Chương 143: Hoàng Hoa Dật

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 143: Hoàng Hoa Dật

"Ai???" Hoàng Việt giờ đây đã là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên, dĩ nhiên là phản ứng rất nhanh, trong tíc tắc khi cảm giác được mối nguy hiểm, hắn đã vận công chuẩn bị nghênh đón kẻ phá bĩnh này.

"Cộp!" Một đường kiếm vung ra, hất bay chiếc quạt giấy, chân nguyên đối bính, cũng may lực đạo của Hoàng Việt đã triệt tiêu toàn bộ uy lực của chiếc quạt, bằng không sẽ lại có người bị ngộ thương.

"Ha ha! Tiểu tử rất giỏi nha!"

Từ xa, lúc này vang lên thanh âm cười sang sảng, một lão giả quác thước lập tức phi thân tới, hướng thẳng về lôi đài, Hoàng Việt nghe được thanh âm này, cũng dõi mắt nhìn theo, đúng như hắn dự liệu, giang hồ hẳn là có những quái nhân ẩn thế, dịp thịnh hội khó gặp như thế này hẳn là đủ sức hấp dẫn bọn họ đến đây...

Lão giả này mặc cho mình một bộ áo bào màu tím, cực kỳ bắt mắt, trông tầm 80 tuổi, nhưng từ diện mạo của lão ta thì đủ để biết người này không hẳn là người thiện lương, Hoàng Việt có thể cảm giác được, người này tuy rằng cười nói, nhưng ánh mắt vẫn là có một cỗ âm độc, lập tức, Hoàng Việt liền dùng hệ thống tra xét độ hảo cảm.

"Đinh! Độ hảo cảm của Hoàng Hoa Dật: muốn trừ khử kí chủ!"

Hệ thống vừa đưa ra thông tin, Hoàng Việt liền biết đúng là người đến không thiện rồi, nhưng hắn vẫn vô cùng bình thản, để xem rốt cuộc tên này sẽ trừ khử mình như thế nào, tất nhiên, nếu đối phương đã muốn giết mình, hắn cũng không có lý do gì phải nương tay cả.

Hoàng Việt cũng không tin rằng đối phương có thể giết được bản thân, dù sao giờ đây hắn cũng là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên, lại có Đại Việt Âm Dương Kinh, trừ phi đối phương là cao thủ Tiên Thiên chân chính, may ra mới có thể miểu sát được hắn, bằng không chỉ cần hắn vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, kết hợp với Linh Điền Không Gian, muốn giết hắn là không thể nào đấy!

Nhưng Hoàng Việt cũng muốn chơi đùa với đối phương một chút, xem xem đối phương định dùng lý do gì để ra tay với mình, nên vẫn là lui lại vài bước, chắp tay chào, như không hề biết động cơ của đối phương.

Hoàng Hoa Dật rất nhanh thì phi thân lên lôi đài, xoay mình đáp xuống, vuốt vuốt chòm râu, cười nói với Hoàng Việt: "Ha ha ha ha, tiểu tử, lão phu nhìn ngươi rất thuận mắt!"

"Ách..." Hoàng Việt làm bộ rất ngây thơ, gãi gãi đầu, nhưng trong lòng càng cảm thấy tên này quá âm hiểm, hẳn là đối phương muốn đoạt được thứ gì đó trong tay mình, giả sử như Đại Việt Âm Dương Kinh hay kiếm pháp của mình chẳng hạn, nên trước tiên mới nói như vậy chăng.

Dương Siêu Quần lúc này cũng nhìn về lão giả, trong lòng tỏ ra khá hồi hộp, vốn tưởng rằng hôm nay có người giúp mình thoát khỏi một kiếp, nhưng lão giả này lại có vẻ rất có thiện cảm với Hoàng Việt, xem ra đúng là hắn không sống được đến mai rồi...

Hắn cũng chỉ biết thở dài, có chút thương cảm nhìn về con trai mình, đành lặng yên chống tay trên đất, muốn nhìn xem rốt cuộc hai người này muốn làm gì.

"Tiền bối... xin hỏi cao danh quý tính!" Hoàng Việt lộ ra vô cùng thân thiện, cười hì hì nhìn về phía lão giả, lộ ra vô cùng kính trọng.

"Tiểu tử... lão phu Hoàng Hoa Động Chủ, còn ngươi, sư thừa là ai?" Lão giả khuôn mặt có chút nghiền ngẫm, cũng có chút âu lo, tiểu tử này biết mình là cao thủ sở hữu chân nguyên mà vẫn bình chân như vại, đây là quá ngây thơ hay là có chỗ để dựa vào?

"Tiền bối... thứ cho vãn bối không thể nói!" Hoàng Việt làm như rất khó xử, làm lão giả Hoàng Hoa Dật càng tin rằng hắn có chỗ dựa hơn, nhưng dù cho như vậy, hắn cũng không muốn dễ dàng thả Hoàng Việt thoát đi, dù sao đứa trẻ này nhìn qua chưa quá 25 tuổi, đã sở hữu chân nguyên, nếu như thả hổ về rừng, ngôi bá chủ giang hồ sau này nhất định thuộc về hắn.

"Được, nếu ngươi đã có chỗ khó nói, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là kiếm pháp của ngươi, ta cảm thấy rất tinh diệu, không biết có thể lĩnh giáo?" Hoàng Hoa Dật vừa nói xong, cũng rút kiếm bên mình ra, quả thật không thể không công nhận, kiếm pháp Hoàng Việt sử dụng vừa rồi đã khiến hắn mở mang tầm mắt, do đó tuy rằng muốn giết Hoàng Việt, nhưng vẫn là không kiềm hãm nổi sự ái tài.

"Tiền bối đây là muốn giao lưu võ nghệ sao, nhưng vãn bối còn có chuyện chưa giải quyết xong, liệu tiền bối có thể chờ trong giây lát?" Hoàng Việt nhìn lão giả, sau đó quét mắt về phía Dương Siêu Quần, người sau lúc này dường như đã nhận mệnh, làm Hoàng Việt càng có một chút kính trọng tên minh chủ này, nếu như hắn là một kẻ quá sợ chết, có lẽ đã xin lão giả này cứu mạng rồi, dù sao mình cũng là một người ngoại lai, còn đối phương chân chính là một người Trung Quốc a...

"Dương tiểu tử, tính ra, ta và sư phụ ngươi còn có chút giao tình đây!" Lão giả nghe vậy, sau đó nhìn về Dương Minh Chủ nói, Dương Siêu Quần nghe xong, lập tức có chút động dung, hỏi: "Tiền bối biết sư tôn của ta?"

"Đúng, vì thế hôm nay, mạng của ngươi ta bào đảm rồi!" Lão giả cười hắc hắc, sau đó nói với Hoàng Việt: "Dĩ nhiên, nếu ngươi có thể thắng ta, mạng của ta lẫn mạng của Dương tiểu tử, ngươi muốn thế nào đều được!"

"Tiền bối đây là..." Hoàng Việt vẫn vờ như không hiểu gì, thực chất thì hắn đã biết, tên này chỉ muốn tìm một cái cớ để xử lý mình thôi a, nhưng hắn cũng muốn chơi với đối phương, dù sao hắn cũng không muốn giết Dương Siêu Quần, liền nói: "Vãn bối tuy rằng không biết quá nhiều về tiền bối, nhưng đây coi như lễ ra mắt, mạng của Dương Minh Chủ, vãn bối có thể không giết hắn, chỉ cần hắn nhường ngôi Minh Chủ cho vãn bối, từ nay hắn và vãn bối nước sông không phạm nước giếng, thế nào?"

"Ngươi..." Lão giả Hoàng Hoa Dật nghe Hoàng Việt nói vậy, có chút căm tức, chẳng phải thằng nhóc này rất muốn giết Dương Siêu Quần sao? Nếu đối phương đã xuống nước, vậy mình lấy lý do gì để giết đối phương đây...

Vốn dĩ Hoàng Hoa Dật còn muốn cùng Dương Siêu Quần ngồi chung một chiếc thuyền, đến khi đó nếu hắn có giết Hoàng Việt, người trong giang hồ còn coi như có thể hiểu được, nhưng nếu Hoàng Việt biết điều như vậy, hôm nay hắn cũng chỉ có thể cùng Hoàng Việt giao lưu võ nghệ thôi đó à...

"Tiền bối, chúng ta giao đấu kiếm thuật, không vận dụng chân nguyên, như thế nào?" Hoàng Việt cười hắc hắc, nhìn về đối phương, để xem nếu không vận dụng chân nguyên, ngươi còn có thể giết được ta không.

Hoàng Việt cũng biết, đối phương hẳn là có chỗ để dựa vào, đối phương đã dám ra mặt, nói ra đối phương mạnh hơn Dương Siêu Quần nhiều, có khi đã đạt đến Bán Bộ Tiên Thiên hậu kỳ hay đỉnh phong rồi cũng nên, Hoàng Việt cũng không nghĩ rằng mình đã vô địch trên Thiên Đảo, tuy rằng Việt Hoàng Kiếm Pháp của hắn mạnh, nhưng nếu chân nguyên của đối phương quá sức mạnh mẽ, hắn đúng là cũng có khả năng bị giết.

Nhưng Dương Siêu Quần lúc này lại nói vào: "Hoàng Hoa tiền bối, đa tạ tiền bối đứng ra bảo đảm, nhưng ta đúng là thua trước tên tiểu tử này, ngôi Minh Chủ do hắn ngồi, xứng đáng lắm!"

"Ngươi..." Hoàng Hoa Dật vừa nghe xong, lại càng tức hơn, tại sao thằng nhãi này lại ngu như vậy, nếu như hắn không đồng ý, chẳng phải sẽ ép Hoàng Việt vào thế khó, chính mình vẫn còn cơ hội giết chết đối phương sao?