Chương 94: Đụng độ Hắc Thiết trại
Còn nguy cơ bại lộ bản thân, sau đó cần cẩn thận tính toán. Hơn nữa vị này Trần công tử thương thế trên người nhìn mà giật mình, hắn cũng chưa chắc đã cứu sống được đối phương.
Đặt tay lên bụng đối phương, Tống Khuyết bắt đầu cho hắn truyền vào năng lượng.
Chỉ thấy bên trong, đặc biệt là sau lưng một chưởng ấn, ở đó còn tồn tại một nguồn năng lượng khác đang không ngừng lan tràn vào trong kinh mạch tàn phá bừa bãi. Tống đại gia cũng phải mất khá lớn công phu mới có thể đem nó khu trục.
Thật là thần diệu chân khí.
Đã ẩn ẩn đoán ra thân phận kẻ phá hoại, Tống Khuyết cũng không nhịn được cảm thán võ công kỳ diệu. Một hớp chân khí vô chủ vậy mà có thể vẫn như ròi bọ không ngừng bám rễ ăn sâu hủy hoại cơ thể người khác.
Đối với tương lai võ đạo đường, hắn càng khao khát chờ mong.
Thay Trần Tử Hào giải trừ hậu thủ, Tống Khuyết truyền cho hắn thêm chút năng lượng chữa thương rồi cũng không để ý. Dùng vải che kín đối phương, phủ một lớp thảo dược lên trên, hai người tiếp tục giục ngựa lên đường.
Còn như vị này Trần công tử có thể hay níu lấy một hơi cho đến khi hắn trở về, cái đó còn tùy thuộc vào số mệnh của đối phương.
.......
Thâm nhập Ưng Giản Sầu, Tống Khuyết dựa theo lời dặn của Vân Hi rất nhanh từ trong bọc lấy ra một lá cờ treo lên đầu xe.
Chỉ thấy lá cờ phía trên có in hình 9 tầng tháp cao, bên cạnh còn ghi dòng chữ Vân Hải Các, rõ ràng là cờ hiệu đội buôn của Vân gia. Người của Vân gia đã sớm thương thảo cùng nơi này đám sơn tặc. Có lá cờ này làm hiệu có thể bảo đảm an toàn thông suốt.
"Dừng lại".
Đi không bao xa, phía trước mặt có một nhóm người chặn đường. Lần trước đã đi một lần, Tống Khuyết vẫn nhớ rõ ràng đây là địa bàn của Hùng Kê trại.
Giơ tay cản lại muốn xông lên Hùng Bá, hắn xa xa chắp tay đối với đối diện người hô:
"Tại hạ Vân gia thương đội, ra mắt chư vị Hùng Kê trại huynh đệ".
"Các ngươi Vân gia không phải bây giờ còn chưa đến ngày chuyển hàng sao, làm sao hôm nay lại đi qua đây?" – Đối phương nghe thế cũng không có hành động gì khác, chỉ theo thông lệ hỏi thăm thôi.
Tống Khuyết chậm rãi tiến lên, cách đối phương tầm 10m thì dừng lại, từ trong ngực áo móc ra lệnh bài ném cho đối phương kiểm tra, cười nói:
"Còn không phải Thanh Hà phân bộ đột nhiên yêu cầu chuyển thêm chút dược liệu sao, tiểu đệ hôm nay cũng phải vội vàng đánh một chuyến xe đưa hàng đến".
Lệnh bài chân thật không nghi ngờ, dù sao tháng nào cũng xem qua1,2 lần. Sơn tặc không có khả năng nhận nhầm. Hắn nhanh chóng ném lại cho Tống Khuyết, liếm liếm môi cười gian:
"Tiểu huynh đệ, làm sao chỉ có một xe, hôm nay anh em chúng ta cả ngày ngồi nơi đây, còn chưa được hạt cháo nào vào bụng đây".
"Ha ha, vị này đại ca yên tâm. Hôm nay tiền lệ chúng ta các chủ đã dặn dò, hết thảy gấp bội, cũng không thể nào làm mấy vị đại ca thiệt thòi chứ".
Biết đối phương ý gì, không ngoài ngại đội xe mình quá ít thôi. Tống Khuyết sảng khoái lấy 20 lượng bạc ném qua cho hắn.
Kia sơn tặc nhận bac cười tít mắt, hớn hở cám ơn rồi quay về sau ra dấu phất phất tay. Lập tức ẩn núp phía trên vách núi nhóm người thu hồi cung tiễn, ẩn thân ra phía sau các hòn đá nghỉ ngơi.
Tống Khuyết cười cùng đối phương chắp tay rồi tiếp tục lên đường. Vừa đi vừa không khỏi tính toán.
Theo lệ tiền một xe hàng 10 lượng bạc, hàng tháng Vân gia cả đi cả về đi qua nơi này không ít hơn 50 xe. Chỉ riêng thế mỗi sơn trại cũng đã bỏ túi 500 lượng.
Hơn nữa còn các thương hội khác, còn âm thầm làm thêm sinh ý cướp bóc người qua đường, đám này sơn tặc thu hoạch thập phần khả quan nha. Nếu như có thể khống chế này đầu thương đạo, lại thêm mở rộng đường xá thuận tiện cho xe đi lại, sau này hắn cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng nghĩ đến những này còn xa, thực lực của hắn bây giờ còn lâu mới đủ giữ được như thế một đầu tài lộ.
.....
Trạm tiếp theo là Tỏa Lâm trại, có Vân gia cờ hiệu phù hộ. Tống Khuyết 2 người không gặp khó khăn gì bình an đi qua nơi này. Đối với trên xe hàng hóa cái gì tất nhiên là cũng không ai kiểm tra.
Dù sao 2 bên đã sớm hiểu ngầm với nhau, đi đường này cũng như là đi qua trạm soát vé cao tốc thôi. Đi đường thì trả tiền, trả xong liền yên tâm đi, tuyệt không có công an đứng chốt.
Rất nhanh bọn hắn đã đến Hắc Thiết trại, qua nơi này chỉ cần đi thêm 20 dặm nữa là đến Thanh Hà huyện, rất nhanh là đã về đến nhà. Nếu toàn lực cưỡi ngựa chạy về, đoán chừng giờ này hẵn đã trên giường ngủ được một giấc.
Đến nơi này Tống Khuyết mới nhớ ra, Hắc Thiết trại Trại chủ còn bắn tiếng muốn tìm hắn trả thù đây. Nhưng chỉ có sấm mà không có mưa, bao nhiêu ngày rồi còn chưa thấy nhân gia có điều thể hiện, đoán chừng mặt hắn như nào vị này Trại chủ cũng không biết.
Theo thông lệ cho sơn tặc đầu mục giao tiền phí qua đường, đang lúc Tống Khuyết muốn đi qua, sơn tặc đầu mục lại nghi hoặc gọi lại:
"Huynh đệ, ta nhìn ngươi quen quen, chúng ta là đã gặp nhau bao giờ chưa?".
Nhìn mặt đối phương răng hô, trên má có vết sẹo dài, người tướng mạo kỳ giai như này muốn quên cũng khó. Tống đại quan nhân phi thường khẳng định:
"Vị đại ca này chắc nhận nhầm người, ta ngươi chưa từng gặp mặt".
"Vậy sao, chắc ta nhầm với ai đấy".
Đầu lĩnh sơn tặc vỗ vỗ đầu mình cười:
"Ta cái đầu này không giỏi nhớ, nói ngươi quen mà còn không nhớ giống ai, hắc hắc".
"Cao lớn, anh tuấn, gương mặt này, giống như, giống....".
Vỗ đầu nhiều dường như ra linh cảm, bỗng hắn cảm thấy Tống Khuyết phi thường quen mặt, rất giống tranh chân dung mà trại chủ cho bọn hắn xem.
Nghĩ đến đây, sơn tặc đầu lĩnh giật mình từ trong ngực móc ra cuộn tranh trải ra xem, sau đó trợn mắt hô lớn:
"Tống Khuyết! Ngươi là Tống Khuyết".
Chẳng lẽ ca đã nổi tiếng như vậy? Nơi hẻo lánh này cũng có đáng tin Fan.
Lần này đến lượt Tống đại gia giật mình, chưa kịp hắn trả lời, đối phương đã xoay người chạy, đồng thời hú lên quái dị:
"Tống Khuyết, hắn là Tống Khuyết. Anh em, giết hắn!".
Giữa khe núi hoang vắng, giọng nói này vang lên đủ to. Nơi xa đang ngồi vất vưởng đám sơn tặc lập tức tinh thần tỉnh táo, nhìn qua mặt Tống Khuyết lần nữa liền hưng phấn cầm đao xông lên.
Á Đù.
Vậy mà nhận ra bản thiếu, hơi chút liên tưởng Tống Khuyết rất nhanh nghĩ ra trong đó nguyên nhân. Tiện đà không thể không bội phục thời đại này công nghệ hội họa.
Có lẽ ta quá đẹp trai rồi, trong giấy chỉ cần vẽ khuôn mặt, phía trên ghi người đẹp trai nhất thế giới, như thế hẳn là không thể nhận nhầm.
Trong lòng đậu xanh rau má Tống Khuyết quay về sau hô lớn:
"Đao tới".
Vẫn luôn chú ý quan sát hắn Hùng Bá nhanh chóng từ Ô Vân Đạp Tuyết gỡ xuống Huyền Thiết đao ném qua, chính mình đồng thời cũng nhanh chóng xông lên.
Sơn tặc gác đường vốn chỉ là đám tạp nham, số lượng chỉ hơn 10 người. Rất nhanh bị Tống Khuyết 2 người đánh cho tè ra quần, để lại mấy bộ thi thể liền thi nhau ôm đầu chạy tán loạn.
Tống Khuyết cũng không rảnh đuổi theo bọn hắn, phía trên nhân mã bắt đầu hướng xuống bắn tên để bọn hắn không thể không múa đao đề phòng.
Nhìn trên vách núi hai bên ẩn núp cung thủ, Tống đại gia trong lòng căm tức.
"Hùng Bá, lùi lại".
Trở lại trên ngựa, đưa tay cầm lấy Ngân Dực Cung, thông qua Tia Chớp quan sát kỹ phía dưới bố trí người, Tống Khuyết lạnh lùng hô:
"Hùng Bá, ngươi dẫn theo xe ngựa đi trước, ta cho các ngươi dọn đường".
"Rõ, thiếu gia".
Trăm phần trăm phục tùng Hùng Bá không chần chờ, cưỡi Ô Truy kéo theo xe ngựa lập tức hướng phía trước xông qua.
Tống đại gia chầm chậm theo sau, nâng cung kéo mãn, hướng hai bên vách núi liên tục xạ kích.
Bình thường cung tiễn đối với ẩn núp trên cao sơn tặc có thể nói thúc thủ vô sách, nhưng đối với Ngân Dực Cung chỉ là bữa ăn sáng. Không hề có chút nào đề phòng bọn hắn rất nhanh ăn vào đau khổ.
Ở trên nấp hơn 20 người, trải qua Tống Khuyết một vòng bắn phá đã có 10 người trúng tên. Còn lại mấy người quá sợ hãi, vội vàng thu người lần trốn.
Có mấy người không tin tà, định đứng lên bắn trả. Nhưng chưa kịp giương cung, trên đầu hoặc trái tim đã bị một mũi tên xuyên thủng găm thẳng vào vách đá phía sau, làm những người còn lại kinh hồn táng đảm, hận không thể thu người lại nhỏ hơn.
Tống Khuyết như tử thần lững thững dạo bước, có Tia Chớp trên đầu quan sát, bất kể 2 bên vách núi hay dưới đất tán loạn chạy sơn tặc. Chỉ cần tầm bắn trống trải đều được hắn ban thưởng cho một mũi tên.
Đợi Hùng Bá đã kéo xe đi xa, nhìn xung quanh không còn lấp ló sơn tặc, hắn mới hừ lạnh giục ngựa đuổi theo, để lại trên đất không dưới 20 bộ thi thể.
Đợi thật lâu, bên tai không còn tiếng hét thảm vang lên, mấy kẻ còn sót lại sơn tặc mới dám thò đầu ra quan sát. Chứng kiến chúng bạn thảm trạng, một đám nội tâm phát lạnh.
"Chúng... chúng ta.... về... về.... báo thủ lĩnh".
Lắp ba lắp bắp cho nhau nói một câu, cả lũ cũng không quản cái gì thu phí hay không, vội vàng co chân chạy về trong trại. Đồng bạn thi thể cũng không ai rảnh để ý.
......
"Xe có vấn đề gì không?".
Đợi đuổi theo Hùng Bá, thấy hắn không vấn đề gì Tống Khuyết mới yên tâm hỏi.
"Thiếu gia, không có vấn đề gì. Có mấy mũi tên bắn về phía ta nhưng đều bị ta cản lại".
Hết thảy hoàn hảo, nhìn trên tay Hùng Bá mấy vết sứt nhỏ lưỡi đao, Tống đại gia hài lòng cười:
"Làm tốt lắm, đợi về nhà ta cho ngươi đổi thanh đao tốt hơn. Có thể mua được Huyền thiết đao như ta thì tốt, nếu không thì tối thiểu cũng sẽ cho ngươi một thanh trọng đao. Đao này bây giờ tác dụng không lớn".
"Hờ hờ, tạ ơn thiếu gia".
"Được rồi, về thôi. Đám sơn tặc này lần sau sẽ tính sổ với chúng".
Thù dai Tống đại quan nhân thật sâu đem Hắc Thiết trại đám sơn tặc cùng hắn đại đương gia ghi vào sổ thù, Hùng Bá cũng là vẻ mặt hung ác gật gù nhận đồng.
Việc hôm nay tất không bỏ qua.