nói dối:

- Đệ cũng đang thắc mắc. Chắc có kẻ bỏ trốn thành công.

Các nô lệ chỉ đoán già đoán non, không dám thì thầm tại chỗ này vì sợ đòn roi. Đằng Nguyên nói một câu xong cũng im lặng, chẳng nhìn ngang ngó dọc, thờ ơ như thường ngày vì hắn đoán ở đâu đó trong góc khuất, có thể bọn cáo già cai nô đang quan sát. Kẻ làm ác sau khi thực hiện hành vi thường có xu hướng nghe ngóng tin tức liên quan đến vụ án, nghĩ cách để mình lọt được vào danh sách ngoại phạm. Tuy nhiên việc nghe ngóng có khi lại khiến hành tung bại lộ nên Đằng Nguyên thờ ơ, mặc kệ đám cai nô tìm được thi thể, manh mối hay không, hắn chẳng quan tâm, cũng sẽ không có thêm hành động nào khác.

Lấy bánh và canh xong, Đằng Nguyên ra vị trí quen thuộc ngồi cùng các huynh đệ cùng nhà gỗ, đầu tiên hớp một ngụm canh. Mùi thảo dược khiến hắn nhíu mày dù rất ít, các nô lệ khác hoàn toàn không nhận ra. Hắn sẽ không chết với lượng thảo dược nhỏ như thế này nhưng uống vào lập tức khó chịu không thôi, cáu kỉnh suốt ngày.

Hiện tại năm ngày nô lệ mới phải uống canh có độc, cách hai ngày sẽ được uống canh giải độc. Nhiều nô lệ bắt đầu có dấu hiệu trúng độc, mệt mỏi, xanh tái, buồn nôn, mắt trũng sâu, ngơ ngẩn… Bất quá ba tháng lao động khổ sai, ăn uống vô cùng kém khiến ai nấy gầy đến thảm thương, ngày ngày mệt mỏi. Chẳng cần phải trúng độc cũng không khoẻ nổi.

Bình thường những ngày uống canh giải độc, Đằng Nguyên sẽ tìm cơ hội đổ bớt đi nhưng hôm nay hắn không muốn khiến bọn lính cai nô nhìn ra điểm khác biệt, bình tĩnh uống hết canh như mọi người.

Tia hàn khí trong Không Đàm cuộn lên phản đối ngay từ những ngụm canh đầu tiên, xoay nhanh hơn, tỏa hắc vụ đậm hơn. Phàm thể từ từ hạ thân nhiệt, giảm tốc độ tiêu hoá hấp thu thức ăn. Khổ sở bao ngày, lao động cật lực khiến hắn không thể tu luyện được gì. Tuy nhiên hắn không sốt ruột vì điều kiện đầu tiên để có thể tu luyện là sống sót ra khỏi chốn khỉ ho cò gáy này. Nếu không thể sống, cách nào tu luyện, tu vô ích.

Nhược bằng phải chết hắn cũng sẽ kéo vô số súc sinh chôn cùng.

Lính cai nô đổ xô đi tìm Cơ Lập cả buổi chiều khiến nô lệ nghe lỏm được, rỉ tai nhau truyền khắp khu Hạ. Đám cai nô trông coi nô lệ làm việc trên sườn núi nghị luận om sòm:

- Liệu có phải tên Cơ Lập này chui vào đâu đó nốc đẫy rượu, ngủ trương xác lên không? Nếu vậy tối đến gã sẽ mò về lãnh tội, cần gì tìm.

- Huynh nghĩ hay quá nhỉ! Rượu ở đâu mà uống? Huynh có nửa vò không, cho ta ké. Đừng nói uống say, một hớp cũng không có… Vương tổng quản mà tóm được chỉ có nhịn đói mấy ngày.

- Thế các ngươi nghĩ gã có thể đi đâu? Đêm qua ta còn thấy gã nằm ngáy khò khò trên giường mà.

- Có khi nào trượt chân ngã ở chỗ vắng vẻ không người, chẳng bò lên được không?

Nhiều kẻ cười nhạt, lắc đầu, suy đoán linh tinh.

Đằng Nguyên cúi đầu làm việc, cơ thể khó chịu vì thảo dược đã uống lúc trưa, hoả khí cuồn cuộn trong bụng. Hắn không thèm nghe đám lính đoán vớ đoán vẩn, cố gắng điều hoà hơi thở để hàn khí từ Không Đàm hỗ trợ khắc chế từng đợt hoả khí tỏa ra do quá trình hấp thu thảo dược.

Tầng thứ nhất của Huyết Liên còn quá yếu ớt, chỉ một loại thảo dược giẻ rách cũng khiến hắn khổ sở. Nếu có thể tiến thêm vài tầng nữa, thêm vài tia hàn khí, mấy thứ thảo dược vớ vẩn này hắn chấp nửa mắt.

Mồ hôi lạnh tuôn đầy trán, Đằng Nguyên lảo đảo lùi lại phía sau dựa vào vách núi thở hồng hộc.

Đám cai nô hướng hắn chỉ trỏ, cười ác ý:

- Xem kìa, xem kìa… Trâu bò cũng có lúc mệt cơ.

- À, đều là xương thịt, có phải sắt đá đâu. Đương nhiên có lúc đau yếu.

- Ta còn tưởng tên này không biết mệt là gì. Nhìn xem, đám nô lệ đều gầy một vòng, hốc hác, bạc nhược… Chỉ riêng tên này vẫn lì lợm như cũ.

- Đệ thật muốn treo hắn lên tra tấn xem hắn có chết không.

- Ha ha…

Một đám cười phá lên khiến các huynh đệ cùng làm lo lắng không yên, liếc Đằng Nguyên.

Hắn buông búa, ngồi phịch xuống tựa lưng vào vách đá, gục đầu, mắt hoa lên.

Mặc dù lũ lính cai nô khao khát muốn đánh hắn trầy da tróc thịt nhưng khi hắn gục, chẳng tên nào tiến tới đánh đập. Các nô lệ lực lưỡng ở khu đục đá là nhân công chủ lực của mỏ. Nếu lạm dụng đòn roi khiến họ suy kiệt, kẻ nào sẽ bù vào chỗ đá thiếu so với số lượng được giao?

Vậy nên lính cai nô sẽ không tra tấn nô lệ đến chết, chỉ đánh để dằn mặt, chừa đường sống cho nô lệ cũng chính là duy trì nhàn nhã cho mình.

Điền Đông và Lưu Ngọc Lâm thấy Đằng Nguyên gục xuống, sợ bọn lính cai nô đánh hắn, thay nhau làm thế chỗ. Đằng Nguyên nhắm mắt, điều hoà hơi thở, cố gắng tìm tòi xem mình có thể khu động hàn khí trong Không Đàm khắc chế dược thảo không nhưng vô ích, hàn khí không theo sự điều khiển. Hắn cười nhạo, khinh bỉ chính mình.

Tầng thứ nhất của Huyết Liên rất yếu, chỉ đủ để chống chọi cho phàm thể theo phương thức mô phỏng phàm nhân, không thể điều khiển như ý. Dù biết rõ như vậy nhưng sự cáu kỉnh và bất lực với nghịch cảnh khiến hắn gắng sức một lần lại một lần làm chuyện vô vọng đã biết trước thất bại.

Thảm hại!

Đằng Nguyên cảm nhận sự khó chịu do dược thảo gây ra, thấy dường như lần này nặng hơn lần trước, hoặc thực chất tác động không khác nhau là bao nhưng vì phàm thể thiếu dưỡng chất, yếu đuối thấy rõ nên thấy mệt hơn. Hắn định ngồi đến khi đám cai nô tới đánh đập sẽ đứng dậy nhưng ba khắc sau, cai nô rỉ tai nhau chuyện gì đó, mặt tên nào nên nấy vô cùng nghiêm trọng. Chúng để lại một nửa cai nô trông coi nô lệ, những tên có tiếng nói hoặc thuộc dạng đầu sỏ hối hả xuống núi.

Đằng Nguyên hé mắt nhìn, thấy đám cai nô ở lại chẳng đếm xỉa gì tới mình, chia nhau xuống sườn núi đốc thúc nô lệ khiêng đá thì nằm vật luôn ra. Hắn thiu thiu ngủ được một lát mặc tiếng đục đá vang lên khắp nơi leng keng nhức óc.

Các nô lệ trên vách đá nhìn Đằng Nguyên nằm vật ra đó, ai nấy sợ hãi. Hắn vốn là kẻ mạnh mẽ trong số những nô lệ bền bỉ, giờ gục xuống như vậy người người lo sợ giới hạn thân thể mình cũng sắp tới, không chịu được lâu. Không khí chùng xuống một chút, nô lệ suy đoán linh tinh lý do cai nô vội bỏ vị trí.

Đằng Nguyên ngủ một lúc, tỉnh lại thấy người khá hơn, tiếp tục đứng lên làm việc, thế chỗ cho các huynh đệ mỗi người nghỉ tay một lát. Điền Đông hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Hồi sáng đệ còn tốt mà…

- Độc tính phát tác. – Đằng Nguyên vừa quai búa vừa nói dối. – Đệ nghĩ mình trúng độc nặng hơn các huynh đệ khác.

Đám nô lệ cùng làm nhìn nhau lo sợ. Lưu Ngọc Lâm vội hỏi:

- Vậy là canh trưa nay lại có độc sao?

- Ta không rõ… Gần đây tình trạng mệt mỏi rất thường xuyên, có điều hôm nay nặng hơn hết thảy.

Điền Vỹ Thái tức giận liếc mấy tên cai nô đang lởn vởn gần đó:

- Hay huynh nghỉ thêm đi, để đó ta làm cho. Huynh vốn khoẻ mạnh như vậy còn mệt, ngày sau ta chết chắc.

- Còn được. Nghỉ lâu quá chúng đánh cho trầy da tróc thịt, chịu không nổi. – Đằng Nguyên cố nặn ra một nụ cười trước hảo ý của huynh đệ.

Điền Lục thở dài sườn sượt:

- Nghịch cảnh này đừng nói không thể đào thoát, trốn ra ngoài cũng chết vì trúng độc.

- Đằng nào cũng chết, ta muốn chết bên ngoài. – Liễu Hạng lắc đầu tuyệt vọng. – Liễu Giác Tô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bảo gì làm nấy, thực lòng ta nhìn không nổi nữa.

Điền Đông trừng mắt cảnh cáo Liễu Hạng:

- Đệ đừng có làm bậy. Mạng của Liễu Giác Tô khó khăn lắm mới giữ được. Dù sống khổ sở như trâu như ngựa nhưng đệ ấy không muốn chết, chúng ta không có quyền quyết định thay.

- Huynh yên tâm, ta không có gan đó. – Liễu Hạng cười chua chát. – Ta không xuống tay nổi. Giờ Liễu Giác Tô ngớ ngẩn, lũ cầm thú kia lấy đó làm trò vui, sai bảo đủ thứ, doạ đánh đập nhưng không thực sự ra tay. Hắn cũng đâu có khiêng đá được, suốt ngày xách nước, chẻ củi, nhóm lò… Có khi như thế lại tốt.

Không khí trầm hẳn xuống.

Đằng Nguyên cho rằng sinh mệnh do trời cao định đoạt, dù Liễu Giác Tô có điên điên khùng khùng, một khi còn khí lực lao động cũng không đến lượt huynh đệ khác quyết định sống chết. Bọn cai nô còn chẳng đánh chết hán tử hữu dụng, cớ gì đồng hương lại than thở lo chuyện bao đồng.

Vả lại đâu phải tự Liễu Giác Tô bỏ vị trí khiêng đá. Do các huynh đệ sợ gã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đang khiêng nổi hứng nhảy nhót đuổi bắt chuồn chuồn hoặc sợ hãi đòn roi mà buông gánh gây nguy hiểm cho người làm cùng nên không dám làm với gã. Thành ra gã thơ thẩn trên sườn núi vướng chỗ, bị lính cai nô sai về gánh nước chẻ củi.

Tiếng trống tùng tùng vang vọng báo hết giờ làm. Nô lệ trên vách núi lục tục xếp hàng nộp lại dụng cụ. Đằng Nguyên thở ra đằng tai, đi cuối cùng. Chỉ một khắc chờ đợi ngắn ngủi mà hắn phải ngồi ghé xuống mấy phiến đá tới hai lần. Khi hắn nộp dụng cụ, đám lính quản lý kho cười khúc khích giễu cợt:

- Mệt rồi sao? Độc dược của nhà bếp lợi hại không?

- Ha ha… Tiện nô như các ngươi chẳng khác nào trâu chó. Mạng không đáng một xu. Ngoan ngoãn làm việc còn được thí cho chút thuốc giải. Chạy ra ngoài không chết vì dã thú cũng chết vì độc tính phát tác.

- Trốn thế quái nào được. Xác định chết rục xương ở đây đi.

Chúng phá lên cười sằng sặc. Đằng Nguyên nghe đã quen những lời khinh khi đe doạ, cụp mắt không phản ứng, nộp dụng cụ xong chậm rãi lê bước xuống núi. Hắn cẩn thận lần từng chút một đề phòng trượt chân.

Các nô lệ đều đã mệt và đói, ai nấy nhanh chân xuống xếp hàng lãnh đồ ăn để tranh thủ tắm rửa cho sớm kẻo đêm xuống nước suối lạnh, không chịu nổi. Đằng Nguyên rơi lại phía sau, lẩm bẩm:

- Một thân bản lĩnh kinh thiên động địa, cớ gì đoạt xá lại thảm thế này? Kiếp trước kẻ nào đã đoạt mạng ta?

Màn sương dày đặc trong tâm trí cuộn lên cảnh cáo, không cho phép hắn tiếp cận. Đằng Nguyên không cam tâm, tự vấn thế thôi, không định tự sát nên chưa từng xông vào màn sương. Hắn đặt tay lên đan điền, biết rằng phàm thể không có hi vọng hấp thu linh khí, tích lũy linh lực, tất cả chỉ trông chờ vào hàn khí trong Không Đàm mà thôi.

Xuống đến sườn núi, Đằng Nguyên dừng lại nghỉ, thoáng trông thấy Vũ Hùng – tên lính cai nô thâm tàng bất lộ hay đi cùng Cơ Lâu – đang đứng trên một tảng đá chênh vênh, nới thắt lưng tè xuống vách núi.

Sát khí loé lên trong mắt Đằng Nguyên. Hắn nhìn trước ngó sau.

Trời hại Vũ Hùng hay giúp hắn đây?

Lính quản kho chưa xuống, nô lệ và lính cai nô đã xuống hết, trên sườn núi chênh vênh chỉ còn Đằng Nguyên và Vũ Hùng. Hơn nữa, địa phương Vũ Hùng chọn để đứng tè khuất hai mặt, dù lính quản kho có nhìn từ trên vách núi xuống hay lính cai nô nhìn từ chân núi lên cũng không thấy.

Đằng Nguyên lập tức ôm bụng, bước nhanh về phía Vũ Hùng, mặt nhăn nhó giả vờ đau đớn. Tiếng xích sắt leng keng dưới chân hắn khiến Vũ Hùng quay lại nhìn. Đằng Nguyên giả bộ giật mình phát hiện ra có người, rên rỉ:

- A… Ta tìm chỗ giải quyết…

Vũ Hùng cười khẩy tỏ vẻ khinh miệt, quay lại kéo quần, chỉnh thắt lưng.

Kế đó, gã cai nô ngạo mạn chợt thấy nhẹ hẫng, cả thân thể rơi xuống khỏi vách đá vì một cước mạnh kinh hồn đạp vào giữa lưng. Gã trợn mắt buông tay khỏi thắt lưng, chới với bơi bơi giữa không trung, quay đầu nhìn lên, miệng há hốc nhưng không kịp hét tiếng nào tất cả đã tối đen.

Đằng Nguyên lạnh lùng đứng nhìn thân thể Vũ Hùng đập vào tảng đá dưới khe núi, máu đỏ toé ra, đầu nát bét, chân tay gãy biến dạng. Gã lăn xuống khỏi tảng đá, lọt vào một cái khe nhỏ, bất động.

Phàm nhân… Rơi mấy trượng đã chết nhăn răng, ấy thế mà diễu võ dương oai, coi nô lệ như trâu chó. Đáng đời!

Hắn khạc nhổ một bãi, nhanh chóng xuống núi, khoan khoái trong lòng nên tạm quên mệt mỏi. Khi hắn nhập vào cùng với các nô lệ xếp hàng chờ chia thức ăn mới thấy mấy tên quản kho đi từ trên núi xuống, cười nói rôm rả.