Chương 27: Vó ngựa Bạch Đà quân (2)

Tam Luân

Chương 27: Vó ngựa Bạch Đà quân (2)

Chương 27: Vó ngựa Bạch Đà quân (2)

Xe ngựa dừng lại, Điền Đông thì thầm:

- Mục gia thôn…

Đằng Nguyên thót tim, rít lên khe khẽ:

- Chuyện gì?

- Có thể là người gặp nạn la hét hoặc thổ phỉ chặn cướp dân lành. Hét thảm như vậy là đang vô cùng hoảng sợ. – Điền Đông nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Đằng Nguyên khom người ra khỏi xe, định xuống cùng nhưng thanh đao chưa ra khỏi vỏ của Điền Đông chặn hắn lại. Ánh mắt Điền Đông sáng quắc:

- Tiếng hét của nữ nhân. Giữa ban ngày nếu thổ phỉ hoành hành, không phải chuyện hay ho. Đằng Nguyên, ở lại xe. Lưu Hoàng Du, đệ theo ta.

- Cái gì? – Mặt Lưu Hoàng Du tái mét, rúm vào góc không muốn xuống.

Lưu Tống quay lại, quát khẽ:

- Đi… Phải có người võ công cao cường ở lại bảo vệ xe ngựa.

Lưu Hoàng Du nhăn nhó cầm theo chuỷ thủ, không tình nguyện mà xuống xe.

Đằng Nguyên muốn đi cùng Điền Đông nhưng nghĩ xe ngựa Lưu gia rất có giá, lỡ bọn thổ phỉ dương đông kích tây, dụ người rời đi để tấn công thì hỏng bét. Vậy nên hắn đành ngậm ngùi ngồi nhìn Điền Đông và Lưu Hoàng Du rẽ cây bụi đi thẳng vào cánh rừng thưa.

Lưu Tống thì thầm:

- Thẳng lối này, băng qua rừng sẽ tới một sườn đồi nhìn xuống Mục gia thôn.

Đằng Nguyên lập tức mường tượng ra vị trí họ đang đứng so với Mục gia thôn. Hắn tới Mục gia thôn không ít lần nhưng đều đi đường nhỏ cùng Mục Nhan. Sẵn sự sốt ruột từ hôm qua, Đằng Nguyên hỏi:

- Lưu đại ca, huynh từng thấy thổ phỉ cướp của giết người giữa ban ngày chưa?

- Thấy rồi. – Lưu Tống căng thẳng nhìn bốn phương tám hướng. – Nhưng không phải vùng này. Bọn thổ phỉ thường chặn cướp các con đường lớn dẫn tới Hồi thành, chốn thôn dã bần hàn ít khi có thổ phỉ, chỉ toàn thảo tặc vớ vẩn. Nếu là bọn thảo tặc, Điền Đông và đệ thừa sức xử lý.

Còn nếu là thổ phỉ, bọn họ nguy to.

Xe ngựa cứ dừng giữa đường chờ Điền Đông và Lưu Hoàng Du. Đằng Nguyên sốt ruột, Lưu Tống cũng chẳng khá hơn. Khoảng một phần tư canh giờ chưa thấy Điền Đông quay lại, Lưu Tống nhoài người vào thùng xe lấy một thanh đoản đao ra, dắt vào thắt lưng:

- Có biến thật rồi. Chúng ta đứng đây lâu thế mà chẳng thấy xe ngựa nào qua lại. Bình thường xe đi xuôi từ Hồi thành về không ít, xe đi ngược từ các thôn lên thành càng nhiều…

Đúng vậy!

Nãy giờ Đằng Nguyên cũng cảm thấy con đường vắng lặng kỳ quặc, không như những chuyến hàng trước nhưng hắn đi ít, không chắc lắm. Lưu Tống đã khẳng định, không thể sai.

Đằng Nguyên rút rìu dắt ở thắt lưng ra cầm chắc trong tay.

Đột nhiên, phía bên trái vang lên tiếng sột soạt và tiếng bước chân thình thịch gấp gáp. Lưu Tống và Đằng Nguyên căng mắt nhìn.

Điền Đông vén lá, rẽ cây bụi lao từ trong rừng ra đường, mặt tái xanh tái xám, vừa nhào về phía xe vừa rít lên:

- Chạy… Về thôn mau…

Phía sau Điền Đông, Lưu Hoàng Du mặt cắt không còn hột máu, cắm đầu cắm cổ lao theo, quần áo xộc xệch, lấm lem như đã bị ngã. Đằng Nguyên hoảng hồn chui vào trong xe nhường chỗ. Điền Đông phi ngay lên xe, Lưu Hoàng Du vội vã chạy tới, tay chân run rẩy, mãi mới leo được lên.

Lưu Tống quất roi, ngựa lập tức chạy.

Điền Đông chui vào thùng xe, Lưu Hoàng Du vào theo. Đằng Nguyên sốt ruột hỏi:

- Chuyện gì?

Lưu Hoàng Du bò ra thùng xe, thở hổn hển không nói nên lời. Điền Đông trầm giọng giục Lưu Tống:

- Về mau. Thổ phỉ tấn công Mục gia thôn…

- Cái gì? – Lưu Tống quất roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. – Giữa ban ngày mà…

- Máu chảy lênh láng khắp nơi, từ rìa làng kéo vào tít bên trong. Xác người la liệt… Đệ và Hoàng Du rình trên đồi, thấy loáng thoáng dấu vết vó ngựa giày xéo xung quanh tử thi còn đang chảy máu. Trong làng vọng ra tiếng kêu chém giết, tiếng hét thảm thiết… Chúng giết cả lão nhân, nữ nhân…

Đằng Nguyên kinh hãi không nói nên lời. Lưu Hoàng Du co vào một góc, run bần bật, thở dốc như cá mắc cạn. Lưu Tống quay lại nhìn thoáng một cái, hoảng hốt hỏi:

- Có thấy bọn thổ phỉ không?

- Không thấy. – Điền Đông lắc đầu. – Mục gia thôn rất nhiều đại thụ che chắn, chúng vẫn còn trong thôn, đệ không dám mạo hiểm tới gần nhìn. Phải về ngay, lỡ chúng kéo sang Tụ Sơn thôn, gia quyến chúng ta…

Điền Đông ngừng nói. Đằng Nguyên hít sâu một hơi.

Đây có phải nguyên nhân khiến hắn nóng ruột?

Không… Từ Mục gia thôn tới Tụ Sơn thôn còn qua mấy thôn nữa. Bọn thổ phỉ to gan đến mấy, cướp ngày, giết người cũng phải sợ quan binh chứ. Đắc thủ rồi chúng sẽ rút lui để chia chác chiến lợi phẩm rồi mới cướp tiếp vụ khác. Nào có chuyện một ngày cướp hai, ba thôn, không màng nguy hiểm.

Đằng Nguyên nhíu chặt lông mày, mồ hôi lạnh đổ như tắm, tay siết chặt rìu. Mục gia thôn… Nhạc phụ, nhạc mẫu hắn liệu có thoát nạn? Thê tử của Mục Sở và hai hài tử có qua được cơn nguy biến? Hắn còn định sau chuyến hàng này sẽ sang Mục gia thôn chỉnh nhạc phụ thêm phen nữa cho chừa hẳn thói đánh bạc.

Liệu bọn họ có còn mạng sau đại hoạ này?

Xe ngựa phi nước kiệu qua hết đường đồi, những cánh đồng hiện ra, hai bên đường trống trơn khiến tầm nhìn không bị che chắn. Đằng Nguyên thấy hẫng, nhìn lại phía sau xem có kẻ nào đuổi theo không. Đường thẳng băng chỉ có xe ngựa của họ.

Sùng gia thôn cách đường lớn một quãng ngắn, không có đại thụ và cây bụi che chắn, có thể nhìn thẳng tới mé thôn. Đằng Nguyên kinh hãi khi nghe những tiếng hét thất thanh và mùi máu tanh nồng theo gió đưa tới. Hắn lật cửa hông bên phải nhìn ra, Điền Đông lập tức ngó cùng.

Đằng Nguyên há hốc miệng, Điền Đông hít khí, Lưu Tống ngồi bên ngoài, đánh mắt sang phải cũng chấn động, không nhìn về phía trước nữa.

Cảnh tượng thấp thoáng đằng xa khiến tim Đằng Nguyên ngừng một nhịp.

Một kỵ binh vận giáp bạc, cưỡi hắc mã, cầm thương dài đuổi theo một phụ nhân ôm tiểu hài tử, đâm xuyên mũi thương qua người mẫu tử bọn họ, một chiêu đoạt hai mạng. Phụ nhân chỉ kịp hét lên một tiếng, ngã vật xuống, máu chảy lênh láng, co giật. Kỵ binh dừng ngựa, nhìn về phía xe ngựa của Đằng Nguyên. Y không đội mũ giáp, tóc tết lọn nhỏ nửa bên đầu, nửa còn lại buông xõa. Trên trán y đeo giáp bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Điền Đông kinh hãi thốt lên:

- Người Vạn Tư quốc…

- Hả? – Đằng Nguyên há hốc mồm.

Hắn trông thấy thấp thoáng phía trong làng có một toán kỵ binh khác cưỡi ngựa đuổi theo đám phụ nhân, hài tử, lão nhân… thẳng tay đâm chém, giết chết họ. Máu phun tung toé đỏ lòm khắp chốn. Tiếng la hét thảm thiết, tiếng ngựa hí vang, vó ngựa lộc cộc vang dội.

Kỵ binh đang đứng nhìn theo, rút cung tên bắn về phía xe ngựa của Đằng Nguyên nhưng mũi tên không chạm tới, rơi xuống ruộng. Y lắc cổ, quay ngựa trở lại tiếp tục chém giết.

Lưu Tống rít lên:

- Kỵ binh Vạn Tư quốc… Hỏng rồi… Hỏng bét rồi…

Xe ngựa chạy qua Sùng gia thôn, cây cối che khuất tầm nhìn, tiếng la hét xa dần. Điền Đông lớn tiếng:

- Sao kỵ binh Vạn Tư quốc lại đánh tới đây? Chẳng phải chiến sự phương bắc còn chưa bắt đầu, Đà Liêu Châu sắp đánh Sa Lục Châu sao?

- Ta không biết. – Lưu Tống thở hổn hển, mặt trắng bệch. – Hồi thành chúng ta giáp Vạn Tư quốc. Từ thành Huỳnh Tương của Vạn Tư quốc, chỉ cần phá ải Tập thành là sang tới Hồi thành. Nếu kỵ binh đã ở đây, Tập thành của Sa Lục Châu thất thủ rồi…

Đằng Nguyên ngơ người lắng nghe, chui ra khỏi xe ngựa nhìn về phía trước. Lưu Hoàng Du thậm chí còn không dám nhìn kỵ binh và Sùng gia thôn, run rẩy lắp bắp:

- Vậy đám người tấn công Mục gia thôn không phải thổ phỉ sao?

- Chắc chắn không phải. – Điền Đông khẳng định. – Bọn chúng giết cả nữ nhân và hài tử. Độc ác như vậy ta cũng nghi hoặc rồi… Thật không ngờ là kỵ binh Vạn Tư quốc.

Lưu Tống siết chặt cương ngựa, lẩm bẩm:

- Mục gia thôn… Chúng tràn từ phía đông bắc sang, hi vọng chưa tới Tụ Sơn thôn.

Đằng Nguyên cũng hi vọng như vậy nhưng lời chẳng thốt ra được.

Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu về đến thôn mà thấy thê nhi mình không còn, cả thôn ngập máu…