Chương 102: Hứa Thế Hữu
"Lẽ nào lại thế, nghĩ hay lắm. Dám giết người của ta, lại thương ta tam đệ, bây giờ còn muốn cầu hòa. Hắn Tống cẩu mẹ nó sao không ăn shit".
"Tam đệ, ngươi cũng là. Vì sao không phối hợp khai ra có phải tránh được một bữa đòn roi. Chúng ta chiếm cứ địa lợi nơi này, cũng đâu có sợ bọn chúng âm thầm đánh lén".
Nghe đại ca nói, Hồ Ban hơi thẹn trọng lòng, cảm động khóc lớn:
"Đại ca, chúng ta cùng nhau cắt máu ăn thề, ta sao dám đem 2 vị ca ca bán đứng. Hôm nay ta bị thế này, sau này có lẽ cũng sẽ thành phế nhân, 2 vị đại ca phải cho ta báo thù, ta muốn ăn tươi nuốt sống Tống cẩu".
"Đại ca, không cần chần chờ. Huynh đệ chúng ta lập tức âm thầm xuống thành, đem hắn Tống gia trên dưới người đồ cái gà chó không lưu. Riêng Tống cẩu thằng con hoang này cần phải chặt thành nhân côn đem về cho tam đệ tiết hận".
Hứa Thế Hữu trong lòng cũng là kìm nén khó nhịn, do dự hồi lâu mới cắn răng:
"Thù ta tất nhiên sẽ cho tam đệ báo, nhưng không thể manh động. Đợi ta về suy nghĩ kỹ hơn".
"Đại ca".. "Đại ca"...
"Tam đệ, yên tâm nghỉ ngơi. Phải tin tưởng đại ca, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù, đợi ta tính toán một phen trước đã thế nào?".
2 người kia nghe lão Hứa như thế ngôn từ khẩn thiết, cũng không dám làm quá căng, chỉ có thể tin tưởng gật đầu:
"Đại ca, chúng ta nghe ngươi".
Trấn an 2 vị nghĩa đệ, ân cần dặn dò lão tam một hồi, Hứa Thế Hữu mới âm trầm mặt xoay người rời đi.
Sát ngoài cửa sổ, đứng trên xà nhà im lặng theo dõi dưới này hết thảy Tống đại quan nhân trong lòng cũng oa hỏa.
Đám dễ nhũi này mở miệng một câu Tống cẩu, hai câu Tống tặc. Mỗi người nói mấy lần hắn đã sớm ghi vào sổ thù, âm thầm cho này 3 người mặc niệm. Nếu không phải hôm nay còn cần chung quanh điều tra, bị hắn phụ thân chim sẻ có lẽ đã sớm hóa thân Angry Birds cho mỗi người vài phát.
Chăm chú ghi tạc hình dạng 3 kẻ xấu số. Hứa lão đại một thân hình thể cao to kinh người, so với Hùng Bá cũng không kém cạnh là bao, bàn về trên người cơ bắp nở nang càng là vượt trội. Trông không khác gì một con gấu đen.
Có lẽ do luyện ngoại công, Hứa Thế Hữu cạo một thân đầu trọc, da dẻ ngăm đen tỏa sáng như kim thiết, nhìn qua cũng biết sức phòng ngự kinh người. Chỉ là không biết Khổng Tước Linh có hay không có thể đâm thủng. Nếu không thì rắc rối lớn rồi.
Dù sao chưa từng giao thủ, chỉ âm thầm thông qua quan sát đã thấy kẻ này một thân gân thịt cốt cách chặt chẽ kinh người. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết sức bạo phát kinh khủng dường nào, tuyệt đối kình địch, cho hắn cảm giác uy hiếp so với Lỗ Thiên Hùng, Ngô Thiên đám người hơn xa rất nhiều.
Còn lại 2 người kia ngược lại không đáng để lo, lão tam coi như tàn phế, còn lão nhị trình độ cũng qua quít bình thường. Tống đại gia nắm chắc trong vòng 5 chiêu đem hắn chém. Hùng Bá, Nhiếp Phong đối phó bọn chúng 2 người là dư dả, quyết định vẫn là ở lão đại Hứa Thế Hữu người này.
Không thèm để mắt thêm 2 con đầu lĩnh quái, Tống đại quan nhân lập tức phi cánh ẩn nấp đuổi theo lão Hứa. Dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cẩn thận không bao giờ là thừa.
.......
Từ chỗ lão tam trở về, Hứa Thế Hữu trong lòng rối rắm do dự không ngừng.
Làm nhiều năm kết nghĩa huynh đệ, hơn nữa thù cũ hận mới. Hắn bây giờ hận không thể lập tức vào thành đem Tống Khuyết xẻo thịt lột da. Nhưng làm sao trong lòng còn bí mật, rời đi nơi này hắn không yên tâm nha.
Vì bí mật này, đã mấy năm gần đây hắn vô cùng hạn chế đi ra quá trại. Bây giờ khoản cách đại công cáo thành ngày càng gần, lão Hứa tâm trạng bắt đầu lo được lo mất lên, càng là không thể lơ là.
"Trịnh Quân Thanh tên phế vật này".
Bực bội Hứa Thế Hữu không nhịn được đập bàn mắng.
Nếu không phải vị này lơ là bất cẩn, bây giờ có phải bớt lo bao nhiêu. Trước đây đã hẹn trước giúp thu lưu lão Trịnh, thù lao là nhường hắn tham khảo Linh Ứng Tự võ học.
Bây giờ tốt lắm, bí tịch còn không thấy bóng hắn ngược lại dính một thân shit. Đến trong trại tiểu đệ cùng kết nghĩa huynh đệ cũng bị tai ương, bảo sao hắn không nộ.
Nếu Tống đại gia nghe được trong lòng hắn nói hẳn không nhịn được cho mấy cái bạt tai. Không nhìn lại chính hắn lão Hứa, nếu không phải hắn cố tình tìm chuyện gây sự, Tống đại gia mới không thèm quan tâm bọn hắn lũ này sơn tặc đây.
Tâm tình hỏng bét lão Hứa cuối cùng không nhịn được ngồi yên, chỉ thấy hắn lén lút ra khỏi phòng, cẩn thận đánh giá chung quanh, thấy không có người mới bí ẩn theo đường mòn hướng sau núi chạy đi.
Nơi này phòng ốc nằm ngang lưng núi, bất kỳ ai muốn đi ra phía sau đều phải qua đây, sau lưng là vách đá dựng đứng, trước mặt là vực sâu. Hứa Thiên Hữu chọn nơi này xây phòng cũng là có thâm ý của hắn.
Nhìn lão Hứa tại địa bàn của mình mà cứ như làm tặc, Tống đại gia hai mắt liền sáng, tâm như mèo cào ngứa ngáy vô cùng vội vàng bám theo.
Có hàng, có hàng!
Được lợi với hình thể bé nhỏ, lại là loài chim dễ thấy trong rừng. Hứa Thế Hữu cũng không chú ý đến trên vách núi dõi theo hắn chim sẻ nhỏ.
Men theo vách đá đi không bao lâu, lúc này lão Hứa mới dừng lại đánh giá bốn phía. Sau đó nhanh nhẹn vén ra bên cạnh dây mây, để lộ ra bên trong một khối đá to như cánh cửa.
Chậm rãi từng li từng tí đem đá xê dịch, phía sau liền xuất hiện một thông đạo đen hun hút. Hứa Thế Hữu lập tức đem dây may kéo lại che phủ, chính mình biến mất tại bên trong.
Dù chưa vào xem bên trong tột cùng là cái gì, Tống đại quan nhân đã ngửi thấy mùi bảo bối. Làm sao còn chậm trễ, đập cánh bay xuống cửa hang gạt chân nhỏ ra chạy theo vào trong.
.....
Bên trong hang động càng lúc càng lớn, Tống Khuyết chạy vã mồ hôi chim cuối cùng mới tìm thấy lão Hứa thân ảnh.
Lúc này hắn đang cầm theo Dạ minh châu, đứng im si mê ngắm nhìn trước mặt một thân cây.
Chỉ thấy cây này dạng giống dứa dại, mọc trong hang động mà vẫn phát triển không tồi. Lá màu đen sọc trắng dài hẹp như lưỡi kiếm, hai bên còn mọc tua tủa răng cưa. Trên cành cây hiện đang treo lấy 3 quả màu nâu đỏ to bằng nắm đấm rất bắt mắt.
"Chờ đợi bao nhiêu năm, còn chưa đầy nửa năm nữa là Kim Cốt quả thành thục. Đến lúc đó phục dụng tất nhiên khiến ta luyện cốt hoàn mỹ, còn nhất cử đột phá Ngũ giai. Khi đó nơi này còn ai có thể chống lại ta.
Bây giờ tuyệt đối không thể ra sai sót, Tống cẩu a Tống cẩu, lão tử nhường ngươi sống sót thêm một đoạn thời gian. Ngày sau quyết không uống máu nhấm thịt ngươi không thể".
Nghe lão Hứa nói chuyện, Tống đại nhân hiếu kỳ cực kỳ, cũng không để tâm hắn vô lễ xúc phạm, tiếp tục vểnh tai lên nghe xem có thông tin gì hữu ích.
Nhưng Hứa Thế Hữu cả người giống nhập ma như thế, cũng không nói thêm gì. Chỉ vòng quanh thân cây quan sát chậc chậc không ngừng như đang ngắm tuyệt thế mỹ thể làm Tống Khuyết cũng phải nổi da gà.
Thấy ở lại không tiếp tục thu được tin gì hữu ích, Tống Khuyết liền điều khiển chim sẻ nhỏ âm thâm lui ra, núp lên vách đá tiếp tục chờ đợi.
.......
Trằn trọc một đêm không ngủ được, đợi sáng sớm hôm sau thay Nhiếp Phong liệu thương Tống đại gia mới không nhịn được hỏi thăm:
"Lão Nhiếp, ngươi học rộng biết nhiều có từng nghe qua Kim Cốt quả?".
"Thứ này đứng tên kỳ trân bảng ta tất nhiên nghe qua. Thiếu gia ngươi nghe ai nhắc đến cái tên này?" – Nhiếp Phong cười hỏi.
"Đừng quản ai nói, mau cho ta nói thứ này có tác dụng gì?".
Nhìn Tống lão gia gấp không chờ nổi, lão Nhiếp cũng không nhịn được buồn cười:
"Thiếu gia, trên sách mô tả Kim Cốt thụ chỉ mọc trên mỏ kim loại, hấp thu tinh kim mà lớn lên. Tuổi trên 100 năm bắt đầu cho quả. 5 năm ra hoa, 5 năm kết quả, 5 năm nữa thì quả chín. Quả này thành thục lớp vỏ có màu đỏ sẫm, bên trong trắng.
Võ giả ăn vào có thể cải biến cốt cách, có thể trợ giúp luyện cốt võ giả đem trên thân thể toàn bộ xương khớp luyện đến hoàn mỹ. Hơn nữa còn mang theo thuộc tính như kim loại, cứng rắn dẻo dai vô cùng".
"Đây tuyệt đối là người luyện võ tha thiết mơ tưởng bảo vật. Nếu như trên giang hồ xuất hiện tin chắc ngay cả Tông sư cao thủ cũng động tâm, dù sao họ không dùng được nhưng con cháu là có nhu cầu sao".
Vậy mà như thế lợi hại.
Tống gia ta quả nhiên kiếp trước hành y tích đức, bây giờ đến đâu cũng gặp được quý nhân.
Lão Hứa người tốt nha.
Có thể đem trên người bộ phận rèn luyện đến hoàn mỹ, Tống Khuyết nghe như thế cũng đã biết được bảo vật giá trị.
Võ giả theo tu luyện dần dần có thể đem trên người từ ngoài vào trong làn da, thịt, gân, xương, tạng, tủy trọn vẹn tu luyện một lần, Cho đến khi bước chân vào Tông sư, dùng tiên thiên chân khí tẩy đi phàm thai mới coi đem thân thể rèn luyện đến hoàn mỹ vô lậu, tuổi thọ theo đó tăng lên đến 150 năm dài.
Trước đây Tống Khuyết coi Lưu Ly Vô Cấu Thể gọi là thần công vì môn công pháp này có thể rèn luyện thân thể nội ngoại thông thấu, tinh khiết như lưu ly, vô cùng tiếp cận hoàn mỹ. Sau này sẽ đại đại trợ giúp khả năng đột phá Tông sư.
Bây giờ Kim Cốt quả vậy mà trực tiếp khiến cốt cách người rèn luyện hoàn mỹ, có thể nghĩ ra nó giá trị liên thành.
Hơn nữa lại còn có 3 quả.
Quả thật quá sung sướng.
Lão Hứa cần thiết phải chết, nhanh chóng chết. Hắc Thiết trại cũng cần phải nhanh chóng diệt.
Tống đại quan nhân lòng vui sướng cho ra quyết định.
Dù sao chính miệng Hứa Thế Hữu nói qua, hắn còn chưa đột phá Ngũ giai. Đã cùng là Tứ giai, Tống gia tự tin dell sợ quá ai. Chiến liền là.
Lòng hưng phấn Tống gia cũng không cùng lão Nhiếp giải thích nhiều hơn, vui sướng cho hắn chữa thương. Đợi việc hoàn tất cho đám người này một cái kinh hỉ cũng không muộn.