Chương 312: Huyễn Thần Tông

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 312: Huyễn Thần Tông

Trên sơn đạo,

Theo Minh Nguyệt hạ lệnh dừng lại, không ra một lát đuổi theo bọn họ phía sau 6 vị Nhất lưu cao thủ cũng đã kịp thời chạy tới.

"Ha hả, lần này xem các ngươi trốn đằng nào? Thiên nhãn Tuệ Vô, thật sự lợi hại, dù đã cẩn thận đứng rất xa rồi vẫn còn suýt chút nữa thì để các ngươi chạy thoát."

Dẫn đầu một người âm trắc mở miệng, bọn hắn mấy người vẫn còn đang nghĩ lần này phát hiện hết thảy đều là kia đầu trọc công lao đây.

Bên này mấy người cũng sẽ không ai rảnh cho bọn hắn đính chính, Tưởng Bình mặt ngưng trọng nhìn đối phương khô cằn mở miệng:

"Huyễn Thần ngũ lão bên trong Hoắc Kiến Thành, Hoa Vinh cùng Lam Ánh Ngọc! Thêm nữa ba vị Trưởng lão, vì đuổi bắt mấy tiểu bối chúng ta các ngươi Huyễn Thần Tông cũng thật sự là hạ vốn gốc."

"Hắc hắc, mấy tiểu bối? Chúng ta tự nhiên sẽ không dám coi Tưởng thiếu hiệp cùng Triệu tiểu thư làm tiểu bối đến xem. Các ngươi lần này tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói, có lẽ sẽ bớt phải chịu da thịt nỗi khổ." – Dẫn đầu đoàn người Hoắc Kiến Thành không chút nào xấu hổ hằm hè đe dọa.

Lúc này, Minh Nguyệt trên tay Hàn Nguyệt đã ra khỏi vỏ, một cỗ hàn băng khí tức lập tức phát tán ra xung quanh.

"Các ngươi Huyễn Thần Tông cũng thật to gan, còn dám bước chân vào Nam vực, xem ra trước đó cho các ngươi giáo huấn là còn chưa đủ khắc sâu."

Nghe nàng nói vậy, vây quanh mấy người sát khí không nhịn được điên cuồng dâng trào. Dẫn đầu người lạnh lẽo cắn răng nghiến lợi:

"Thiên Hà Kiếm Phái cùng Cửu Giang Minh người việc chúng ta tự nhiên khắc ghi trong tâm khảm, lần này nhất quyết phải thật tốt báo đáp hắn Triệu Tinh Thần. Hắc hắc, trước đó chúng ta Tông chủ ban ơn muốn thu ngươi về làm chân truyền đệ tử, đã các ngươi không thức thời vậy lần này Minh Nguyệt cô nương ngươi liền ngoan ngoãn theo ta về cho ngài làm thiếp thân nha hoàn đi."

"Ngươi muốn chết!" – Triệu Minh Nguyệt lạnh giọng, trên tay kiếm không có dấu hiệu nào đột ngột đâm ra.

"Keng!"

Đối phương cũng không phải ăn chay, lập tức giơ kiếm lên đón đỡ, miệng còn không đoạn âm trắc cười.

"Hắc hắc, có Tông chủ ra tay, ngươi rồi cuối cùng cũng sẽ ngoan ngoãn thành một con nghe lời nữ nô mà thôi, đến lúc đó Triệu Tinh Thần hắn biết tin mình bảo bối nữ nhi trở thành người khác ngoạn vật, không biết có hay không hộc máu mà chết.

Chúng ta cũng cần cảm ơn hắn không những đưa nữ còn tặng kèm cả một thanh thần binh, thật sự người tốt nha!"

"Im mồm!" – Tưởng Bình lúc này cũng giận không thể át, phẫn nộ rút kiếm liền muốn xông lên, nhưng bên cạnh hắn một vị khác cao thủ lập tức đứng ra cản lại.

"Tưởng thiếu hiệp, đối thủ của ngươi là thiếp thân!" – Lam Ánh Ngọc cười phóng đãng tiến lên.

Sáu người đồng thời phóng thích khí thế, 3 vị Bát giai, ba vị Thất giai, Tống lão gia cũng là cảm thấy ê răng.

"Dám nhục mạ ta Hội trưởng, các ngươi muốn chết!"

Nhưng nhà mình mỹ nữ Hội trưởng bị người khác buông lời thô tục như vậy, chân chó Tống đại quan nhân tự nhiên giận tím mặt, mới không quản ngươi là Bát giai hay Cửu giai đâu, lập tức dẫn đầu xách lên Ô Long Đao chém.

"Tiểu tử to gan!" – Gặp một thằng ranh con vậy mà dám cầm đao hướng mình xông lại, đối thủ của hắn, Huyễn Thần Ngũ lão cuối cùng một vị Hoa Vinh tức giận vô cùng, lập tức đáp lại là một sát chiêu.

Huyễn Âm Kiếm.

Người này dùng là một loại nhuyễn kiếm, chỉ trong sát na bóng kiếm đan xen chằng chịt hướng trên người hắn đâm tới, loại này khủng khiếp tốc độ để cho Tống Khuyết cũng sợ hết hồn. Hắn lập tức lùi lại múa đao đón đỡ.

"Ầm!"

"Leng keng keng... keng..."

Đợi lúc hắn bị đánh lùi lại mấy trượng, tiếng nổ vang cùng âm thanh vũ khí va chạm chát chúa mới bắt đầu truyền tới, có thể thấy kia mấy kiếm nhanh đến mức nào.

Địch nhân quá trâu rồi, hắn ngay cả một khắc dừng lại cũng không dám, vội vàng phi thân lùi lại bắt đầu du tẩu thả diều. Dù sao mục đích của hắn chỉ là kìm chân lấy một người, còn để đối đầu với một vị Bát giai cao thủ hắn còn chưa điên.

Đại chiến chạm vào tức phát, theo Triệu Minh Nguyệt xuất kiếm như một tín hiệu, có nàng, Tưởng Bình, Tống Khuyết cuốn lấy 3 vị Bát giai, còn lại Tuệ Vô mấy người liền chia ra chống đỡ đối phương 3 Thất giai còn lại.

Bên mình nhân số đông hơn, nhưng ngoại trừ Yêu Cơ, nhìn thế nào cũng thấy bọn hắn đang ở vào liệt thế.

"Ầm ầm ầm..."

Trong bóng đêm vang lên liên tục tiếng nổ vang trời, để xa xa trốn trong núi rừng chim muông tẩu thú cũng đồng loạt hốt hoảng bỏ chạy tứ tán, cả một vùng bất chợt trở nên huyên náo vô cùng.

......
"Một người mau đến đây giúp ta!"

Không được bao lâu, tại một bên chiến trường khác Huyễn Thần Tông Pháp vương Âu Dương Tình trước tiên không chịu được Hàn Phi mãnh liệt thế công.

Bọn họ tông môn đi huyễn đạo là chính, đối mặt với cùng giai, hơn nữa là cái loại này cực mạnh Cửu giai võ giả, Thiên Hà Kiếm Phái đại tướng Lưu Tinh Kiếm Hàn Phi, lão bà này chỉ chống đỡ được một hồi đã bị đánh cho vô cùng chật vật. Lúc này liền vội vàng la lớn cầu viện.

Đang cùng Triệu Minh Nguyệt giao thủ người kia nghe vậy nhíu mày, nhìn quanh chiến trường thấy bên kia một vị đang đuổi theo Tống gia chơi vui đến quên cả trời đất liền buồn bực quát lớn.

"Hoa trưởng lão, mau đi tiếp viện Âu Dương Pháp vương!"

"Rõ!" – Đang đuổi bắt vui lại bị điều đi, Hoa Vinh lúc này sắc mặt không quá đẹp hậm hực trừng mắt nhìn trước mắt hắc tiểu tử.

"Chờ đó cho ta!"

Nói rồi bỏ qua cho hắn, phi thân chạy sang chiến trường cao cấp cày quái đi.

Tống lão gia lúc này mới có thể thở nhẹ một hơi.

Đám này Bát giai tốc độ mẹ nó cũng không phải là con người có thể nghĩ đến, sau khi đả thông dưới chân mấy điều kinh mạch bọn họ đều trở nên nhanh đến biến thái rồi. Tống Khuyết cũng là phải liên tục thiêu đốt Tesseract, dùng cả sức bú tí mẹ ra mà chạy mới có thể miễn cưỡng áp qua đối phương một đầu.

Bây giờ địch nhân rời đi, không còn mối uy hiếp hắn mới dám dừng lại há mồm thở dốc.

"Tống Khuyết, mau đến giúp Lâm huynh bọn họ!"

Còn chưa kịp làm miếng nước đâu, ở đâu ra một giọng nói vênh mặt sai khiến để Tống gia không vui. Nhìn về bên kia đầu nguồn, hắn tức thì trợn mắt.

Khá lắm!

Chúc Doãn Minh thằng nhãi ranh này vậy mà không tham chiến, lúc này như một vị hộ hoa sứ giả vậy không màng bản thân an uy kéo theo Trịnh Sảng cùng Cơ Dao hai người trốn vào một góc.

Bên kia lão Lâm 4 người đang đau khổ dựa lưng vào nhau chèo chống đối thủ hai vị Thất giai công kích, vài người trên thân còn có vết thương, tình cảnh thật như chỉ mảnh treo chuông, có thể hẹo bất cứ lúc nào.

Trịnh, Cơ hai nữ thì thôi đi, bằng bọn họ Tứ giai, Ngũ giai gà mờ tu vi, đi lên cũng là vướng víu. Nhưng Chúc Doãn Minh thằng chó này mang tiếng Lục giai, hơn nữa còn tại Dương Nam đạo khá có danh tuấn kiệt Thanh Phong Kiếm, bây giờ lại trốn chiến liền không được rồi.

"Chúc huynh, ngươi có cần hay không ta mang cho ngươi một ấm trà để ngồi từ từ thưởng thức?" – Tống Khuyết âm dương quái khí hỏi đểu.

"Ngươi.... ta đây là đang bảo vệ hai vị sư muội an toàn." – Lão Chúc còn muốn chống chế.

"Hừ, tại đây chỉ có một người cần bảo vệ chính là Minh Nguyệt tiểu thư. Lão tử cùng Tuệ Vô sẽ chiếu cố đối phương một người, còn lại hai người liền phiền chư vị rồi."

Tống lão gia cũng không có nghĩa vụ đi cho đám này làm vú em, hắn lạnh lùng bỏ lại một câu liền nhanh chóng sách đao chạy qua giúp đỡ nhà mình tiểu đệ.

Đầu trọc này tuy có lực cùng Thất giai đấu một hồi, nhưng đó cũng chỉ là chống lại một hồi mà thôi, bây giờ tình cảnh hắn đồng dạng không quá tốt.

"Ngươi..."

Chúc Doãn Minh còn muốn nói cái gì, nhưng lúc này Tống Khuyết đã không quản. Hắn đã chạy đến bên cạnh Tuệ Vô, miệng gào lớn:

"Lão đệ chớ sợ, ca đến đây!"

"Ăn Tống gia một đao!"

Đối địch Tuệ Vô người nọ thấy tiểu tặc này vung đao chém về phía mình cũng không mấy hãi sợ, một tay đẩy lùi Tuệ Vô, tay kia hờ hững vung lên.

Huyễn Thần Chỉ.

"Keng!!!"

Đối phương người khẽ lắc lư, Tống Khuyết còn là bị cự lực chấn động lùi lại hai bước. Miệng khó có thể tin gào lớn:

"Thật mạnh lực lượng!"

Bây giờ hắn mới để ý kỹ, người này trên hai tay vậy mà đeo hai bộ quyền sáo bọc kín đến tận ngón tay, phần đầu là mấy cái vuốt sắc dài như lưỡi đao. Thảo nào dám tự tin cùng Danh khí đón đỡ.

"Lão đệ, đối phương võ công kinh người, hai chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đánh bại kẻ này."

Gặp đối thủ khó chơi, Tống gia vội vàng cho mình tiểu đệ thêm lửa cổ vũ.

"Hừ!" – Bên kia người nghe vậy không vui.

"Lão Mộ, có cần hay không ta qua giúp ngươi một tay?" – Đang quần ẩu Lâm Chấn Kiệt một trong hai người lúc này mở miệng dò hỏi.

Đáng tiếc, không để lão Lâm vui mừng. Bên này một vị đã khinh thường cười lạnh.

"Hai mao đầu tiểu tử thôi, ta lo được. Các ngươi nhanh chóng giải quyết công việc rồi qua phụ giúp Hoắc Trưởng lão bọn họ một tay."

"Được, cẩn thận rồi!" – Mấy người không có gì dị nghị, trên tay bắt đầu tăng sức để Lâm Chấn Kiệt bốn người khổ không thể tả.

"Chúc huynh, mau tới giúp đỡ!" – Lão Lâm phá mồm gào lớn.

Dù muốn hay không, lúc này Chúc Doãn Minh cũng phải bỏ lại hai mỹ, rút kiếm tiến lên tương trợ. Trước khi đi thằng này còn không quên trợn mắt nhìn ai đó một cái đâu.

.......
Bên này,

Có Tống thiên đao giúp đỡ, Tuệ Vô lập tức cảm thấy áp lực nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng đồng thời bên tai hắn cũng không bao giờ được thanh tĩnh.

"Lão đệ, cẩn thận đối phương muốn phát đại chiêu!"

"Lão đệ, ta bây giờ chính diện đánh nghi binh, ngươi ở phía sau tìm cơ hội cho hắn một phát."

"Nhanh lên lão đệ, đối phương đang mất cảnh giác!"

Định công mệnh, có muốn cắn trộm cũng phải để ta lẳng lặng mà làm chứ - Tuệ Vô lệ rơi đầy mặt gào thét.

"Hừ, tiểu tử, muốn cùng ta đấu, các ngươi còn quá non!" – Vị nào Mộ trưởng lão khinh thường cười lạnh.

"Keng keng!" – Đối với bên này nói rất nhiều tiện nhận chính là 2 trảo.

Vung đao đón đỡ, cả người cũng vì thế mà chấn động lùi lại mấy bước Tống lão gia đau khổ gào lên:

"Lão đệ, mau mau cứu, ta sắp không chịu được!"

"A Di Đà Phật!"

Nhà mình tiểu đệ còn rất đáng tin cậy, thấy tặc nhân định đuổi theo Tống lão ca hạ hắc thủ, Tuệ Vô dồn đủ công lực xuống tay, lập tức chính là uy thế mênh mông một chưởng.

Như Lai Thần Chưởng – Phật Quang Phổ Chiếu.

Cảm nhận sau lưng đại áp lực, lão Mộ đành thở dài buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng, lập tức xoay người nghiêm nghị đón đỡ cái này một đòn.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh!