Chương 328: Việc nhà

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 328: Việc nhà

Mai Viên Sơn Trang,

Nói đến quạt lông chim, Tả Mục chạy đi một lát sau đã mang theo một cái quay lại.

Nhìn cái này làm bằng cán gỗ, gắn đầy lông chim trắng muốt. Phần thân là khung vàng, ở giữa đính lấy một cái thái cực đồ án đen trắng giao nhau cực kỳ bắt mắt, chuôi quạt có đeo dây tua rua đỏ, còn điểm xuyết không thiếu ngọc ngà châu báu. Nói chung nhìn qua một cái đã thấy cực kỳ cao cấp, thổ hào khí tức đập vào mặt dạt dào cái loại kia.

Tả Mục hiến ân cần đem mình quạt báu dâng lên cho Tống gia xem, người sau ngắm nghía một hồi liền không tiếc lời khen ngợi:

"Rất tốt, nhìn cực kỳ có tiên khí, rất hợp với lão Tả ngươi."

"Thiếu gia quá khen!" – Tả Thần côn nghe vậy cười híp mắt đến không biết trời đâu đất đâu.

Tống đại quan nhân còn cho hắn thêm một combo cho đủ bộ:

"Lão Nhiếp ngươi ngày mai liền kêu lên trong thành thợ kim hoàn khéo tay, cho thanh kiếm này cũng trang bị lại một phen như thế, tốt nhất thiết kế giống một thanh đạo kiếm để Tả Mục sử dụng. Lão Tả ngươi cũng nên đặt mấy bộ thượng hạng áo bào trắng, nó mới toát lên vẻ xuất trần thoát tục của ngươi."

Nói thật tuy bị bắt về đây để Tả Mục trong lòng còn tâm tồn ngăn cách, nhưng qua thời gian mấy tháng như vậy, tại nơi này ăn ngon uống sướng, sống thoải mái như trong nhà để làm cô nhi như hắn trong lòng cảm thấy dần dần có nơi quy túc.

Bây giờ thiếu gia đối với mình tốt như vậy, Thần côn này càng là cảm động không được, hai mắt liền đỏ lên:

"Thiếu gia, đa tạ ngài!"

"Ha ha, tạ gì chứ, đều là người nhà, không cần phải như thế khách sáo."

"Thiếu gia nói đúng!"

Tả Mục cười nói, còn len lén quay mặt đi dùng tay áo lau mắt. Hắn hành động này không thể giấu qua vị nào hắc tâm lão bản, Tống gia lúc này mới chính thức yên lòng.

Coi như thu phục được nhân tâm.

Tâm thần thư sướng Tống Khuyết mới bắt đầu ra lệnh mấy người dọn dẹp bức tường, rồi lôi một bức cự đại tranh vẽ ra treo lên cẩn thận.

Một hồ nước mênh mông, một đình đài, trên trời ánh trăng chiếu tỏ. Ý cảnh nhàn nhạt mà yên bình để quan sát người đều thấy tâm linh tĩnh lặng, thư thả.

Dao Trì Thủy Nguyệt Đồ.

Đây chính là Triệu Minh Nguyệt thân tặng hắn tác phẩm.

Nhìn trên tường bức tranh, bối cảnh hài hoà tự nhiên, nét bút khéo léo tinh sảo lại có thể khiến người tâm bình khí hoà ý cảnh, mọi người đều không ngớt lời tán thưởng.

"Minh nguyệt bao lâu có …… thiếu gia, đây không phải ngài một bài thơ Thuỷ điệu ca đầu sao. Là ai vẽ tặng ngài rồi?"

Dương Mật hô to gọi nhỏ hiếu kỳ, nghe thế Tống Khuyết liền cười:

"Là một vị bằng hữu tặng ta tham khảo, để ta có thể nhanh chóng luyện tốt thư pháp."

"Hì hì, thiếu gia, ta đoán ngài bằng hữu nhất định là nữ đi?" - Tuy tranh không có lạc khoản, nhưng tiểu nha đầu nhìn ngắm nét chữ mềm mại tinh tế liền lập tức có thể đoán ra chủ nhân bút tích chính là một người nữ nhân.

Tống đại quan nhân cũng không giấu giếm, sảng khoái cười gật đầu:

"Là một vị rất xinh đẹp tỷ tỷ, cùng tuổi ta nhưng so với ta còn mạnh nữ cường nhân."

Nhiếp Phong mấy người nghe vậy lập tức đoán được là ai, không khỏi đại khen thiếu gia phúc khí. Thảo nào hắn khí vận còn nhận được Siêu nhất lưu thế lực che chở đây, hoá ra là lọt vào vị nào mắt xanh.

Không nhiều giải thích cùng bọn họ, đã muộn rồi, Tống Khuyết đuổi mấy người về phòng, bản thân hắn thì đi ra ruộng lúa dạo một vòng xong cũng quay về đi ngủ.

Hôm nay không tu luyện, mấy ngày ra ngoài việc xảy ra liên tiếp hắn thần kinh cũng có chút căng thẳng. Bây giờ về đến nhà phải thật tốt nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, nghĩ về Huyễn Thần Tông, nghĩ về Thiên Hà Kiếm Phái cách cục, rồi lại Vân Hi, lão Đỗ một chuyện, Tống Khuyết cảm thấy sau này mình việc sẽ không được nhàn rỗi.

Nghĩ nghĩ, hắn lại nghĩ đến Minh cô nương, rồi không biết khi đã hiện ra Trịnh Sảng khuôn mặt.

Cô nàng này trải qua chuyện này 9 thành sẽ luân hãm tại Chúc Doãn Minh ma chưởng, một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đáng tiếc vậy.

Này mỹ nữ chính là nữ nhân đầu tiên khiến Tống gia suýt thì phải nổ súng quy hàng, hắn tự nhiên ấn tượng khắc sâu.

Sau này Tống Thiên đao vang dang thiên hạ, Trịnh mỹ mi cũng có thể tự hào mình là người thiếu chút nữa để hắn võ đạo lộ đứt gãy, hẳn cũng sẽ thành một giai thoại.

Chỉ là không biết lúc đó cô nàng này lại bị mặt trắng nhỏ kia tao đạp thành hình dáng gì đây. Nghĩ đến đây, bất giác Tống tiện nhân đã chìm vào trong giấc ngủ.

……
Sáng hôm sau,

Lúc hừng đông vừa ló dạng, ngủ một giấc thần thanh khí sảng Tống Khuyết đã dậy sớm bắt đầu hàng ngày thần luyện.

Cùng lão Dương, Hùng Bá mấy người thử giao thủ xem võ công gần đây có gì tiến bộ không sau đó hắn liền một đầu nhào vào mình bảo bối Ngọc Dương Gạo.

Đã giữa mùa hè, chính là thời điểm cây này thích nhất trong năm. Có Tesseract năng lượng bồi dưỡng, này 500 gốc Ngọc Dương Gạo đã cao gần vượt mặt Dương Mật, Dương Tử hai tiểu nha đầu, trên ngọn từng bông từng bông lúa non đã đơm kết không thiếu bằng đầu que tăm hạt lúa, nhìn cực kỳ khả quan.

Bằng hắn không dư lực tài bồi, vậy trong 2 tháng nữa là có khả năng thu hoạch rồi. So với vòng đời thực tế của cây rút còn ngắn bớt ⅔ thời gian.

Tống Khuyết bây giờ là chỉ mong mấy cái này hàng phỏng tay mau mau thành thục một chút để mình tiện bề thu hoạch. Hắn cũng đã hối hận ngày trước làm sao qua loa liền quyết định trồng đại trà thứ này.

Hao tổn tinh lực không nói, còn cực kỳ gánh nặng lên tinh thần. 500 gốc cây như 500 quả bom nổ chậm vậy nếu bị người phát hiện, nơi này người vậy đừng mong sống tốt hơn, ngày ngày lo lắng để phòng thật không phải là người thường có thể chịu đựng được.

Theo Ngọc Dương Gạo lớn dần, vẻ ngoài đặc trưng càng dễ nhận biết, cái này băn khoăn vậy càng thêm tra tấn người.

Cũng may, cố gắng thêm 2 tháng nữa là có thể giải thoát, Tống Khuyết coi như đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Gạt hết lo âu, ngồi trong sân có tư có vị thưởng thức Dương Mật vì mình chuẩn bị một tô cự đại bát phở bò sau, Tống lão gia mới sảng khoái tinh thần dẫn theo Dương Kế Nghiệp, Nhiếp Phong, Hùng Bá, Tả Mục 4 người chạy vào trong thành.

Trong Thanh Hà thành còn một con mèo bệnh cần hắn đi điều trị đây, Nguyệt Khuyết Các tình thế phát triển đang rất tốt, hắn không muốn lúc này có bất cứ nhân tố bí ẩn nào ảnh hưởng đến nó bố cục, dù là nguy cơ nhỏ nhất.

…….
Nguyệt Khuyết Các,

Đã sớm biết được ngày hôm nay kế hoạch, một đám cao tầng ngay từ sáng sớm đã tập trung ở đây, biểu tình hưng phấn ngóng chờ bọn họ lão đại, nơi này chủ nhân Tống Các chủ.

"Đại ca, ngươi đến rồi!"

"Ra mắt Các chủ!".....

Ngay khi Tống Khuyết, Hùng Bá 5 người vừa xuất hiện, đã lâu không thấy mặt Lý Tín, Xảo Xảo trước tiên dẫn đầu xông lên vui mừng chào hỏi.

"Ha ha, a Tín ngươi không ở nhà theo chân ngươi nhạc phụ học võ, chạy đến đây làm gì?"

Nghe hắn trêu ghẹo, Xảo Xảo đỏ mặt cúi đầu e thẹn, đến là tiểu Lý tử da mặt dày, không ngại ngùng gì cười hớn hở:

"Hôm nay việc náo động thế này, chúng ta tự nhiên phải đến cho đại ca trợ uy"

"Ha ha, được, các ngươi có lòng. Chút nữa xong việc chúng ta nói chuyện, bây giờ vào trong nhà trước đã."

Gật đầu cùng hai tiểu dặn dò, hắn liền tiếp tục dẫn mọi người tiến vào trong Tổng bộ rồi mới cùng những người khác hỏi han:

"Vân Hi, hôm qua nghỉ ngơi còn tốt chứ?"

"Đa tạ Các chủ quan tâm, ta hết thảy đều tốt."

Nhìn mỹ nữ này trên mặt vẫn con treo nét mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, Tống lão gia cười hiền hòa an ủi:

"Không cần lo lắng quá mức, mọi chuyện rồi sẽ qua. Hơn nữa cứ như trước đây gọi ta Tống Khuyết liền được, cái gì Các chủ nghe quá xa lạ."

"Được rồi!" – Mỹ nữ khẽ vểnh lên khóe miệng gật đầu đáp ứng.

Lần đầu rời nhà, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bất kỳ một nữ nhân nào không dâng lên nguy cơ cảm mới là lạ. Nhưng đến nơi này, được Tống Khuyết lập tức ủy thác trọng trách, hơn nữa tiểu tặc này cũng thật sự là một chính nhân quân tử, chưa từng có hành động nào quá trớn, trêu ghẹo chính mình, so với trước đó càng thêm đúng mực lễ độ, cái này khiến Vân Hi lòng yên ổn phần nào.

Thấy nàng đại thể vô ngại Tống Khuyết cũng an tâm:

"Hai người các ngươi thấy buồn chán có thể xung quanh đi dạo, hay gọi Vân Tổng quản đến nói chuyện, chỉ cần tại trong địa bàn Thanh Hà, dù Vân gia có biết cũng sẽ không dám duỗi tay vào, các ngươi không cần quá mức gò bó."

Đối với cái này Tống Các chủ hắn có thể tự tin bảo đảm. Đến Thanh Hà chỉ có thể đi qua hai con đường, bây giờ đều bị cấm vận. Hơn nữa những ngày này hắn sẽ không đoạn dùng Tia Chớp thăm dò, bất cứ ai muốn đến chỗ này sẽ không thoát được hắn ưng nhãn.

Tặc nhân muốn đến Nguyệt Khuyết Các hại người vậy còn có cơ hội thực hiện, muốn sống sờ sờ mang người rời đi, vậy Tống gia không ngại cho kẻ đó biết Ma đao sắc bén. Nhưng Vân Gia chủ dù thế nào cũng không đến mức phát cuồng muốn hại chết con gái đi, vì thế này hai vị an toàn có thể vô ưu, thoải mái mà ra đường dạo chơi cho khuây khỏa.

Vân Hi tuy không rõ trong đó mấu chốt, nhưng nghe người nói đến chắc chắn như thế nàng cũng tin tưởng mấy phần, vì thế lúc này mỉm cười:

"Có rảnh ta nhất định sẽ đi thăm thú thời gian này Thanh Hà biến hóa, đa tạ Tống Khuyết ngươi. Còn Sơn thúc, hắn tháng trước đã bị điều về Vân gia, không có ở nơi này."

Vân Sơn vậy mà bị điều về, thế mà không cùng mình cáo biệt một tiếng?

Tống Khuyết nhướng mày, hẳn lão Vân cũng là nhận liên lụy từ Vân Hi, bị bên trên người âm thầm tước đoạt quyền lực, bản thân hắn cũng không hề hay biết việc gì nên mới thoải mái trở về, đi không một câu từ giã như thế.

Nhưng cái này dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, hắn rất nhanh liền không quan tâm. Cho Vân Hi cùng lão Dương, Tả Mục mấy khuôn mặt mới giới thiệu, hỏi nàng ý kiến biết không muốn đi theo tham gia náo nhiệt sau hắn liền quay sang phân phó:

"Hùng Bá, ngươi hôm nay nhiệm vụ chính là đi bên cạnh bảo vệ Vân tiểu thư, cho Thanh Trúc cô nương nữa giảng giải một chút chúng ta Thanh Hà nhân tình thế thái."

Tuy không hiểu thiếu gia nhà mình cái này mệnh lệnh ý gì, ngốc Hùng còn là thành thật ồm ồm đáp tiếng:

"Rõ, thiếu gia!"

Không để ý, đứng bên cạnh Thanh Trúc mặt lập tức liền đỏ.

Còn lại đoàn người tiếp tục ra ngoài, đi tìm mỗ vị cao thủ nào đó tâm sự đi.