Chương 127: Thích Đủ Thứ đại sư
"Thiết cô nương, có chuyện gì từ từ nói. Không biết đến tìm ta có chuyện gì?"
Nghe giọng nói ngày nhớ đêm mong, Thiết Ngọc Nương mừng rỡ quay người, nhưng đến khi nhìn cục than đen thù lù trước mắt nàng cả người đều ngẩn ngơ hóa đá, bao lời tâm sự không nói nên lời, ngơ ngác hồi lâu mới buột miệng hỏi:
"Tống công tử, là ngươi sao?"
"Đúng là tại hạ, có phải ta thay đổi quá lớn, Thiết cô nương không nhận ra?"
Đường nét khuôn mặt chưa mấy thay đổi, nhưng cả người làm sao trở nên đen đúa thô kệch hơn nhiều, lại để một quả đầu trọc đen bóng.
Nhìn mãi xác nhận không lầm người sau Ngọc Nương mới khó tin mở miệng:
"Tống công tử, ngươi xuất gia rồi?"
Xuất gia?
Đi tu?
Ý tưởng này không tệ.
Tống đại ảnh đế nghĩ thông này đó trong đầu liền hiện lên hình ảnh rượu thịt tăng Tuệ Vô, sắc mặt lập tức biến trang nghiêm túc mục, đưa tay lên ngực làm phật lễ nói:
"A Di Đà Phật! Thiết cô nương tuệ nhãn. Nhận được Linh Ứng Tự các vị đại sư ưu ái, tại hạ những ngày này ở nhà chuyên tâm nghiên cứu phật kinh cuối cùng nhận ra mình cùng phật hữu duyên. Ta đã quyết định gửi thân nơi cửa phật."
"Tống công tử, ngươi... ngươi... dù có như vậy làm sao ngươi lại tự hủy dung nhan như thế?" – Nhớ tới như ánh mặt trời rực rỡ khuôn mặt trước kia, tiểu cô nương không thể chấp nhận được hai mắt đỏ lên.
"A Di Đà Phật! Thế gian phù hoa hết thảy đều là mộng ảo, trăm năm sau hồng phấn rồi cũng hóa khô lâu, công hầu thành bạch cốt, cuối cùng cũng chỉ là một lớp thối da, nát thịt. Mỹ lệ bề ngoài chỉ đồ chuốc thêm phiền não, lưu trữ có ích gì."
Tống – Thích Đủ Thứ đại thiền sư siêu thoát hết thảy thế gian hư ảo, khám phá vũ trụ chân lý huyền bí cảm khái thốt lên mấy câu này xong chính hắn trong lòng cũng không hiểu ra sao.
Nghe rất lợi hại, có vẻ rất nguy hiểm, Thiết Ngọc Nương quả thật bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch khó khăn mở miệng:
"Ta... ta phải làm sao?"
Haizzz
Nhìn thật sâu vào mắt con nhóc này, Tống ảnh đế diễn xuất bạo phát. Ánh mắt bao hàm quyến luyến, không tha, day dứt, quyết liệt không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, thật lâu sau mới không bỏ ngửa đầu nhìn trời, âm thanh hư ảo bồng bềnh:
"Nếu không nợ nhau, làm sao gặp gỡ!
Duyên đến nên quý, duyên hết nên buông
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn
Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan
Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên."
"Tại hạ phải cô phụ Ngọc Nương một phen tâm ý rồi."
"Oa......."
Đả kích quá to lớn, hoàng tử bạch mã bỗng hóa ếch xanh, Thiết Ngọc Nương không nhịn được bụm mặt khóc lớn.
Sau lưng đám hộ vệ liền luống cuống, vội vàng tiến lên dỗ dành, cũng không kịp trợn mắt nhìn Tống Khuyết, liền nhanh chóng đưa nàng lên ngựa rời đi, cách xa chỗ này thương tâm.
Tình yêu đầu đời còn chưa kịp chớm nở đã bị Tống - Thích Đủ Thứ tên này ác tăng vùi dập cho tan tành, tiểu cô nương này không biết còn phải lưu lại bóng ma tâm lý bao lâu đây.
Nhìn bọn họ mấy người vội vã giục ngựa chạy đi, Tống đại quan nhân đắc ý.
Tiểu nương bì, chuẩn là chỉ ham muốn nhan sắc bản soái ca.
Hừ, Tống gia là người dễ dãi thế sao.
Vứt đi được một thân nợ, Tống lão gia tâm tình vui sướng huýt sáo nhún nhảy quay vào.
Đám bác gái:..... quả nhiên, phí phạm của trời nha. Haizzzz
......
Không còn vướng bận, Tống lão gia thảnh thơi trốn tại sơn trang chuyên tâm tu luyện.
Thiên Chuy Bách Luyện cùng Lưu Ly Vô Cấu Thể 2 môn luyện thể công pháp này vậy mà có thể bổ sung xúc tiến nhau tiến bộ, tốc độ của hắn cũng là ngày đi ngàn dặm.
Không như lão Hứa trước đây luyện một lần công dưỡng thân thể một tháng, có Tesseract Tống đại quan nhân là không cần chờ đợi, ngày nào cũng có thể tu luyện. Chính vì thế mới hơn 1 tuần, Thiên Chuy Bách Luyện Thể hắn đã luyện đến tiểu thành, Lưu Ly Vô Cấu Thể càng để người mừng rỡ đột phá đến Ngoại luyện đại thành.
Thực lực có lẽ không tăng lên quá nhiều nhưng Tống Khuyết thiết thân cảm nhận được thân thể mình càng thêm bền chắc, tràn ngập sức sống.
Hùng Bá cùng Lý Tín tuy không có nhanh như thế, nhưng Hùng Bá đột phá tiểu thành 2 môn luyện thể cũng nhanh, Lý Tín cũng đã cảm nhận được dấu hiệu đột phá Nhị giai.
Hân hân hướng vinh cảnh tượng khiến Tống lão gia tâm lý vui vẻ cực kỳ.
Ngày này, đang cùng 2 tiểu luyện công hắn không thể không dừng tay, bên ngoài có người quen chỉ tên muốn gặp.
Nhíu mày nhìn qua bóng dáng nữ nhân khắc khổ cõng một đôi bưởi lớn trước ngực kia, Tống lão gia đầu đầy nghi hoặc những vẫn phải gạt ra nụ cười tiến lên chào hỏi:
"Ông Đường chủ! Khách quý lâm môn để vãn bối Mai Viên bồng tất sinh huy, xin thứ cho vãn bối chiêu đãi không được chu toàn, mời vào!"
Đi theo Tống Khuyết vào khách sảnh, nhấp môi thơm thưởng thức chén trà Ông Hồng mới quan sát hắn từ đầu đến chân rồi cười duyên hỏi:
"Nghe Thiết gia cô nương truyền lại Tống công tử ngươi muốn xuất gia, ta vốn không tin nhưng hôm nay gặp mặt cũng tin mấy phần. Tống công tử là thật định quy y cửa phật sao?"
Cái này còn giả, đám yêu nữ các ngươi đừng coi ta như thịt đường tăng mới là tuyệt vời. Tống đại sư nghiêm trang đáp:
"Ngày trước được Tuệ Vô đại sự truyền pháp, nói ta cùng phật có duyên sâu, đã từng hứa thuyết phục Trí Không đại sư đích thân thu nhận làm đồ đệ. Vãn bối trong lòng đích thật có ý định tìm đến Linh Ứng Tự nương tựa."
Tống đại ảnh đế nói 3 phần giả 7 phần thật, ngoại trừ việc xuất gia tất cả đều không giả. Hơn nữa nhìn nơi xa bàn trà đang đọc dở mấy quyển phật kinh, Ông Hồng trong đầu thật sự cũng là bán tín bán nghi.
"Là như vậy sao? Công tử tương lai sáng lạn, lúc này lựa chọn xuất gia cũng thật là đáng tiếc. Không biết ngươi trong nhà vị kia Hùng công tử đâu? Hắn lại lựa chọn như nào?"
Ngồi trước mặt bổn lão gia lại còn nhớ thương nam nhân khác, Tống Khuyết trong lòng hơi chua nhưng cũng đại độ thỏa mãn yêu cầu của nàng, hứng sau nhà gọi lên Hùng Bá.
Không ra một lúc, chỉ mặc một thân áo cộc tay Hùng Bá cùng Lý Tín hùng hục chạy đến.
Vẫn âm thầm quan sát nàng Tống đại quan nhân phát hiện nữ nhân này nhìn thấy 2 tiểu tử, trong mắt đó là kích động phát quang, miệng phát khô liếm môi mấy lần.
Lắc lắc đầu cảm thán, đúng là đồ cơ bắp khống.
Không biết rằng ở nơi đây người ẩn tàng vũ khí khủng bố nhất là Tống gia ta sao, Tống Khuyết bĩu môi:
"Hai người còn không mau ra mắt Ông Đường chủ."
Hùng Bá còn bình thường, chỉ chắp tay ồm ồm chào. Lý Tín không được, thằng nhóc này nếm qua mùi đời, 2 con mắt đó chính là đăm đăm nhìn ngực nhân gia không rời, mặt đỏ lên lắp bắp:
"Ra mắt.... Ông Đường chủ!"
Cố ý hếch hếch tự thân phía trước tiền vốn, Ông Hồng cười duyên:
"Thiếp thân ra mắt 2 vị thiếu hiệp, hôm nay đến nhà mới biết Tống công tử huynh đệ tất cả đều là rồng phượng trong loài người, thật sự vinh hạnh cực kỳ."
Lời này cũng không phải khen suông, không giống Tống Khuyết luyện thể có thành một thân khí huyết tinh hoa mà nội liễm, người ngoài khó dò. 2 tiểu tử này nhất là Hùng Bá, tuy một thân hung sát chi ý đã phai nhạt gần hết nhưng trong thể nội khí huyết vẫn luôn như lò nung hừng hực bức người, Lý Tín không được như thế nhưng trong độ tuổi hắn cũng là khó gặp. Vì vậy Ông Hồng mới kích động như thế.
"Không biết Tống công tử ý định xuất gia, 2 vị công tử có ý định như thế nào? Có muốn hay không gia nhập Linh Giang bang chúng ta. Thiếp thân tất nhiên quét cửa chào đón."
"Thiếu gia đi đâu ta đi đấy."
Nói ít làm nhiều Hùng Bá không làm sao do dự trả lời.
Lý Tín tuy ham chơi nhưng đụng đến công việc là tương đối đáng tin cậy, đối với gia nhập bang phái hắn là không suy xét, theo sau cũng gãi đầu từ chối.
"Vậy thì thật đáng tiếc, mấy vị công tử nên nghĩ lại, xuất gia là không có gì vui đấy. 3 vị nếu có rảnh mời đến chỗ thiếp thân chơi, chúng ta có thể cùng nhau tâm sự, giao lưu tu luyện tâm đắc. Có nhiều thứ chơi rất vui đấy."
Nhìn 3 tiểu hỏa tử cường tráng, Ông Hồng không nhịn được liếm môi vứt mị nhãn dụ hoặc.
Tống đại lão gia nghe yêu nữ này nói trên trán gân xanh trực nhảy, thật muốn cho nàng 2 quyền đem kia cặp bưởi đánh lõm vào bên trong ngực.
Vậy mà muốn đối với Tống gia ăn mía cả cụm, yêu nữ này gan to tày trời a.
Cố nén trong lòng dục vọng vung lên đôi chùy hơn 400 cân mới mua, Tống Khuyết đen mặt đứng dậy tiễn nàng ra cửa, đợi người đã lên xe khuất bóng hắn mới trợn mắt giơ ngón giữa thăm hỏi:
"Fu*k you!"
Đám bác gái:..... lại một nữ nhân thất vọng ra về, thật sự đáng tiếc nha!
........
"Thiếu gia, nữ nhân này nói trao đổi tu luyện chơi vui là sao?"
Có thể liên quan đến luyện võ Hùng Bá hết thảy đều quan tâm, không để ý thiếu gia nhà mình một bụng hỏa tiến lên hỏi thăm.
Trợn mắt nhìn thằng ngốc này, nhưng thấy hắn khờ khờ bộ dáng Tống Khuyết cũng không nỡ trách mắc, chỉ nghiêm mặt nói:
"Nàng chơi vui chúng ta không vui, yêu nữ này định hút đi trên người chúng ta khí huyết. Bị nàng dây vào về sau tinh lực bị hút khô, võ công cũng đừng mong tiến triển nửa bước."
Ác độc như thế.
Đoạt đồ ăn, hủy võ công đối với Hùng Bá chính là thù sâu hơn biển. Thằng ngốc này 2 mắt lập lòe hung tính nghiến răng nghiến lợi quát:
"Lẽ nào lại thế, yêu nữ này vậy mà định hại ta. Thiếu gia, để ta đi cầm búa đem nàng đầu đập nát."
Nhìn sắp có dấu hiệu hắc hoá Hùng Bá, Tống đại lão gia vội vàng đem hắn dỗ dành bình tĩnh.
Thật mẹ nó không hiểu được tiểu tử này xuất sinh giờ phút nào, làm sao lại có thể hung bạo như thế. Nếu không phải đi cùng bản thiếu, ngày xưa Triệu gia sớm muộn cũng sẽ không quản được kẻ này.
Dạy dỗ ngốc Hùng một phen về sau không cần như thế dễ nóng nảy, 3 người mới quay lại sau sân tiếp tục tu luyện.
.......
Thanh Hà huyện, Nam bến tàu.
Nghe Ông Hồng hội báo chuyện ngày hôm nay Lâm Bình cũng là nhíu mày do dự.
"Như vậy tiểu tử đó là thật muốn bái nhập Linh Ứng Tự?"
Lười biếng nằm nghiêng trên ghế Ông Hồng giọng nói có chút tiếc hận:
"Có vẻ không giả, thật đáng tiếc nha. Tốt như vậy nam tử, làm sao lại không nghĩ ra đây?"
"Hừ, làm sao? Ông Phó Đường chủ lại thấy cô đơn trống trải rồi?"
Nghe lão Lâm giọng điệu chế giễu, Ông Hồng cũng không giận ngược lại cười duyên:
"Đúng vậy nha, nếu không Lâm Đường chủ đêm nay đến an ủi thiếp thân đi."
"Hừ, lão phu còn muốn sống thêm mấy năm."
Không để ý này phát xuân nữ nhân, Lâm Bình trầm giọng:
"Việc Tuệ Vô thưởng thức kẻ này cũng không phải bắn tên không, việc này ngược lại có mấy phần chân thật. Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải thử tranh thủ một phen."
Giao phó thêm mấy câu, Lâm Bình cũng không muốn ở cùng nữ nhân này lâu hơn, nhanh chóng rời đi