Chương 101: Tống thần y
Hơn nữa việc này hắn cũng đã sớm suy tính qua, trong lúc giúp Nhiếp Phong điều trị chấn thương nội tạng, Tống thần y phát hiện đa số năng lượng truyền vào người lão Nhiếp vậy mà không trực tiếp tác động lên thương thế, bọn chúng bị phân tán đến rất nhiều nơi trong cơ thể.
Nếu như có cách đem năng lượng tập trung truyền đến nơi bị thương, việc điều trị hiển nhiên sẽ trở nên làm ít công to.
Kim loại truyền điện sao, hắn Tống thần y lúc đó trong đầu nghĩ ngay đến kim châm cứu.
Nhưng dù sao tây y xuất thân, đối với đông y hiểu biết chỉ là gà mờ hắn cũng không dám liều lĩnh. Chả may dùng sức quá đà đâm thủng thứ gì trong người lão Nhiếp chẳng phải tội quá.
Bây giờ bị đám tặc nhân ép sát, hắn suy nghĩ có thể thử một hai.
Nghĩ liền làm, Tống Khuyết liền gọi người giúp hắn đi ra ngoài mua một bộ kim châm cứu cùng mấy con gia cầm để thử nghiệm. Có Lĩnh Vực tạo lập mô hình thân thể giả lập hắn, nghĩ đến việc này cũng không quá khó khăn.
......
Lúc này ngoài Đông môn thành, một bóng người chật vật bất kham, quần áo lam lũ lại dính đầy rẫy vết máu khô đang nhanh chóng giục ngựa chạy đi.
Nếu có quen thuộc người, chắc cũng phải mất một phen công phu mới nhận ra đây là Hồ Ban.
Hắn lúc này cũng gần nỏ mạnh hết đà, chỉ kìm nén một hơi uất khí mới nhịn không được ngất đi.
Bị Tống Khuyết 2 lần đả thương, cả đêm lại được đám như ác lang Hình ngục phòng nhiệt tình chăm sóc, nếu không phải đã là Tam lưu đỉnh phong võ giả sức sống hơn người hắn đã sớm treo.
Nghĩ đến đối phương nhờ người chuyển lời, Hồ Ban 2 mắt bắn ra rét lạnh cừu hận.
Muốn biến can qua thành tơ lụa, không đánh nhau thì không quen.
Mẹ nó, ngươi nằm mơ đi thôi, lần này hắn quyết phải thuyết phục đại đương gia đem đám người này bắt lại, dằn vặt tra tấn 10 ngày 10 đêm mới có thể nuốt được cái này khẩu khí.
Đầu óc mơ hồ, toàn bộ suy nghĩ đều là báo thù Hồ Ban không biết rằng, cách hắn không xa luôn có một con chim sẻ vẫn đang âm thầm vỗ cánh đuổi theo, trong rừng chim muông tẩu thú quá dễ thấy, dù bình thường cũng không ai cảm thấy cái này có vấn đề gì.
Một đường tiểu tâm cẩn thận lo lắng đề phòng, hơn nữa vết thương trên người đau đớn khó nhịn, đến khi trời sẩm tối Hồ Ban mới đến một trạm chốt canh của Hắc Thiết Trại.
Lúc này không nhịn được hắn đưa cánh tay còn sót lại bắt lấy tên sơn tặc thủ hạ, khó khăn dặn dò mang mình về trại gặp đại đương gia có việc gấp cần nói rồi vinh quang ngất đi.
Đám kia lính tuần tra tất nhiên một trận gà bay chó sủa, nếu tam đương gia trên tay bọn hắn có mệnh hệ gì, bọn hắn những này lính tôm tướng cua còn có quả ngon để ăn sao. Dù sao 2 vị đương gia còn lại chắc chắn sẽ không rảnh rỗi nghe họ giải thích.
Nghĩ như thế, mấy người này sao còn dám chần chờ. Canh gác cũng không màng, dùng sức bú tí mẹ cẩn thận khiêng lấy Hồ Ban chạy như bay về trong trại.
.....
Bên này Tống đại lão gia cũng không nhàn rỗi, được sự vô tư cống hiến của mấy đồng chí gia cầm, trải qua nhiều lần lâm sàng thử nghiệm. Tống đại thần y đã có nắm chắc dùng kim châm không gây thương tổn đến thân thể đưa năng lượng Tesseract đến nơi cần đến.
Đây quả thật là một bước đột phá lớn trong lĩnh vực khoa học của Tống gia. Nói như vậy, sau này không chỉ hắn, những người khác cũng có thể dưới sự trợ giúp của hắn tốc hành tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết.
Nghĩa là hắn có thể cấp tốc xây dựng một đám bình thường cao thủ.
Bảo sao Tống đại gia không hưng phấn.
Lập tức kêu Hùng Bá sang gọi Nhiếp Phong đến để mình giúp trị thương. Trong lúc ngồi chờ, Tống lão gia chợt nhớ chuyện quan trọng.
Đám kim châm này vừa đâm gà, bây giờ đâm người hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ nhỉ? Có hay không khiến lão Nhiếp lây bệnh cúm gà?
"Thiếu gia, ngài tìm ta?".
Nhiếp Phong nghe triệu kiến liền nhanh nhẹn đi tới trình diện.
Nhìn gương mặt chân thành của thuộc hạ mới thu, Tống Khuyết bất động thanh sắc đứng dậy gật đầu:
"Lão Nhiếp, vào đi. Ta mấy ngày nay nghiên cứu về bệnh tình của ngươi, hôm nay đã có đột phá. Đã tìm ra biện pháp nhanh chóng khôi phục vết thương trong nội tạng của ngươi".
"Thiếu gia, ngươi hiểu y thuật?"
"Ân, có nghiên cứu một hai. Tạo nghệ cũng được".
Nghe hắn nói Nhiếp Phong cũng hơi kinh hãi, phải biết tuổi tác thiếu gia nhà mình đặt nơi đó. Có thể đem mình một thân thương thể chữa trị đâu không phải là danh tiếng vang xa lâu năm thần y, Tống Khuyết có thể làm được điều này tất nhiên khiến hắn chấn động vô cùng.
Nhưng xuất phát với thiếu gia tín nhiệm, lão Nhiếp còn là không do dự nghe theo phân phó đem áo trên người cởi, ngồi im trên ghế mặc hắn chữa trị.
Lần đầu thi châm với người, Tống thần y cũng là hơi căng thẳng.
Dùng rượu rửa sạch qua kim châm mấy lần qua loa sát khuẩn. Hắn bắt đầu cẩn thận dựa theo Lĩnh Vực mô tả nhân thể mô hình giả lập đem kim từ từ đưa vào. Cố ý chọn đường tránh ra mạch máu và các nơi yếu hại.
Cẩn thận để mũi kim dừng sát nơi nội tạng còn đang tổn thương, Tống thần y bắt đầu chậm rãi truyền năng lượng Tesseract vào, miệng còn nghiêm trang nói bừa:
"Đây là ta ngẫu nhiên học được y đạo bí điển Thất Tinh Tục Mệnh châm, 7 châm vừa ra có thể đem người theo quỷ môn quan kéo lại. Tất nhiên hao phí tinh lực cũng là không nhỏ, ngươi cẩn thận cảm nhận cơ thể biến hóa đồng thời mau chóng vận công chữa thương, ta cũng duy trì không được bao lâu".
Cảm nhận trong cơ thể các nơi thương tổn như khô hạn gặp cam lâm đang tham lam hút lấy sinh cơ. Nhiếp Phong dù đi nhiều học nhiều nhưng cũng là lắp bắp kinh hãi. Hắn còn chưa từng nghe trên đời có như này thần kỳ bí thuật đây.
Đối với Tống lão gia nói cần hao phí tinh lực không nhỏ hắn tất nhiên tin chắc không ngờ, trong đầu còn tưởng tượng ra thiếu gia đang đánh đổi sinh mệnh thay mình chữa thương đây.
Nghĩ vậy hai mắt không nhịn được ướt át, cũng không nói thêm lời. Chỉ cắn răng âm thầm vận công điều tức, thề sau này cúc cung tận tụy hi sinh hết thảy bán mạng cho Tống gia.
Tống Khuyết cố ý nói vậy tất nhiên là cũng có ý mua chuộc nhân tâm, nếu hắn biết hiệu quả như thế tốt đẹp có lẽ đã không nhịn được cười nở hoa. Lúc này hắn vẫn là phải cố làm ra vẻ tiêu hao tinh lực quá độ, 2 tay bay nhanh như làm phép qua lại giữa mấy cây kim, động tác thần bí khó hiểu quả thật để người xem như thế là đủ rồi.
Qua khoảng 5 phút, cảm nhận thấy trong cơ thể lão Nhiếp vết thương bắt đầu khá hơn nhiều. Tống thần y mới âm thầm thu tay, làm bộ mệt mỏi dọn đồ về phòng nghỉ ngơi.
Không phải hắn không muốn lập tức cho Nhiếp Phong chữa khỏi, dù sao việc này quá kinh hãi thế tục. Cẩn thận đề phòng vẫn là hơn, hơn nữa cũng không vội vã mấy ngày này.
Nhìn thiếu gia bộ dáng tinh bì lực tẫn, đơn thuần Nhiếp Phong sao có thể hiểu người hiện đại sáo lộ sâu câu này. Lúc này trong lòng đã sớm cảm động rối tinh rối mù, chỉ dám âm thầm ghi tạc trong lòng cố gắng chữa thương, mong ngày sớm lành để có thể vì Tống gia ra sức.
......
Hắc Thiết Trại,
Bận tối mắt tối mũi đám sơn trại y sư đến tận khuya mới coi như thành công đem tam đương gia kéo tỉnh.
Mấy vị lang trung lúc này hận không được ôm nhau khóc rống.
Cái mạng này coi như được bảo vệ.
Từ tối đến giờ trong phòng đi qua đi lại 2 vị trại chủ lúc này thấy lão tam tỉnh dậy, vui mừng quá đỗi đem người đuổi, vội vàng ân cần hỏi thăm:
"Tam đệ, là ai hành hạ ngươi ra nông nỗi này"
Nhìn nhà mình tam đương gia bị người chặt tay, trên thân đầy rẫy dấu vết tra tấn. Hứa Thế Hữu hai mắt nhịn không được phun trào sát cơ, lạnh lùng hỏi.
Nhìn nơi chốn thân quen, 2 vị đại ca ngay gần trước mắt. Con người rắn rỏi Hồ Ban cũng không nhịn được nghẹn ngào khóc rống:
"Đại ca, nhị ca, các ngươi phải thay ta làm chủ nha...."
"Tam đệ, mau đem chuyện nói rõ. Ta với đại ca nhất định cho ngươi báo thù" – Nhị đương gia Ôn Kiện cắn răng nghiến lợi quát.
Phát tiết một hồi, đợi tâm trạng có điều bình phục Hồ Ban mới bắt đầu thêm mắm dặm muối đem đầu đuôi câu truyện kể lại. Tất nhiên việc hắn bán đứng mọi người đem tin khai hết ra là một câu không đề, chỉ nói mình như thế nào anh dũng không sợ, bị tặc nhân tra tấn hồi lâu không hề hé răng.
Kia 2 người nhìn hắn trên thân đầy rẫy thương tích cũng tất tin không ngờ. Bậc này anh dũng chiến sĩ, nếu có lòng khai đã sớm khai đâu cần chờ bị tra tấn như vậy.
Hơn nữa Hắc Thiết Trại bọn hắn dễ thủ khó công, dù quan binh biết được tin tức cũng không đáng để sợ.
Theo lời Hồ Ban, bọn hắn thế mới biết được nhà mình tam đệ vì thay đại ca làm việc, vào thành nằm gai nếm mật giả làm khất cái nếm đủ thế nhân ấm lạnh.
Làm sao Tống tặc kẻ này giả dối đa đoan, vậy mà dùng bỉ ổi thủ đoạn gia hại. Tam đệ thiên chân thật thà làm sao đỡ được, bất hạnh trúng chiêu bị cầm tù.
Về sau tất nhiên là bị tra tấn dã man, thập đại khổ hình tất nhiên đều qua một lượt, về sau càng là tươi sống bị chém đứt một tay.
Cuối cùng không ngờ kẻ này vậy mà thông qua Trấn Phủ Ti tra ra bên mình thân phận, Tống tặc sợ hãi Hắc Thiết Trại uy thế đành đem người thả, còn ngỏ ý muốn cầu hòa, hóa chiến tranh thành tơ lụa.
"Rầm.....".
Lão Hứa không nhịn được đem bàn gỗ đạp thành phấn vụn. 2 mắt đỏ rực trợn lớn như chuông đồng, nhìn qua phá lệ khiếp nhân.
Lẽ nào lại như thế!!!!