Chương 318: Kết thúc
Thêm nữa cùng là mỹ nữ, tuy không mấy thân thiết nhưng còn có duyên nhiều lần gặp gỡ. Cuối cùng Triệu Minh Nguyệt còn là mềm lòng tha cho Trịnh Sảng cùng Chúc Doãn Minh rời đi rồi, cuộc đời này cấm chỉ bọn họ quay lại Dương Nam nửa bước.
Còn vị kia nhân huynh, vậy rất tiếc, nhưng độc thân cẩu là không có nhân quyền, không ai vì hắn đi suy nghĩ cả.
Nhìn một đôi nam nữ biến mất trong đêm, Tống đại thi nhân cảm thán ngâm dài:
"Hỏi thế gian tình là chi
Mà khiến đôi lứa hẹn thề sinh tử...."
Cơ Dao tâm trạng buồn bã, nghe những câu này cực kỳ cảm động, bùi ngùi mở miệng:
"Chỉ hi vọng bọn họ có thể tìm được nơi rời xa hồng trần, từ nay vui sống bên nhau đến bạc đầu giai lão."
"Ngươi nghĩ nhiều!"
Đáng tiếc, lúc này đây Tống đại lão gia rất vô tình cho nàng tỉnh mộng. Nghe vậy, không những Cơ Dao mà cả những người khác đều tập thể ngẩn ngơ.
"Tống Khuyết, ngươi có ý gì?"
Nghe Tống đại quan nhân một phen lạnh lùng lời nói, Cơ Dao hai mắt trừng lên khó coi. Nàng còn nhớ rõ khi nãy tiểu tử này không quan tâm người khác chỉ chăm chăm một mình mình chạy trốn đây, tuy rằng làm vậy là có nguyên nhân nhưng Cơ mỹ nữ vẫn là cảm thấy khó có thể chấp nhận rồi.
Đáng tiếc đã đối với nàng hoàn toàn thất vọng Tống Khuyết lúc này không thèm đếm xỉa gì mỹ nhân ý nghĩ, rất vô tình cho nàng khai đạo.
"Còn ý gì? Không phải rất rõ ràng sao? Ngươi nghĩ quá nhiều, hai người kia sẽ không bao giờ có kết quả tốt, hừ!"
"Làm sao có thể, chẳng lẽ...!" – Cơ mỹ mi âm mưu học còn rất có một bộ, vội vàng cố ý hay vô tình liếc qua bên kia đang ngồi mấy vị Thiên Hà Kiếm Phái đại lão.
Nhổ cỏ tận gốc?
Hành động này để Triệu Minh Nguyệt cực kỳ bất mãn:
"Hừ, bản cung đã nói bỏ qua chính là sẽ bỏ qua cho bọn họ."
Biết mình thất thố, Cơ Dao vội vàng cùng Yêu Cơ ngàn vạn xin lỗi, lúc sau mới quay ra người nào đó trừng mắt.
"Đều tại ngươi, ăn nói linh tinh."
"Hừ, ngươi ánh mắt kém không nói, trên đầu cũng chỉ để mọc tóc à!" – Tự nhiên bị người chỉ trích, Tống gia cũng cực kỳ tức giận, lập tức trừng mắt nhìn nàng trầm giọng quát.
"Tống tặc, ngươi dám mắng ta!"
Nhìn nàng này có dấu hiệu táo bạo, Tống đại quan nhân cũng là tâm mệt. Hít một hơi bình phục tâm tình, không muốn cùng nàng nhiều chấp nhặt hắn mới nhẫn nhịn tính tình cho ngốc cô nương này giải thích:
"Ngươi nghĩ Chúc Doãn Minh là thật tình?"
"Làm sao, Chúc công tử tuy làm sai, nhưng vì mình ái nhân hắn có thể đánh đổi tất cả, như thế còn chưa đủ chứng minh tấm lòng?"
Từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên ngó chừng cái này hoa si nữ nhân đang bắt đầu phát xuân, hẳn trong đầu đang ao ước bản thân cũng sẽ tìm được như vậy một người hết lòng vì mình như vậy tình lang, Tống Khuyết cũng là bó tay toàn tập. Biết làm sao, hắn chỉ có thể ê răng lắc đầu:
"Nói ngươi ánh mắt kém còn là cất nhắc ngươi. Nhìn lại xem, mọi người ở đây đều sống bằng cái tâm, nhưng tiểu bạch kiểm kia trong mắt ta thấy chỉ toàn là dã tâm, là ích kỷ, đố kỵ. Người như vậy ngoại trừ mình, đừng mong hắn suy nghĩ cho người khác.
Một người có thể sẵn sàng bỏ qua cha mẹ thân nhân sống chết không quan tâm, ngươi còn hi vọng hắn có thể hi sinh tất cả vì ngươi? Người khác nói gì ngươi liền tin gì? Không động não suy nghĩ một chút?"
"Cả Trịnh Sảng nữ nhân kia nữa, vì một nam nhân sẵn sàng đẩy gia đình mình vào hố lửa. Ngu không ai bằng, quả thật mê trai chỉ có đầu thai mới hết!"
"Phốc!" – Nghe đến câu cuối xung quanh mấy người đều không nhịn được bịt miệng cười.
Cơ Dao cũng là sắc mặt đỏ lên, muốn phản bác đôi câu nhưng Tống lão gia hoàn toàn không có hứng thú cùng nàng đôi co, lúc này giơ tay ngăn lại.
"Chuyện thế nào tương lai tự nhìn tự định luận, nhưng sau này ngươi tốt nhất không cần cho ta giới thiệu hay đề cử ai, đối với ngài ánh mắt tại hạ là thật sự không dám hi vọng gì nữa rồi."
"Ngươi...!!!"
"Hừ! Tống thiếu hiệp bọn ta tự nhiên không dám trèo cao!" – Lần này mỹ nữ là thật sự giận dỗi. Nhưng đáng tiếc Tống Khuyết tính cách chính là như thế, đã quyết định bỏ qua là hắn sẽ triệt để bỏ qua, không muốn cùng ngu nữ nhân này dây dưa thêm phiền.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Bình người tốt bụng lên cho hai bên giàng hòa bầu không khí. Mấy người lúc này mới thu dọn đồ vật chuẩn bị quay về.
.....
"Tống huynh, trước đó nhiều chuyện là tại hạ không đúng, mong ngươi đừng chấp nhặt bỏ qua cho."
Đến tận lúc này, tìm được cơ hội Lâm Chấn Kiệt mới ngượng ngùng lại gần Tống Khuyết nói lời xin lỗi. Bên cạnh hắn hai vị nam tử khác cũng vội vàng chắp tay:
"Tống huynh, trước đó có nhiều mạo phạm, xin được tha thứ!"
Ba người này là thật sự thành tâm thành ý hối lỗi, không đơn thuần vì Tống Khuyết vũ lực chấn nhiếp, mà đa số là bởi hắn nhân cách chiết phục.
Quả thật hôm nay Tống Ảnh đế một phen thao tác để tại đây người đều sinh lòng cúng bái rồi. Gọi một câu nghĩa bạc vân thiên Tống lão gia cũng không quá.
Sống trên đời, dù tốt hay xấu, ai lại không mong mình kết thân với mấy người nghĩa khí bằng hữu. Không vì lúc gặp hoạn nạn có người giơ tay tương trợ, ít nhất cũng là bớt lo bị đâm sau lưng chứ. Tốt hữu như Tống gia, vậy đốt đèn lồng tìm cũng khó thấy, cả đám đều hối hận vì sao trước đó mình lại nông nổi như vậy.
Tất cả đều tại Chúc Doãn Minh phản đồ kia đâm chọc rồi – 3 người không ngần ngại đem tội lỗi đổ lên đầu kẻ khác, lúc này tâm lý cũng được an ủi mấy phần.
Còn hiệp khí vô song Tống lão gia, tự nhiên đã diễn thì phải tròn vai. Không phải có câu lãng tử hồi đầu, kim bất hoán sao.
Độ hóa được một đám tín đồ Tống đại thiền sư cảm thấy rất an lòng, lúc này cười hiền hòa giơ tay vỗ nhẹ Lâm Chấn Kiệt 3 người bả vai.
"Không đánh nhau thì không quen biết, một chút miệng lưỡi chi tranh thôi ta đã sớm không đặt trong lòng. Đều là Phượng Hoàng Hội thành viên, sau này chúng ta cần nhiều hơn cùng nhau giao lưu nói chuyện, vì Hội trưởng phân ưu, vì Dương Nam võ đạo phát triển mà đóng góp một chút sức lực chính là."
"Tống huynh cao thượng!" – Cái này lòng dạ, cái này tình cảm ôm ấp, lão Lâm mấy người lập tức bội phục sát đất.
"Có thể cùng Tống huynh kết bạn chính là ta may mắn. Sau này ngươi có việc cứ sai khiến, tại hạ tuyệt đối không dám cãi lại nửa lời."
"Ha ha, tốt lắm. Lâm huynh đệ người bạn này vậy ta giao định rồi, cả các vị nữa, có rảnh nhất định phải đến Thanh Hà chơi một chuyến, ta sẽ để mọi người cảm nhận chúng ta dân quê lòng hiếu khách!"
"Ha ha, nhất định! Đến lúc đó liền phiền Tống huynh!"
Tâm kết giải khai, một đám người liền vui vẻ vây quanh hắn trò chuyện, bầu không khí bất chợt trở nên hài hòa gắn kết vô cùng.
Chỉ có một người buồn bã thở dài.
Phật tổ, cho con chửi bậy nốt lần này nữa được không? – Vị nào Hòa thượng dùng ánh mắt thương hại nhìn qua ba con tìm đường chết thiêu thân đang cố lao đầu vào Tống lão ma vòng tay ôm ấp.
Quả thật, đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc. – Tuệ Vô ngộ ra rồi.
......
Cách đó không xa, nhìn trải qua khó khăn lại càng thêm đoàn kết Phượng Hoàng Hội mấy người, Triệu Tinh Thần mặt rồng đại duyệt.
"Có thực lực, có đảm phách, khó được lòng dạ lại bao dung rộng lớn. Tiểu tử này thật không tồi, là một mầm mống tốt!"
Nghe nhà mình Chưởng môn khen ngợi người, Hàn Phi mấy người đều nhao nhao phụ hoạ. Nghĩ lại khi nãy Tống Khuyết mấy câu nói, Cao Kiệt cũng không cấm buồn cười.
"Vị này Tống công tử cũng là một diệu nhân!"
"Chưởng môn, ta xem tiểu tử này nói cũng không sai. Cái kia Chúc Doãn Minh đáy mắt cất giấu một tia âm mai, có tướng tiểu nhân giả dối. Có cần thuộc hạ bây giờ đem hắn tiêu diệt, tránh cho hậu hoạn về sau?"
Khoát khoát tay, Triệu Tinh Thần không mấy quan tâm:
"Một tiểu nhân vật mà thôi, có như nào cứ để cho Nguyệt nhi nàng tự mình nhìn lấy, coi như là một bài học đi."
"Rõ, Chưởng môn!"
Đây cũng chỉ là chuyện lặt vặt, những người khác cũng không có gì dị nghị. So với nó, lão Triệu càng là quan tâm hơn Tống Khuyết người này.
Hắn bận trăm công nghìn việc, trong địa bàn mình mấy vị mới nổi tân tú cũng chỉ là biết đến một chút vậy thôi, cụ thể hơn thì không rõ ràng lắm. Lúc này mới quay sang Thiên Hà túi khôn Cao Kiệt hỏi thăm:
"Lão Cao, cho ta giảng giải một chút về Tống Khuyết."
Nghe thế, Cao Kiệt ánh mắt liền ánh lên vẻ khác thường, nhưng cũng không chần chờ chút nào đem trong đầu mình biết nói ra:
"Chưởng môn, tiểu tử này đến từ một sơn thôn trong Thanh Hà huyện, cha mẹ mất sớm ……"
Càng nghe, Triệu Tinh Thần càng thấy hứng thú tăng nhiều.
"Cùng Nguyệt nhi một tuổi, không sư không môn đến hiện tại cũng đã có bực này thực lực, thật sự ngút trời kỳ tài."
"Lão gia, hắn khứu giác chiến đấu, cùng với giao thủ thời cơ nắm chắc liền ta cũng phải than thở không bằng. Kẻ này tương lai tất thành châu báu!" - Hàn Phi không keo kiệt lời tán dương.
"Thật sao? Nếu thế thì thật sự khó lường." - Triệu Chưởng môn ánh mắt sáng lên.
"Không biết người này tại địa phương phong bình thế nào?"
Gặp lão Cao khó khăn, Tưởng Bình liền đứng ra thay mặt giải thích:
"Sư phụ, theo như ta điều tra. Hắn Tống Khuyết tại Thanh Hà danh tiếng rất tốt. Không, nói tốt cũng là chưa đủ, phải gọi là được bách tính kính yêu mới đúng.
Từ khi hắn tổ kiến thế lực gọi Nguyệt Khuyết Các, ngay trong năm đó liền đã nhất thống huyện thành, sau đó càn quét sơn tặc, tự bỏ tiền mở đường để dân thoải mái đi lại, dùng sức một mình che chở bách tính một phương."
"Sư phụ, nói thật ngay từ đầu ta cũng không quá tin tưởng đây là sự thật." - Tưởng Bình cười khổ lắc đầu.
"Ha ha, rất tốt! Không ngờ Dương Nam chúng ta lại ra được bực này hiệp sĩ, thật sự đáng mừng!"
Triệu Tinh Thần cười lớn hài lòng, thấy lúc này nữ nhi đã dần người qua đây hắn mới thu liễm lại tinh thần, cùng mọi người đứng dậy chờ đợi.
"Phụ thân!"
"Ân, giải quyết xong rồi? Chúng ta vậy quay lại chỗ các ngươi tá túc sơn thôn nghỉ tạm, sáng mai lại lên đường."
Sợ con gái rượu của mình chịu khổ, lão Triệu không do dự cho đoàn người nghỉ ngơi một đêm.
Trước khi rời đi, Tống lão gia còn tiếc nuối nhìn qua bên kia nấm mồ qua loa mới làm, trong lòng nhức nhối không thôi.
Tất cả đều là vật đại bổ nha, một cây 700 năm, ba cây trên ngàn năm nhân sâm cứ vậy lơ đãng trước mắt mình vụt qua, bản thân lại không dám có bất cứ điều gì manh động, thật hận vậy.
Bây giờ mấy vị nhân huynh kia thi thể cũng đã sớm lạnh, huyết khí tự nhiên cũng sẽ không nữa có thể tận dụng, Tống lão ma chỉ có thể tiếc nuối suông thế thôi.
Tống tặc ánh mắt rất ẩn nấp, nhưng bên cạnh hắn không thiếu thất khiếu lung linh hạng người, vẫn âm thầm để ý hắn Cao Kiệt lúc này hiếu kỳ:
"Làm sao Tống hiền chất, ngươi còn có chuyện gì không thoải mái sao?"
Nghe giọng lão này quan tâm ấm áp như thế, Tống Khuyết cũng hơi thấy quái dị, nhưng bên ngoài vẫn sắc mặt như thường trách trời thương dân:
"Đa tạ bá phụ quan tâm, chỉ là ta thấy không đáng. Luyện được một thân võ công vốn không dễ, bây giờ cứ như thế uổng mạng rồi. Đao quang kiếm ảnh, không biết bao giờ giang hồ mới được thái bình?"
Đối với cái này, càng là giang hồ lão điểu như Cao Kiệt mấy người cảm xúc càng sâu, hắn không nhịn được than khẽ:
"Có người thì có phân tranh, cuộc sống này mãi mãi sẽ không ngừng được cảnh chém giết tranh giành. Ngươi không tranh người khác cũng sẽ buộc ngươi tranh, người trong giang hồ thân bất do kỷ nha."
Những người khác đều là bùi ngùi thở dài, tất cả không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, nhanh chóng chạy về gần đó tiểu sơn thôn.