Chương 148: Tiên Thiên Tường Giải

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 148: Tiên Thiên Tường Giải

"Hồng hộc... hồng hộc!" Hoàng Việt thở không ra hơi, hai ngày liền không ngừng chạy trốn khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực, cũng may trước mắt đã là núi lửa, chỉ cần di chuyển hợp lý một tí, sau đó nhảy xuống dưới, hẳn đối phương cũng không dám cùng mình nhảy vào.

Nhưng mà hắn phải tăng hết tốc lực đã, nếu như để đối phương thấy chính mình đang nhiên bỗng biến mất thì cũng không hay lắm đâu, tốt nhất là để đối phương cho rằng mình đã bị dung nham nhấn chìm rồi.

"Nóng vãi chưởng!" Hắn khẽ bật thốt lên, sau khi chạy trong chốc lát, leo núi làm hắn càng mất nhiều thể lực, rất nhanh thì đến đỉnh núi rồi, có thể thấy được ở miệng núi lửa không ngừng bốc ra khói, lúc này ngay cả Đạt Ma la cũng có chút chùn chân, nhưng hắn cũng không tin là Hoàng Việt dám nhảy vào.

"Nhóc con, để xem ngươi còn chạy được đi đâu!" Đạt Ma La cười hắc hắc, thanh âm từ xa vọng lại, làm Hoàng Việt biết, đã đến lúc hắn khích tướng.

"Ngươi dám cá không, ta dám nhảy vào thì sao?" Hoàng Việt giả bộ dọa dẫm nói.

"Ngươi thật sự muốn làm vậy?" Đạt Ma La lúc này cũng chưa hiểu tại sao Hoàng Việt lại sợ mình đến thế.

"Không phải ngươi muốn giết ta, tra tấn ta để bức ta khai ra kiếm thuật và công pháp tu luyện sao?" Hoàng Việt làm bộ nói, mà thật sự kiếm thuật cùng công pháp của hắn, khó mà giấu nổi ánh mắt của cao thủ Tiên Thiên thật sự.

"Làm sao ngươi biết?" Đạt Ma La vừa nói ra, liền nhận thức được mình lỡ lời, đứa trẻ này cũng quá thông minh rồi chứ, mà thật ra đây là hắn vừa nghe Hoàng Việt nói nên mới nghĩ tới thôi, chứ hắn thèm gì chút công pháp của một đứa nhóc chưa đầy 30 tuổi.

"Cho ngươi!" Hoàng Việt từ trong áo, móc ra hai bản kinh thư, ném ra thật xa, sau đó hướng tới miệng núi lửa phi thân vào, vừa nhảy xuống miệng, hắn liền liên hệ hệ thống yêu cầu hối đoái một cái hình nộm da người giống y chang mình, ném mạnh xuống dưới bằng lực đạo cực mạnh, rồi lập tức tiến vào Linh Điền Không Gian.

Đạt Ma La trước tiên là lắc mình đón lấy hai bản kinh thư, hắn cũng không thể để nó dưới đất, bằng không rất nhanh nó có thể bị cháy, sau khi lượm được hai bản kinh thư rồi, hắn mới tới miệng núi lửa xem xét, thấy phía dưới toàn là dung nham không ngừng bắn ra bọt lửa, sôi trào, làm hắn cũng có chút hốt hoảng, còn ngửi được một mùi khét bốc lên, đúng là mùi da người, làm hắn cũng cảm khái, không hiểu tại sao Hoàng Việt lại gan góc đến vậy, đáng tiếc, đứa trẻ này không sinh ra ở Tây Tạng, bằng không nhất định hắn phải thu nó làm đồ.

"Hừ, thôi được, đã ngươi biết điều, giao cho ta hai môn công phu, người nhà của ngươi, ta có thể tha cho!" Lẩm bẩm mấy tiếng, Đạt Ma La liền cầm theo hai bản kinh thư của Hoàng Việt rời đi, nhưng hắn cũng không biết kinh thư này cũng chỉ có vài tầng đầu.

Nhưng lời của Đạt Ma La đã nói ra, nếu nghĩ, hắn cũng sẽ chỉ nghĩ Hoàng Việt đem những thông tin về công pháp đi theo mình mà thôi, vì dù sao hai quyển kinh thư này là thứ duy nhất hắn có thể lưu lại trần thế rồi, Đạt Ma La cũng không thèm tính toán với một thằng nhãi đã chết.

"Xúi quẩy!" Mắng lớn một tiếng to, Đạt Ma La sau đó lướt mình rời khỏi núi lửa, hắn còn phải trở về Tây Tạng để bế quan tu luyện tiếp đây...

...

1 ngày sau.

"Bịch...bịch...bịch!" Giữa miệng núi lửa, không biết từ khi nào có một thiếu niên đạp lên từng tấm ván, những tấm ván này dường như giống nhau như đúc, mấy tấm ván sau khi bị đạp trúng, liền rớt xuống dòng dung nham, bị tan chảy thành lửa, bốc lên mùi khói khét lẹt.

"Nóng chết ta!" Hoàng Việt mắng thầm, đúng là hắn vừa trải qua cảm giác giống như bị đun sôi, tuy rằng lửa không chạm đến người hắn, nhưng đúng là cảm giác rất bí bách a...

"Kí chủ, khoan đi đã!" Đang nhiên, Hoàng Việt đang định muốn rời khỏi ngọn núi này, thì hệ thống bỗng nhiên vang lên thanh âm.

"Còn có chuyện gì?" Hoàng Việt không biết lần này lại là gì đây, chẳng lẽ tên Đạt Ma La đang ở chân núi chờ hắn sao?

"Gần đây có thứ kí chủ muốn tìm!" Hệ thống cười hắc hắc nói, làm Hoàng Việt vô cùng hiếu kỳ, thứ hắn muốn tìm sao? Rốt cuộc là gì đây chứ?

"Kí chủ men theo hướng này mà đi, rổi sẽ thấy thôi, lẽ ra ta không thể giúp kí chủ, nhưng kí chủ vừa làm cho cao thủ Tiên Thiên phải sửng sốt kinh ngạc, năng lượng thu được rất rất nhiều." Hệ thống tỏ ra vô cùng cao hứng nói.

"Không phải ngươi cố ý dẫn ta tới đây sao?" Hoàng Việt nghi hoặc hỏi.

"Có lẽ là ta cũng tìm được một chút manh mối đi!" Hệ thống giải thích.

"Được rồi!" Men theo hướng hệ thống chỉ dẫn, Hoàng Việt đi về phía Tây, những gì hắn cần, hắn cũng đã mơ hồ mường tượng ra được, không phải di chỉ của người đạt đến cảnh giới Tiên Thiên của nước Việt sao, đó chính xác là những gì hắn cần.

Trước đây, Hoàng Việt cho rằng đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên là đủ không lo về tính mạng rồi, nhưng hắn cũng không thể lường được lại xuất hiện cao thủ Tiên Thiên, vì vậy hắn càng cấp bách muốn đột phá, chỉ cần đột phá cảnh giới này, hắn mới có thể chân chính vô địch ở Địa Cầu, cũng như hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên mà hệ thống giao cho hắn khi vừa mới tiếp nhận hệ thống Vô Thượng.

"Tiên Thiên, rốt cuộc điều gì khiến lão ta có thể đột phá được?" Hoàng Việt vừa đi mà không ngừng nghĩ về điều này trong đầu, nếu hắn tu luyện theo kiểu bình thường, đúng là muốn đột phá Tiên Thiên thì vài năm không thể không có a.

Đi được một lát, Hoàng Việt cũng thấy được nơi hệ thống chỉ dẫn, nơi này là một cái hang, nhưng có một tảng đá lớn che chắn phía trước, nhìn cũng rất bình thường, không có gì lạ, mà nơi này lại ít người lui tới, chắc cũng chẳng có ai rảnh đến nỗi đẩy viên đá che cái hang ra ngoài.

Hoàng Việt lại gần, vận lực đẩy tảng đá lớn che cái hang ra, sau đó cúi mình đi vào, trong này tối thui, hắn phải hối đoái từ hệ thống ra một cây đuốc, nhưng không gian trong hang đúng là khá thoáng đãng.

"Kia là..." Hoàng Việt thấy, một bộ xương khô đang nằm dưới đất, chắc hẳn là chủ nhân của nơi này lưu lại, ở kế bên, còn có một bản sách cũ, Hoàng Việt lập tức liền cúi xuống, thổi bụi đi, sau đó mở ra xem.

"Ồ... Hẳn là tiếng Việt!"

"Chắc là tiếng Việt cổ, hơn nữa chữ viết rất xấu!" Hoàng Việt bó tay, tại sao vị tiền bối này lại viết xấu như vậy đây, chẳng lẽ là không muốn người Trung Quốc đọc được?

Mà với người Trung Quốc trên Thiên Đảo, sợ rằng 99,99% là không biết tiếng Việt rồi, nói chi là tiếng Việt cổ, cho dù có tìm được cái động này, chắc cũng không biết rằng cuốn sách này có thể rất có giá trị đâu...

"Hệ thống, hối đoái kĩ năng tiếng Việt cổ cho ta!" Hoàng Việt lập tức liên hệ hệ thống, sở dĩ hắn có thể gần như chắc chắn đây là tiếng Việt cổ, bởi vì chữ viết này hoàn toàn không giống với tiếng Hán cổ a...

Hắn lại hối đoái thêm một cái đèn, sau khi nhận kỹ năng từ hệ thống truyền thụ, liền coi từng trang sách, vừa đọc, Hoàng Việt càng trầm trồ, thán phục không tả nổi, vị tiền bối này, tên là Trần Quân, đã sống cách đây hơn 1000 năm rồi đó à...

Hoàng Việt lẩm bẩm từng chữ của phần giới thiệu: "Đây là bí quyết đột phá Tiên Thiên, gọi là Tiên Thiên tường giải..."