Chương 333: Đến Hùng Kê Trại
Trên thao trường, Tống lão gia đang nghiêm túc đánh giá đứng phía dưới của hắn 50 vị thiếu niên Tống gia quân đang chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, bắt đầu theo Đao Tử hiệu lệnh liên tục hoán đổi thành các loại trận hình, khí thế hùng hồn vung đao tấn công bị quây bên trong Nhiếp Phong, Hùng Bá hai người.
Tất nhiên là Hùng, Nhiếp đều chỉ là dùng ra 1, 2 thành thực lực. Nhưng dù như thế, những người này trong lúc đó phối hợp khăng khít, trật tự rõ ràng, tiến thối có theo, có thể cùng hai người kia đánh được khí thế ngất trời như này cũng là khó được.
Nhìn đám nhóc này qua một năm rèn luyện, bây giờ hầu hết thân cao cũng vượt qua 1,6m, mặt mũi dần dần hiện rõ nam tử dương cương đặc tính, đã có thể coi như một vị đại nhân, Tống Khuyết cực kỳ hài lòng.
"Lão Dương, làm rất tốt! Theo ý ngươi, bây giờ mở rộng nhân số thêm bao nhiêu người thì là hợp lý?"
Nghe thiếu gia hỏi, Dương Kế Nghiệp trầm ngâm một lát rồi trả lời:
"Hồi thiếu gia, tốt nhất bây giờ là để một người cũ mang theo 2 đến 3 người mới, như vậy quân trận rất nhanh có thể thành hình ổn định. Vì thế theo ý ta nên chiêu mộ thêm 100 đến 150 người nữa là vừa đủ."
"Tốt, vậy liền 150 người nữa cho tròn 200, vừa đẹp!" – Tống gia sảng khoái quyết định rồi.
Còn lại người cũng không có gì dị nghị, đợi phía dưới đánh thêm một hồi sau, Dương Kế Nghiệp mới hô lớn một tiếng:
"Dừng, tập hợp!"
Không ra một lát, 50 người đã thành 10 hàng dọc, mỗi hàng 5 người đứng chỉnh tề trước mặt Tống Khuyết, đồng loạt chỉnh tề quỳ một chân xuống thi lễ:
"Bái kiến chủ nhân!"
"Đứng dậy đi!".... "Rõ!" – Mấy người mới nghiêm trang đứng thẳng.
"Số 7, số 12, 13, số 31 cùng số 46 tiến lên phía trước!"
Theo Dương Kế Nghiệp ra lệnh, trong 10 người đứng đầu hàng có 5 người tiến lên quát lớn:
"Có mặt!" - Bọn họ chính là 5 người trước hết đột phá thành võ giả, coi như tư chất trong đám người cũng là hàng đầu.
Nhìn chăm chú vào 5 người, Tống Khuyết trầm giọng mở miệng:
"Từ giờ trở đi, các ngươi liền chính thức trở thành bản thiếu gia gia thần, hôm nay ta liền ban cho các ngươi tên. Ngươi gọi Tống Nhất, Tống Nhị..... Tống Ngũ, các ngươi cũng sẽ thành đội trưởng đầu tiên của nhóm người này."
"Đa tạ chủ nhân ban tên!" – 5 người kích động lần nữa quỳ bái.
Bọn họ trong đó không mấy người biết mình là họ gì, từ nhỏ làm cô nhi đám nhóc này chỉ biết người khác gọi mình bằng biệt danh như mấy cái tên Cẩu Đản, Thạch Đầu, Mộc Đầu... thêm nữa từ khi vào quân doanh, được thống nhất dùng số hiệu xưng hô, những người này cũng dần đem tên mình quên mất. Bây giờ được chủ nhân ban cho họ cùng với tên, tự nhiên mừng rỡ vạn phần.
Hài lòng với mấy người biểu hiện, Tống gia lúc này hòa ái khoát tay:
"Đứng dậy đi!".... "Đa tạ chủ nhân!"
"Tiếp đó ta sẽ truyền cho các ngươi võ công, cố gắng thật tốt tu luyện, sau này còn vì bản thiếu phân ưu!"
"Rõ! Chúng ta sẽ không để chủ nhân thất vọng!" – 5 người đồng thanh quát lớn.
Tống Khuyết lúc này mới hài lòng gật đầu nhìn sang còn lại đám người:
"Các ngươi cũng vậy, cố gắng tu luyện, chỉ cần ai đột phá võ giả, bản thiếu đồng dạng cũng sẽ có trọng thưởng."
"Rõ, chủ nhân!"
Khoát tay để Đao Tử dẫn nhóm nhóc con này đi thao luyện, Tống đại quan nhân cùng mấy người khác liền đi về. Trên đường, hắn còn không quên đối với lão Dương căn dặn:
"Tống Nhất 5 người vậy liền trước hết thống nhất truyền thụ Thiên Chuy Bách Luyện Thể cùng Khai Sơn Đao pháp, qua thêm một thời gian ngươi liền dạy bọn hắn thân pháp. Nếu có ai đột phá Tam giai liền báo cho lão Nhiếp, hắn sẽ truyền thụ kẻ đó nội công tâm pháp."
"Rõ, thiếu gia!" – Dương, Nhiếp 2 người vội vàng lĩnh mệnh.
Kêu Nhiếp Phong tiếp tục cho người tìm thêm một nhóm 150 nam đồng, cùng 20 nữ đồng nữa về, dặn dò thêm một ít chuyện cần chú ý nữa Tống lão gia liền quay lại sân nghỉ ngơi.
Sắp tới có thêm một đám há mồm chờ ăn Tesseract năng lượng, Tống Khuyết cũng cảm thấy áp lực sơn đại. Xem ra chỉ có thể chọn lựa bồi dưỡng mấy người tư chất tốt nhất, còn lại cho cắn đan dược, nếu không cứ vì bọn này lao tâm khổ tứ, hắn cũng đừng mong có thời gian mà tu luyện.
Ai nói làm ông chủ liền sướng rồi, cơm cơm áo áo, gạo gạo tiền tiền, bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất phải lo đây. – Tống lão bản thở ngắn than dài kêu khổ.
........
Đêm, Hùng Kê Trại.
Một đạo hắc ảnh như quỷ mị, tránh né qua hết thảy bên ngoài trạm canh gác ngầm, không kinh động một ai âm thầm lẻn vào trong chỗ này.
Người này chính là Tống Khuyết, nhìn hắn bộ dáng nhẹ nhàng dạo bước, vậy lão Sa Mách tốn bao công sức xây dựng lên sơn trại đối với thằng này thật chẳng khác gì thùng rỗng kêu to, muốn đến là đến muốn đi là đi, ngay cả chút xíu phòng vệ tác dụng cũng không làm nên nổi.
Lĩnh Vực mở rộng, tìm đúng vị trí Sa Mách Quyền gian phòng, Tống đại quan nhân liền nghiêm trang gõ cửa:
"Cộc cộ cộc..."
"Ai?"... "Người nào!"
Hai tiếng quát vang lên, là trong phòng lão Sa Mách cùng bên ngoài sân viện vệ binh nghe tiếng động đẩy cửa vào xem.
Khoát tay trấn an đang như lâm đại địch một đám sơn tặc, Tống Khuyết tằng hắng:
"Lão ca, là tiểu đệ đến thăm ngươi đây."
Từ trong phòng đẩy cửa ra, nhìn đứng trước mặt cao lớn thân ảnh, Sa Mách Quyền sắc mặt khó coi cực kỳ.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nửa đêm bị người đến thăm viếng rồi? Trong lòng lão Sa Mách đem đám vô dụng thuộc hạ mắng cái gần chết, nhưng ngoài mặt lúc này còn không dám phát tác, chỉ có thể gượng cười:
"Hóa ra là Tống lão đệ, ta cũng đoán ngươi hôm nay sẽ tiến đến, còn đang pha sẵn một ấm trà chờ ngươi đây."
Việc hắn trước đó âm thầm thu phục Hắc Thiết Trại cả làng cả xã đều biết, bây giờ cũng không cần phải giấu giếm thân phận, vì thế lần này Tống Khuyết là dùng chân diện mạo đến gặp người.
"Ha ha, lão ca cho gọi, tiểu đệ sao dám chậm trễ!"
"Các ngươi ra xa ngoài kia tiếp tục canh gác đi, ta cùng Tống Khuyết huynh đệ có việc trò chuyện, đừng để người khác đến quấy nhiễu lão tử."
Câu cuối cùng thằng này cắn rất nặng, bị người không tiếng động mò đến sát bên người đổi lại ai cũng không vui vẻ gì. Nhưng biết cũng không hoàn toàn trách được thủ hạ, đơn thuần là tặc nhân võ công quá cao minh mà thôi.
Hơn nữa chênh lệch lớn như này, muốn lấy mạng hắn cũng sẽ không phải quá khó, vì thế dù trong lòng khá khiếp đảm, nhưng lão Sa Mách còn là đuổi hết người ra ngoài. Đơn giản có ở lại cũng chưa chắc giúp đỡ được cái gì, tiêu sái một chút cho người ta thấy mình phóng khoáng.
Tống gia tự nhiên cũng không có ý hại thằng này, trước đây quả thật hắn từng có ý định diệt Hùng Kê Trại như thế, nhưng lần trước nhận được Sa Mách Quyền nhắc nhở một lần mà tránh đi kiếp nạn, tri ân báo đáp hắn liền không nhớ thù huynh đệ này rồi. Lúc này vui vẻ đi theo người vào trong phòng ngồi thưởng trà nói chuyện.
"Trà ngon, thật không ngờ lão ca nơi này cũng có trà tốt như thế."
Gặp vị này đại gia vào trại của mình như chỗ không người, hơn nữa sảng khoái đem chén trà lớn một ngụm uống cạn, Sa Mách Quyền cũng không khỏi bội phục:
"Tống huynh đệ không sợ ta tại trong trà hạ độc?"
Ta lại phải nói cho ngươi biết bản thiếu bách động bất xâm sao? – Tống đại quan nhân mặt chân thành mở miệng:
"Lão ca nhân phẩm như nào ta còn không biết sao? Tuy ngươi làm tặc nhưng cũng không mất đi một thân khí khái hào hùng, bảo ngươi giết người cướp của còn được, chứ dùng mấy loại ti tiện thủ đoạn đó tiểu đệ tuyệt đối không tin. Nếu có bị trúng độc mà chết cũng là do ta mắt mù, nhìn nhầm người, vậy chết cũng là xứng đáng."
Lời hay mọi người thích nghe, hơn nữa từ bậc thiên kiêu như Tống gia khen người vậy càng đáng quý trọng. Sa Mách Quyền nghe thế liền cảm động quá chừng, vỗ đùi khen lớn:
"Còn là Tống huynh đệ hiểu ta, tuy Sa Mách mỗ không tính là cái gì người tốt nhưng mấy chuyện đê tiện hèn hạ ta còn khinh thường dùng đến. Nếu không phải bị ép không còn cách nào, ta cũng không muốn làm một tặc khấu như bây giờ đâu, vốn ước mơ của ta chính là làm một vị hiệp khách, có thể tự do trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn phò nguy đây, đáng tiếc rồi...."
Con hàng này vậy mà còn có ước mơ cao đại thượng như thế, Tống lão gia không ngại hiếu kỳ hỏi thêm mấy câu.
Hóa ra ngày trước hắn cũng từng định đi hành hiệp trượng nghĩa thật, nhưng tuổi còn trẻ, chưa hiểu sự đời, gặp chuyện bất bình liền nóng đầu lên đem người răng rắc.
Giữa ban ngày ban mặt vậy còn phải nghĩ, lập tức lên bảng, phải chạy truy nã trốn chui trốn lủi một đường lang thang khắp nơi xong mới định cư tại Ưng Giản Sầu chỗ này phong thủy bảo địa. Nhưng còn chưa kịp vui sống mấy năm đã bị Huyết Y lão ca tìm đến, từ đó liền thành chân chó thay người làm việc, chuyên bắt người đi lạc qua đây dâng lên cho lão ma hưởng dụng.
Làm quá nhiều việc xấu đến nỗi Sa Mách Quyền cũng thấy sợ hãi, hắn bản thân càng là không dám lấy vợ sinh con, rất sợ sau này mình hậu nhân phải gánh vác quả báo, không có ngày tốt lành.
Nghe vậy Tống Khuyết cũng cảm khái rất sâu, nếu như mình không may mắn có bàn tay vàng lừa dối qua cửa, không biết tính mạng bị người uy hiếp hắn có hay không cũng sẽ như Sa Mách Quyền lựa chọn khuất phục. Đưa tay lên lương tâm tự hỏi tiện nhân này thấy tim mình bỗng đập rất khẽ khàng.
"Haizzz,... lão ca, lần này không biết ngươi tìm ta đến là có chuyện gì cần phân phó?"
Chuyện nhà đã nói xong, nghe Tống đại quan nhân bắt đầu đi vào chính sự, lão Sa Mách vội vàng đem việc kể ra:
"Nào dám phân phó! Là thế này, gọi lão đệ ngươi đến chính là đưa ngươi giải dược tháng này, hơn nữa Huyết Y lão tặc kia cho ta ra lệnh, muốn ngươi nhanh chóng giải quyết cùng Linh Giang Bang rắc rối, đồng thời trợ giúp ta một tay, thu thập cho hắn lượng lớn tinh huyết."
Thu thập tinh huyết???
"Thằng khốn này đã quay lại Linh Giang?" – Tống Khuyết trầm giọng quát hỏi.