Chương 1: Sài Gòn tháng 7

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 1: Sài Gòn tháng 7

Sài Gòn tháng 7, thành phố vẫn mang đâu đó vẻ nhộn nhịp, nhưng không khí trầm lắng hơn trước đây, người dân lúc này ai nấy đều đã được tiêm vắc xin phòng chống virus, mọi người bắt đầu trở lại với vòng quay quỹ đạo của cuộc đời, từng dòng xe cộ chạy ngang qua lại trên phố, những con người bình thường lại bắt đầu một vòng mưu sinh bươn chải dưới cái nắng oi bức của mùa hè.

"Ta đã trở lại a!" Vừa trải qua một chuyến bay từ Hải Phòng đến Sài Gòn, nói đến Hải Phòng, Hoàng Việt cũng không muốn nhớ lại, vì nó vẫn còn vương đâu đó những ký ức buồn, vì cô gái bé nhỏ đã chịu đạn thay cho hắn, Hoàng Việt tuy rằng đã quên mất cái cảm giác nhung nhớ ngây thơ, cũng đã trưởng thành hơn, nhưng vẫn dành cho cô gái ấy những cảm tình tốt đẹp.

"Anh grab, chạy nhanh một tí, tôi có việc gấp!" Hoàng Việt vỗ vỗ vai anh thanh niên chạy Grab mà hắn vừa bắt được, không khí trên đất liền, không khí Sài Gòn đã lâu rồi hắn mới được trải nghiệm trở lại, nên vẫn là không muốn đi taxi.

"Vâng vâng thưa chú, tới ngay đây ạ!" Cậu trai trẻ liên tục gật gật đầu, làm Hoàng Việt cũng phải cười hì hì, anh ta còn lớn hơn mình mà gọi mình là chú, đúng là Hoàng Việt cũng chưa quen lắm với việc dịch dung thành người lớn tuổi, nhưng hẳn là phải nhanh chóng làm quen thôi, dù sao thì bộ dạng này hắn dự định sử dụng một thời gian rất dài.

Chuyến này trở về, Hoàng Việt ngoài mục đích thăm gia đình ra, hắn còn muốn kiếm một lượng lớn tích phân, vì đơn giản, muốn đột phá đến Tiên Thiên càng nhanh, tích phân thật đúng là không thể thiếu đấy, mà bây giờ, với đất Sài Gòn không có bao nhiêu võ giả này, muốn kiếm được nhiều tích phân nhất chỉ có thể bước vào con đường kinh doanh mà thôi.

Hoàng Việt cũng đã hỏi qua hệ thống, thì được nó khuyến cáo tốt nhất không nên bại lộ thân phận của mình với bất kỳ ai, đó cũng là để giữ an toàn cho bọn họ, dù sao tên Đạt Ma La kia đường đường là cao thủ Ngụy Tiên Thiên, mạng lưới quan hệ có lẽ không nhỏ, nếu để hắn nghe được bất cứ phong thanh gì, Hoàng Việt cũng như gia đình hắn sẽ chết chắc.

Cũng may, sau vài chục lần liên tục hỏi hệ thống xác suất Đạt Ma La ra tay với gia đình hắn là bao nhiêu thì hệ thống luôn đáp là 0%, có thể mới có thể khiến Hoàng Việt an tâm, bằng không chỉ cần 0,001% nguy hiểm, Hoàng Việt dù tốn bất cứ giá gì cũng phải giúp gia đình mình lẩn tránh đi, chờ đến ngày hắn thần công đại thành.

"Này anh, một tháng anh làm được bao nhiêu tiền!" Hoàng Việt hỏi anh chạy Grab, hắn cũng muốn biết tình hình thu nhập của những người chạy Grab dạo này là bao nhiêu, dù sao hắn giờ đây cũng sắp bước vào thương trường, nếu có thể giúp đỡ cho người nước mình thì hắn sẵn sàng giúp đấy.

"Dạ vâng, chỉ bốn năm triệu thôi chú!" Anh chạy Grab hiền lành nói, có chút mặc cảm, Hoàng Việt nghe xong, không ngừng cảm khái, liền nói: "Có phải do tình hình đại dịch không?"

"Đúng đó chú, nhưng đang có dấu hiệu lên dần, chú cũng biết đấy, người chạy Grab rất đông, cạnh tranh nhau dữ lắm!" Anh thanh niên nói nhỏ.

"Ừ, tôi biết rồi!" Lắc lắc đầu, Hoàng Việt bây giờ, phải nói là một tỷ phú cũng không sai, mà không chỉ là tỷ phú VNĐ, mà còn là tỷ phú USD, khi mà hắn có đến hàng ngàn tỷ tích phân chưa sử dụng, bằng số tích phân này, muốn hối đoái bao nhiêu thứ bán ra tiền mà chả được, nhưng thứ hắn muốn làm không phải là hối đoái ra tiền rồi ban tặng cho mọi người như cách hắn làm trước đây, hắn chỉ muốn giúp cho mọi người có cơ sở tốt nhất để kiếm tiền, hắn cũng không muốn ai mang ơn hắn.

Nhìn anh chạy Grab này, Hoàng Việt không ngừng nghĩ phải làm sao để tăng thu nhập cho anh ta, nhưng rõ ràng đây không phải là một bài toán đơn giản, vì công việc nào càng quá dễ làm, tất nhiên sẽ có nhiều người cạnh tranh, thứ đơn giản nhất hắn có thể giúp anh ta, đó chính là cho anh ta một chai linh tuyền thủy pha loãng, giúp anh ta bớt mệt mỏi sau một ngày dầm mưa dãi nắng mà thôi a...

"Này, anh uống chút nước!" Hoàng Việt đưa ra chai linh tuyền thủy pha loãng, đây chỉ là một chai nước bình thường, hắn đổ đi chút nước rồi cho linh tuyền thủy vào thôi.

"Vâng, cám ơn chú! Chú tốt quá..." Chàng trai trẻ chạy Grab cũng không hiểu tại sao lại có người tốt như vậy, nhưng cậu ta cũng không vội uống nước, chỉ là để ở yên xe, sau đó tiếp tục chạy.

Hoàng Việt cũng không giục, giờ đây hắn muốn yên tĩnh một chút, chỉ là nhìn người đi trên đường, với một người đã kiến thức thế giới về võ giả như hắn, làm hắn vô cùng cảm khái, con đường võ giả sợ rằng không phải ai cũng có thể đi, nếu cứ bận rộn với cuộc sống bình thường, có khi lại hạnh phúc hơn rất nhiều.

"Cũng sắp tới nhà rồi a, không biết ba mẹ thế nào rồi, chắc bé Na đã sang Mỹ rồi nhỉ..." Trong lòng suy nghĩ không ngừng, Hoàng Việt quả thật rất nhớ gia đình rồi, ba mẹ hắn vì chuyện hắn từng bị truy nã trên báo mà không dám ở nhà cũ, chắc hẳn bọn họ cũng mất đi thú vui khi bán phở hằng ngày, dù sao ba mẹ hắn vốn đã mở quán phở hàng chục năm, từ khi hắn còn rất nhỏ.

"Tới rồi chú ơi!" Rất nhanh, chiếc xe gắn máy đời cũ liền dừng ở trước một ngõ nhỏ, khu vực này dường như dành cho giới nhà giàu, toàn là biệt thự đắt tiền, trước một vài căn còn có nhân viên bảo vệ.

"Cám ơn! Cầm lấy bồi bổ một chút, anh gầy quá! " Đã thanh toán tiền qua mạng trước, nhưng Hoàng Việt vẫn là rút ra thêm tờ 50 ngàn, cậu trai thấy vậy, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, không ngừng nói cảm ơn, Hoàng Việt cũng không muốn mất thời gian, nên chỉ ậm ừ rồi hướng về 1 căn biệt thự đi tới.

Căn biệt thự gia đình nhà hắn đang ở, Hoàng Việt dùng kỹ thuật Hack vào mạng của Quy Tổ mới có thể biết được, hơn nữa địa chỉ này được bảo mật rất kỹ, nếu như không phải thành viên nòng cốt của tổ chức, tuyệt đối sẽ không cách nào biết tới.

Mấy người bảo vệ trước mấy căn biệt thự nhìn Hoàng Việt lịch sự, hơn nữa khuôn mặt cũng tỏ ra là người rất có tiền, nên cũng chỉ nghĩ là đi tìm người thân ở đây, cũng không ai ngăn cản hay dò hỏi, Hoàng Việt biết, trước cửa biệt thự chắc chắn có camera, nhưng lần này hắn đến, thì tất nhiên phải nhìn tận mắt ba mẹ mình một lần, dù sao, kỹ năng Ân Thân vẫn còn đó, cộng với Lăng Ba Vi Bộ, camera cũng khó mà ghi hình được.

Hắn biết rất rõ, ba mẹ hắn cũng không cần người bảo vệ, dù sao bọn họ hẳn là cũng đã đạt tới cảnh giới nhất định rồi, rất có thể đã bước vào Hóa Kính, hơn nữa ngài Minh Vĩ hẳn là đang ở Sài Gòn, chắc hẳn trong thành phố vẫn là hết sức an toàn đi...

Vài phút sau, Hoàng Việt đã đến căn biệt thự đúng như địa chỉ, chỉ thấy đây là một căn biệt thự khá khép kín, cũng không thể nhìn vào bên trong, nó nằm riêng ở một góc, xung quanh không có căn nào khác, tuy rằng không có bảo vệ đứng ngoài, nhưng ở trên góc cao, có mấy chiếc camera không ngừng di động.