Chương 46: Chuyển biến

Tam Luân

Chương 46: Chuyển biến

Chương 46: Chuyển biến

Tra xét không có kết quả, đám lính cai nô ôm cục tức thả cho nô lệ xuống núi, chúng túm tụm một chỗ rì rầm nghị luận xem kẻ nào có khả năng là hung thủ. Dù không nói ra nhưng những tên cai nô bỏ vị trí xuống trước bị đồng bọn kín đáo nghi ngờ, sự giả tạo bao trùm, kẻ nọ đề phòng kẻ kia.

Đằng Nguyên nhìn đám lính cai nô tăng cường tuần tra; đi theo nhóm từ hai, ba tên trở lên; bố trí những chỗ kín đáo để quan sát… cười khẩy khinh bỉ. Mất bò mới lo làm chuồng, chết người rồi tăng cường canh gác có ích gì. Hắn cũng không thiếu thủ đoạn giết người, để xem kẻ ngoài sáng và người trong tối, ai hơn ai.

Những ngày tiếp theo, Đằng Nguyên đi đến nơi, về đến chốn. Ban đêm dù có dậy đi vệ sinh hắn cũng chỉ một đường tiến vào rừng rồi cun cút đi ra, gặp cai nô đi một mình cũng không ra tay. Dù không nhìn thấy nhưng Đằng Nguyên biết đám cai nô hiện tại không ngu và chán sống đến độ đi một mình. Kẻ này lượn lờ trước mặt hắn, một đám khác có lẽ đang núp đâu đó quan sát. Chỉ cần hắn động thủ, đầu hắn lập tức rời khỏi cổ.

Chiêu trò thả con săn sắt bắt con cá rô này hắn chơi chán từ mấy nghìn năm trước, lũ phàm nhân nghĩ mình hơn người sao có thể là đối thủ của hắn.

Đằng Nguyên đủng đỉnh nhìn cai nô diễn trò điên khùng câu kẻ thủ ác lộ diện, không hề ra tay cho đến cuối tháng mười, một cơ hội từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào mắt hắn. Buổi sáng sớm, khi hắn chạy lên đầu dòng suối để lấy nước rửa mặt, hắn trông thấy một đám rêu đen bám dưới khe đá.

Trời sang đông, nước suối cạn rất nhanh để lộ ra những khe đá đặc biệt trông như những sơn động nhỏ chỉ đủ thò một bàn tay vào. Bên dưới các vòm sơn động lún phún nhú những đám rêu đen. Dù rất ít nhưng đủ thu hút ánh mắt Đằng Nguyên. Tâm tình hắn kích động không thôi, vờ vịt tìm chỗ trũng nhiều nước để rửa mặt nhưng thực chất mắt đảo quanh tìm kiếm rêu đen.

Vì khe đá vừa lộ ra, cạn khô ít lâu, rêu chưa mọc tốt, mới chỉ lên chút đỉnh. Có điều, một chút như vậy là đủ.

Loại rêu này chứa kịch độc, một nhúm nhỏ cũng gây chết cả đàn gia súc lớn.

Đằng Nguyên không hiểu tại sao ở Vạn Tư quốc rêu lại mọc trong khe đá dưới suối, lẽ ra chúng phải mọc trong những cái hốc thiếu ánh sáng hình vòm ở những sơn động ẩm ướt, bí khí mới phải. Hắn không nhớ loại rêu đen này tên gọi là gì nhưng vừa nhìn thoáng liền biết mình chắc chắn không nhầm, dường như kiếp trước hắn từng sử dụng rất nhiều.

Đằng Nguyên đảo mắt nhìn quanh. Đám nô lệ bắt đầu kéo ra bờ suối rửa mặt, cai nô lượn qua lượn lại, tên nào tên nấy co mình trong cái lạnh đầu đông, không để ý đến hắn thì vờ vịt trượt chân, chống tay xuống một khe đá. Hắn dùng thân mình che chắn, thò tay xuống vòm tiểu động móc thử.

Mắt hắn sáng rực lên khi một lớp rêu dày bị cạy ra khỏi vòm. Thì ra ở nơi Đằng Nguyên không nhìn thấy, rêu mọc rất tốt, không lưa thưa như ở bên ngoài.

Hắn điềm nhiên đứng dậy, vờ xoa nắn chân và bụng, nhét nhúm rêu vào trong ngực áo rồi quay về nhà gỗ của mình.

Nô lệ ùn ùn đổ từ các nhà gỗ ra suối, cai nô dồn về phía nhà gỗ lớn nơi chia thức ăn, chuẩn bị nhận phần ăn buổi sáng. Đằng Nguyên liếc trước liếc sau, đưa ngón tay còn dính một chút rêu lên miệng, mút chỗ rêu sót lại ở đầu ngón tay.

Mắt hắn loé sáng khi rêu vừa đụng vào lưỡi, sau đó lập tức khạc mạnh, nhổ sạch rêu trong miệng ra. Tà thể dù ưa độc nhưng vẫn là xác phàm nhân, độc nhẹ và trung bình hắn còn dung nạp được chứ loại kịch độc thế này chịu không nổi.

Thật là kỳ quái!

Rêu kịch độc mọc ngay trong khe đá của suối cạn mà chưa từng rụng ra độc chết cả mỏ Dạ Cổ sao? Hay loại rêu này khi tự rụng khỏi đá thì không còn độc tính?

Đằng Nguyên suy đoán linh tinh, quay lại lều gỗ lấy bát đá để nhận phần ăn. Hắn giấu nắm rêu trong góc mình nằm, muốn theo dõi xem nó có giảm độc tính khi bị khô đi không. Trong khu rừng đối diện, độc dược chỉ có độc tính trung bình, kích thước lại lớn, không đủ để đầu độc diện rộng, giờ phát hiện ra thứ có thể độc chết một đám cai nô, ruột gan Đằng Nguyên nhộn nhạo không yên.

Cả ngày hôm đó hắn tỏ ra bình thản nhưng tâm trí loạn cào cào, suy tính phương pháp đầu độc thức ăn của lũ chó cai nô. Tuy nhiên, càng nghĩ càng rơi vào bế tắc. Nô lệ xách nước đổ vào những chum lớn, để qua đêm, rất dễ lẻn tới bỏ độc. Có điều lính trù phòng dùng nước trong chum nào để nấu cho cai nô thì cả Vương Lộc, Tằng Minh cũng không biết. Có thể bọn chúng trộn chung nước ở các chum vào nhau trước khi đổ vào nồi, như vậy nếu đầu độc bừa bãi có khi chết cả đám nô lệ mà chẳng hại nổi tên cai nô nào.

Cho nên hoặc là giết tất cả người của khu Hạ, hoặc chẳng thể đầu độc bất cứ ai. Nô lệ đều là phàm nhân, kiếm đâu ra lượng lớn độc dược và lá gan tày trời để sát hại mấy trăm mạng?

Sau khi nghĩ nát óc, Đằng Nguyên tìm ra một biện pháp bất khả thi để đầu độc một đám cai nô. Đó là bỏ thẳng rêu độc vào nồi canh đã nấu xong. Hắn tự cười nhạo chính mình ngu ngốc.

Trù phòng của khu Hạ được canh phòng cẩn mật, lính cai nô còn chẳng thể tự do ra vào, nô lệ sao tiếp cận nổi. Dù có tiếp cận được, chẳng lẽ xung quanh không một bóng người, dễ dàng bỏ độc?

Cho nên biện pháp này bất khả thi, nghĩ cũng như không.

Có kịch độc trong tay, thừa biết độc tính của nó sẽ không giảm đáng kể khi gặp nhiệt độ cao mà chẳng thể sử dụng, bức bối thay.

Sau ba ngày theo dõi, Đằng Nguyên phát hiện ra loại rêu này khô đi sẽ giảm độc tính. Từ ngày thứ hai sau khi bị bóc khỏi đá, rêu độc sẽ mất nước, độc tố phân huỷ dần. Sang đến ngày thứ năm, Đằng Nguyên có thể trực tiếp cho một nhúm rêu khô vào miệng ăn mà không sợ tà thế quá tải. Lượng độc đã giảm xuống đến ngưỡng tà thể sử dụng được, ăn vào giống như linh đơn diệu dược, vô cùng thoải mái.

Thành ra từ nghĩ cách đầu độc cai nô, Đằng Nguyên có một nguồn độc dược bổ sung mới, hỗ trợ chống lại thảo dược giải độc và điều kiện khổ sai ác liệt nơi này.



Sang tháng mười một, nhiệt độ giảm sâu, tuyết lất phất rơi, nô lệ gục rất nhiều.

Dù đã được phát thêm y phục, giày rơm nhưng nhiều người đã nhiễm lạnh từ trước, cộng thêm sức khỏe suy kiệt, chỉ ho mấy ngày là thổ huyết, chết cực nhanh. Đám cai nô ngày nào cũng khiêng xác đi vứt, túm tụm lại họp một hôm, sau đó trong sự sửng sốt cả nô lệ, khẩu phần ăn thay đổi.

Trong bát canh toàn rau và nước của nô lệ xuất hiện váng mỡ mỏng, lấp lánh. Hai ngày nô lệ sẽ được ăn một bữa bánh bao nhân thịt, dù thịt rất ít, chủ yếu độn các loại rau, đậu linh tinh nhưng dù sao cũng giống thức ăn cho con người. Đằng Nguyên phát hiện trong canh không còn bỏ độc nữa, thay vào đó tăng thảo dược giải độc để giảm số lượng nô lệ chết.

Biện pháp của bọn cai nô không lập tức hiệu quả, nô lệ nhiễm phong hàn vẫn chết đều, kẻ nào kẻ nấy chỉ còn da bọc xương. Từ năm trăm nô lệ ban đầu, giữa tháng mười một, khu Hạ chỉ còn ngót nghét ba trăm. Nghe nói số lượng ở các khu khác cũng giảm tương tự, lính cai nô như kiến bò trên chảo lửa vì lượng đá khai thác sụt thấy rõ. Chúng đốc công với sự độc ác chưa từng có, mưa roi trút lên lưng các nô lệ, người Đằng Nguyên cũng chằng chịt vết roi mới, cũ chồng chéo. Vết cũ chưa kịp liền, vết mới rớm máu đã xuất hiện.

Tuy nhiên, với những con người đã kiệt quệ, đòn roi ác độc chỉ khiến họ chết nhanh hơn.

Vương Lộc sau khi đi họp với hai tổng quản ở khu Trung và khu Thượng về, tập hợp cai nô lại, tuyên bố ra một mệnh lệnh động trời, chưa từng có tiền lệ ở mỏ Dạ Cổ, khiến tất cả cai nô sửng sốt:

- Giảm đòn roi xuống mức tối thiểu, tăng thịt và bánh bao cho nô lệ.

Hai hàng cai nô đứng hai bên im thin thít, trao nhau những ánh mắt nghi hoặc. Tằng Minh nhướn mày:

- Vương tổng quản, bên trên tăng thêm lương thực sao?

Vương Lộc bật cười nhạo báng, đôi mắt ti hí loé sáng độc địa:

- Nào có chuyện tốt như vậy. Lương thực không đổi, chiếu theo đầu nô lệ mà đưa xuống.

Vậy lấy đâu ra thịt và bánh bao để tăng thêm cho nô lệ?

Đám cai nô nhìn nhau, nhiều kẻ thông minh đã có câu trả lời.

Vương Lộc thở hắt ra một hơi, lạnh lùng tuyên bố:

- Phải cắt bớt phần của cai nô, bổ sung cho bọn nô lệ.

Đám cai nô lập tức nhảy dựng lên, nhao nhao phản đối:

- Cái gì? Cắt phần của cai nô? Lương thực của chúng ta bao năm nay vẫn thế, có được tăng thêm phân nào đâu mà bắt cắt?

- Đây là lệnh của vị đại nhân nào vậy?

- Nếu thế thì khai khống số nô lệ lên, lấy phần của người chết cho người sống.

- Ta không đồng ý. Chúng chết mặc kệ chúng, mùa đông lạnh lẽo còn ăn đói, sao chịu nổi.

Vương Lộc đưa mắt nhìn đám cai nô ngu xuẩn nhao nhao phản đối, nghe một hồi thì tức giận quát lớn:

- Im lặng. Chuyện này không phải việc các ngươi không đồng thuận mà thay đổi được. Phần của cai nô không nhiều, là do trù phòng cắt của nô lệ đưa sang bao năm nay, các ngươi quên rồi sao? Vốn dĩ chúng ta cũng chỉ là tội phạm lưu đày, hơn nô lệ một đầu như vẫn như con chó trước mũi đám quan lại. Có giá lắm à?

Cai nô lần lượt im lặng, dù không phục nhưng không dám phản bác vì Vương Lộc nói đúng. Bọn chúng được ăn no ăn chán chính là vì cắt xén phần ăn của nô lệ. Chúng cũng chỉ là tội phạm lưu đày trong mắt quan lại, không có tiếng nói.

Vương Lộc hừ lạnh, trừng mắt nhìn dọc hai hàng cai nô:

- Khai khống đầu nô lệ lên có thể giải quyết chuyện lương thực, thế còn sản lượng đá thì sao? Kẻ nào khai thác bù vào chỗ đá thiếu đó? Các ngươi lên núi đục đá, chuyển đá cho đám nô lệ đã chết à?