Chương 320: Trở về Dương Nam
Từ lúc về tàu, Tống lão gia liền không quan tâm ngoại giới, cắm đầu vào trong phòng tìm hiểu thân thể tân biến hóa.
Luyện tạng viên mãn, bước vào luyện tủy.
Chỉ thấy trong cơ thể, Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết môn này kỳ công bây giờ mới chính thức hiển hiện ra toàn bộ uy năng.
Hiện hắn ngũ tạng, trái tim đại biểu hỏa hành, phổi sinh kim, thận sinh thủy, gan sinh mộc, lá lách sinh thổ. 5 loại đại biểu cho ngũ hành chi khí chuyển đổi lẫn nhau, sinh sôi không ngừng, sinh sinh bất tức, một bộ sinh cơ dạt dào tràn trề sức sống.
Hơn nữa ngũ khí cho nhau bổ sung tự động vận hành, như tạo thành một lớp lồng ngụy chân khí bảo vệ nội phủ, khi cần còn có thể ngoại phóng tấn công. Tiến có thể công, lùi có thể thủ, cực kỳ thần diệu.
Tống đại quan nhân đối với lần này có thể may mắn đột phá là trăm cái hài lòng, vốn theo tốc độ của hắn dự kiến còn phải mất thêm 1, 2 tháng nữa mới đạt đến một bước này cơ. Có như này thu hoạch chuyến đi này là càng thêm viên mãn rồi.
Bây giờ tiếp tục tu luyện vậy chính là đem khí dấu vào thân, lấy kình nhập tuỷ. Đến bao giờ làm được luyện huyết như tương, luyện tủy như thủy ngân vậy coi như viên mãn, có thể bắt đầu chiết xuất ra một tia chính thức chân khí.
Nói cái này còn có chút xa, đêm qua hắn nếm thử tẩy tủy, lập tức toàn thân tiết ra không ít tạp chất, khiến nửa đêm phải đi tiêu chảy, lớp da bên ngoài cũng dính lên một tầng nhơ nhớp tanh hôi, dọa đến Tống Khuyết vội vàng thu tay dừng lại.
Cái này vẫn là đợi về đến nhà tìm chỗ thanh vắng tu luyện tuyệt vời, ở trên này chẳng may để người phát hiện ra khứu dạng vậy mất mặt chết rồi, bao công sức gây dựng anh minh thần võ hình tượng nguy cơ hủy trong sớm tối nha, cẩn thận vẫn hơn.
Chính vì thế tại trên tàu, tiếp đó thời gian Tống bảo bảo liền an tâm ăn uống nghỉ ngơi, thi thoảng ló cái mặt cùng mấy vị não tàn fan giao lưu tình cảm, sống cực kỳ có tư có vị.
Khi đi xuôi dòng, lúc về chạy ngược dòng nên khá tốn thời gian, mấy người là phải mất 3 ngày mới coi như lần nữa trở về đến Dương Nam Phủ.
Mới 1 tuần trôi qua nhưng Phượng Hoàng Hội nhóm bằng hữu đã như trải qua một đời người vậy. Nhân sinh lên xuống thăng trầm thay đổi bất ngờ để người khó mà phòng bị, mỗi người trên mặt đều trưởng thành hơn thấy rõ, cũng không còn vẻ xốc nổi, táo bạo ngày xưa.
Thời điểm ly biệt, tất cả đều khách khách khí khí cho nhau ân cần chào hỏi, ngay cả cùng Tống gia có khúc mắc Cơ Dao cũng khó được tiến lên dịu dàng bên tai hắn nói lời không nỡ chia lìa:
"Tống tặc, chờ xem! Xem là ngươi ánh mắt có tốt như ngươi tự nhận."
"Hừ!"
Nông cạn nữ nhân! – Tống lão gia chỉ hừ lạnh một tiếng xem như đáp lại nàng lời nói.
Mấy vị Thiên Hà đại lão từ khi lên thuyền liền chơi mất tích, để có lòng muốn thò mặt ra quét nhận dạng một cái nữa tiện nhân nào đó đành âm thầm tiếc nuối bỏ qua. Ánh mắt đánh gia xung quanh, nhận chuẩn nơi này một vị đại thổ hào, Tống Khuyết liền nhanh nhẹn tiến lên liếm mặt ăn trực mấy hôm.
Tuệ Vô:..... Phật tổ! Xin thu yêu nghiệt này đi!!!
.......
Đang lúc mấy người sôi nổi chuẩn bị rời thuyền, Tống tiện nhân cũng đã giữ chặt tay áo Hòa thượng không cho thằng này chạy thoát, phía sau lưng bỗng vang lên một giọng nói:
"Tống Khuyết, ngươi chờ một lát!"
"Hội trưởng! Có chuyện gì sao?" – Thấy người đến là đại mỹ nữ Minh Nguyệt, thằng này liền vui vẻ đem dây cương ngựa cho tiểu đệ chăm sóc, chính mình thì tung tăng chạy lại.
Khẽ mỉm cười, từ tay thị nữ cầm lấy một quyển trục, Triệu Minh Nguyệt đích thân đưa cho hắn nói:
"Không phải ngươi nói muốn một bức tranh chữ về luyện thư pháp sao, bức này Dao Trì Thủy Nguyệt Đồ chính là ta hôm qua vừa vẽ ra, coi như tặng ngươi làm vật tham khảo, hi vọng tương lai sớm ngày được thưởng thức Tống đại sư ngươi tác phẩm."
Củ lạc giòn tan!
Trên thuyền đang nhốn nhốn nháo nháo đám người bỗng dưng tĩnh lặng như chết. Tất cả không thể tin được trợn mắt há mồm nhìn trước mặt sự việc diễn ra.
Yêu Cơ vì một nam tử tặng đồ rồi?
Lại còn có thể cùng người mở miệng nói đùa, chúng ta không nằm mơ chứ?
Tuy lý do rất đường hoàng, không thể bắt bẻ, nhưng ở đây người ai còn không hiểu vị này diễm tuyệt thiên hạ Huyết Nguyệt Yêu Cơ thanh lãnh tính cách. Dần dần từng người ánh mắt cũng trở nên quỷ dị cực kỳ.
Có biến!
Người trong cuộc Tống đại quan nhân còn là không rảnh bận tâm người khác suy nghĩ, hắn lúc này cũng là bị Minh Nguyệt hành động khiến cho ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường hớn hở tiến lên đón lấy.
"Đa tạ Hội trưởng, nhất định sẽ không để ngài thất vọng. Tin tưởng có ngài cái này đại hành gia bút tích học tập, ta thư pháp chẳng mấy chốc liền có thể đăng đường nhập thất rồi."
Tống Khuyết tuy là lời cung duy, nhưng cũng không phải hoàn toàn nói bậy. Bằng như hắn Nhập Vi võ giả, đối với cơ thể cử động khống chế đã là đến biến thái nông nỗi. Học viết học vẽ ra cái gì sâu xa ý cảnh hắn không dám chắc chứ để đạt mục tiêu viết đẹp vẽ hay, vậy còn không quá đơn giản.
Triệu Minh Nguyệt cũng không có dư thừa câu chuyện, chuyện tặng tranh này cũng chỉ đơn thuần là muốn báo đáp ân tình tiểu tặc này trong thời gian qua đối với mình giữ gìn thôi, cũng không có ý tứ gì khác.
Chuyện đã xong nàng chỉ mỉm cười gật đầu cùng hắn nói thêm 1 hai câu liền quay đầu rời đi, từ đầu đến cuối cũng không mảy may lộ ra bất kỳ một tia khác thường tình cảm.
Tinh thần linh mẫn Tống Khuyết tự nhiên cũng nhận ra điều đấy, nên hắn cũng không có ảo tưởng gì nhiều.
Nhưng xung quanh người thì chưa chắc.
Ở một góc nào đấy vị nào lão cha từ đầu đến cuối nhìn hết cảnh này cũng là há hốc mồm thiếu điều không khép được miệng.
Dường như cảm giác mình tâm can bảo bối sắp bị người lấy đi, lão Triệu khí cơ bất ngờ không thể hoàn mỹ che dấu, để xung quanh mấy người lập tức rùng mình khiếp đảm.
Cũng may, quốc dân nhạc phụ tự khống năng lực còn không tệ, rất nhanh đã khôi phục bình thường, cũng không đương trường làm ra hành động gì quá khích. Chỉ hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng liền cả người cứ thế tiêu thất rồi, để lại Hàn Phi, Cao Kiệt mấy người mộng bức nhìn nhau.
Trong mắt tất cả đều rực lên sắc thái khác thường.
"Ngày hôm nay trời thật đẹp, chư vị, Cao mỗ nhà có việc trước tiên cáo từ trước." – Chưởng môn đã đi, mấy người cũng không còn ở lại tất yếu. Lão Cao bỏ xuống một câu liền thi triển khinh công thoắt cái mất dạng rồi.
Những người khác cũng không chậm hơn bao nhiêu, trong khoảng khắc đó đã là không ảnh, dường như nơi này chưa từng tồn tại qua người như thế.
Từ đầu đến cuối cũng không ai nhắc qua vị nào xui xẻo thiếu nữ bị bất tích, hầu hết trong lòng đều có đã nhận định mà không nói ra thôi. Dây dưa với Huyễn Thần Tông cái nào Ma giáo Tông môn, hơn nữa lần này đám yêu nhân đó còn ăn thệt thòi lớn như vậy, cô bé kia kết quả vậy tự nhiên sẽ không tốt đi đâu.
Nhưng đây là giang hồ, bọn họ cũng không phải Cảnh gia người, không cần vì người khác làm bảo mẫu. Cuối cùng cái này liền trở thành không đầu án, cứ thế treo lên bảng truy nã của Lục Phiến Môn cùng Cửu Giang Minh mà thôi, phá hay không phá được còn tùy vào duyên phận.
......
Dương Nam phủ, Cao gia.
Làm Thiên Hà Kiếm Phái một vị thực quyền đại trưởng lão, Cao Kiệt phủ viện tại trong thành tự nhiên không thể bình thường qua loa. Nó cơ hồ chiếm diện tích cả chục mẫu, nằm tại vị trí đắc địa ngay khu thành trị an tốt nhất.
Ngày này, lão Cao vội vội vàng vàng chạy về trong nhà, nhìn thấy lão quản gia ra đón liền gấp gáp hỏi:
"A Tuấn hắn có trong phủ không?"
Nhìn lão gia bộ dáng này, chẳng lẽ Tuấn thiếu gia lén đi chơi thâu đêm đã bị người đâm thọt đến tai?
Trách mình! Gặp lão gia đi vắng ít hôm liền dung túng nhân nhượng cho thiếu gia tùy ý bay nhảy. – Lão quản gia xấu hổ khom người.
"Lão gia đừng trách Tuấn thiếu, đều là tại lão nô chăm sóc không chu toàn. Hơn nữa mấy ngày nay chỉ có hôm qua một lần là thiếu gia đi qua đêm như vậy."
"Cái gì! Nghịch tử này thế mà dám cãi lời ta lại trốn đi đến mấy nơi trăng hoa!" – Cao Kiệt lập tức bạo khiêu như sấm.
Nà ní!!!
Không phải đang hưng sư vấn tội chuyện này à? Biết mình nói lỡ mồm lão quản gia mặt lập tức như trái mướp đắng vậy khó coi, vội vàng lái sang chuyện khác.
"Lão gia, ngài đi đường chắc cũng vất vả đi? Mau mau vào trong phòng ngồi nghỉ ngơi, để lão nô kêu người mang ít nước lạnh lên cho ngài giải khát, nước mơ nhé, hay nước chanh, đây chính là mấy loại ngài thích nhất rồi?"
"Hừ, còn uống cái gì? Ta đều nhanh bị nghịch tử kia tức chết. Lập tức gọi hắn qua đây cho ta!"
Không lay chuyển được hắn, chỉ có thể liên tục nài nỉ đừng trách phạt thiếu gia đến khi lão Cao phiền không hết phiền đồng ý sau, lão quản gia mới nhanh chân đi gọi người.
Không ra một lát, lúc trở về đã dẫn theo mặt còn mơ mơ màng màng Cao đại thiếu.
"Nghiệt tử, không lo văn ôn võ luyện, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. Lão tử cả đời anh minh thần võ sao lại sinh ra một đứa không nên thân như ngươi?"
Cao Kiệt nhìn hắn bộ dáng này, lập tức giận không thể át mở miệng liền mắng. Nhưng Cao Tuấn chính là không phục:
"Lão cha, quá lời đi? Ngày xưa ngươi bằng tuổi ta vậy tu vi cũng chỉ tương đương như này chứ mấy. Hơn nữa trong Dương Nam đạo đồng lứa, còn có mấy người so ra mà vượt được ta?"
"So ra mà vượt được ngươi?" – Lão Cao giận quá phản cười.
"Tuệ Vô ta đừng nói, hắn ở bên Giang Nam Đạo ta không muốn đem ra cùng ngươi so sánh. Ta chỉ nói trong Dương Nam chúng ta một người, người này ngươi cũng nhận biết, Tống Khuyết ngươi hẳn không xa lạ đi?
Ranh con, ngươi tự ước lượng chính mình nếu đem ra so sánh với nhân gia Tống công tử, ngươi lại được mấy phần? Lão tử cho ngươi nhắc thêm một câu, vừa rồi hắn còn tự tay chém giết một vị Thất giai Chân Khí cảnh đấy, ngươi cho người ta xách dép cũng không xứng."
"Thật? Hung ác như vậy?" – Cao Tuấn nghe thế lòng hãi nhiên.
"Lão tử lại còn phải lừa ngươi? Là chính mắt ta nhìn thấy người này đơn đả độc đấu đêm Huyễn Thần Tông một vị trưởng lão chém giết tại chỗ." – Lão Cao không ngại đem chuyện nói thêm mắm thêm muối một chút cho sinh động.
Quả nhiên, nhà mình nhi tử liền thành thật rất nhiều.
"Hắn Tống Khuyết thế mà lợi hại như vậy, thật sự không ngờ nha. Lão cha, các ngươi lại đụng độ Huyễn Thần Tông đám kia yêu nhân rồi? Bọn chúng dám phục kích Đại tiểu thư?"
Cảm khái xong một câu, nghe ra trong đó thông tin mấu chốt Cao Tuấn liền hốt hoảng truy vấn, lão Cao cũng không giấu giếm hắn, lúc này đem đầu đuôi câu chuyện, kế hoạch kể ra.
Nghe mà để tiểu Cao nhiệt huyết sôi trào.