Chương 137: Hắc Hổ ngày tàn
Vốn hắn còn kiêng dè đối phương thân phận cùng trên người một thân đồng phục, nhưng bây giờ không quản được nhiều như thế.
Liều mạng lão Phong tuyệt đối là kẻ khó chơi, chỉ thấy trên người hắn khí thế biến đổi, như con thú bị dồn đến mức đường cùng. Hai mắt đỏ rực phát ra thịt huyết quang mang, chiêu thức tầm đó khí thế hùng hồn như mãnh hổ nhập thân, chiêu chiêu trí mạng.
Không hổ là trước đây Hoàng Diệp trấn đệ nhất nhân. Ngô Diệc trái tránh phải đỡ cũng ăn không tiêu, hiểm hiểm né qua một trảo lão Phong hắn lông tơ lúc này đã dựng ngược, vội lùi lại hô lớn:
"Tống Khuyết, mau giúp đỡ!"
Đứng không xa nhìn Tống Khuyết lúc này mới đi ra, nhìn lão người quen mỉm cười.
"Phong Bang chủ, lâu nay vẫn khỏe chứ?"
Nhìn người trước mặt, lão Phong trái tim cũng chìm xuống đáy cốc.
"Tống huynh đệ, trước kia chúng ta đúng là có chút hiểu lầm. Nhưng lâu nay các bên nước sông không phạm nước giếng, cũng không đến nỗi ngươi phải tìm cách nhằm vào Phong mỗ như này đi?"
Phong Hàn giờ phút này bị đánh vẫn chưa hiểu ra sao, còn đang nghĩ là mấy người này lập mưu hố mình Hắc Hổ bang đây.
Tống Khuyết lắc đầu cười, thực ra theo vị thế đề cao, hắn đã sớm đem lão Phong này mấy con này tôm nhỏ không để vào mắt, không làm sao quan tâm. Dù sao từ trước giờ người chịu thiệt cũng đâu phải hắn, thù dai thế mà làm gì.
Đáng tiếc, đây không phải việc cá nhân.
"Phong Bang chủ, ta chỉ phụ giúp quan sai phá án. Ngươi nếu không làm gì khuất tất thì cứ thẳng thắn cùng Ngô bộ đầu về Tuần Bộ phòng khai báo, đợi tra được rõ ràng sẽ còn ngươi một cái công đạo, chắc hẳn mấy vị ở đây sẽ không để ai bị oan khuất đấy."
Mẹ nó, làm bang phái có ai là sạch sẽ sao? Phong Hàn trong lòng thầm mắng.
Tuy không biết đám này vì sao nổi điên, nhưng bó tay chịu trói là hắn nhất quyết không chịu đấy.
Định ra quyết tâm lão Phong cắn răng nói:
"Xem ra hôm nay ta nhất định phải lĩnh giáo Tống huynh đệ cao chiêu, không biết mấy năm trôi qua Tống Khuyết ngươi võ công tiến bộ thế nào?"
Ngô Diệc cùng vẫn đang âm thầm quan sát nơi này Lục Tích trong lòng đều không khỏi bội phục lão Phong dũng khí.
Thật tráng sĩ vậy!
Tống Khuyết cười cười đưa tay ra dấu:
"Phong Bang chủ mời!"
Trước đây đã từng trên tay đối phương ăn thiệt thòi, Phong Hàn tự nhận lần này chưa chắc đã là đối thủ. Lão Phong cũng không giữ lại, vận toàn lực tấn công, khí thế như mãnh hổ xuống núi, tiếng quát chấn vang màn đêm.
"Gàooo ô oo..."
Đối mặt khí thế nhiếp người lão Phong, Tống lão gia chỉ bình bình đạm đạm xuất ra một quyền. Nhìn qua tầm thường vô vi không chút nào thu hút một quyền này lại đem đối diện uy áp đánh tan, thế đi còn không giảm nặng nề đâm vào ngực Phong Hàn.
"Ầm...Ầm.."
Nhìn bay ngược ra sau không rõ sống chết Phong Hàn, toàn trường người vốn có tâm quan sát cuộc chiến này đều dại ra.
Riêng Ngô Diệp đối với kết quả này có dự đoán trước lúc này cao giọng quát:
"Tất cả bỏ vũ khí xuống đầu hàng! Nếu không giết bất luận."
Bang chủ cũng quỳ, còn đánh cái mẹ gì nữa.
Đám kia Hắc Hổ bang chúng lập tức héo, thành thật quỳ xuống hai tay ôm đầu chờ xử lý.
Lão Ngô lúc này mới ý khí phong phát đâu ra đấy sai người bắt người, niêm phong, canh giữ. Không ra một lát, sừng sừng làm mưa làm gió trong Hoàng Diệp trấn bao nhiêu năm Hắc Hổ bang đã bị người cho bưng triệt để. Một đám cao tầng hết thảy không chạy thoát đều được mời lên phường uống trà.
Còn ngày ra, cái đó phải xem Ngô lão gia tâm tình.
..............
Đêm này tại Hoàng Diệp Trấn chắc chắn không là một đêm tầm thường.
Tiếng quát tháo, la hét lúc nửa đêm liên tục vang lên. Đang ngủ bị lão quan gia vô tình đạp cửa xông vào mời đi uống trà người cũng không phải số ít, tự nhiên lại gây nên một khu phỗ hỗn loạn.
Thiết Đao Hội Lương Tĩnh sáng ra dậy luyện công nghe được phía ngoài tin tức không khỏi ngửa đầu lệ rơi đầy mặt: Của ta ngành tình báo nha!
Hắn không thể không vác cái thân già đi đến Tuần Bộ phòng dò la tin tức, nhưng người nơi này hiện cũng đang bận tối mắt tối mũi, không làm sao có thời gian đi phản ứng hắn, khiến lão Lương chỉ có thể thất vọng mà về.
Tống đại lão gia hoạt động một đêm tự nhiên là cần nghỉ ngơi, hắn tại phòng của Ngô Diệc ngủ thẳng đến mặt trời lên mới bị người kêu dậy.
Theo chân binh lính đi đến phòng nghị sự, nhìn người ngồi chủ vị nơi đó Tống Khuyết mỉm cười hô:
"Bá phụ! Ngươi đích thân mang người đến à?"
Người tới chính là Ngô Diệc đại bá Ngô Thiên, thấy là Tống Khuyết liền cười gật đầu:
"Sự việc nghiêm trọng, đích thân ta xử lý vẫn tốt hơn. Các ngươi 2 người làm rất tốt!"
"Tiện tay mà thôi, chủ yếu do Diệc ca không màng nguy hiểm điều tra. Bá phụ, kết quả tra ra đến đâu rồi?"
"A Khuyết ngươi chờ một lát, phía dưới đang ghi chép lại cụ thể, ngươi nếu chưa ăn sáng có thể trước đi ăn, chút nữa về chắc sẽ có kết quả."
Hôm nay cũng không có tâm trạng ăn uống lắm, Tống Khuyết liền ngồi xuống cùng hắn trò chuyện.
"Bá phụ, Ma giáo là chuyện gì xảy ra? Thế lực rất lớn?"
Nghe hắn hỏi, Ngô Thiên mặt ngưng trọng:
"Chuyện này triều đình cấm tuyên truyền nên bình thường mọi người sẽ không nhắc đến, ngươi không biết cũng bình thường. Ta thực ra cũng không hiểu được bao nhiêu, chỉ biết Ma giáo là gọi chung cho 9 môn phái võ lâm, trong đó có Huyết Ma giáo.
Thế lực của bọn chúng cực kỳ khổng lồ, cao thủ như cá diếc sang sông. Không việc ác nào không làm, thực sự là mối nguy hại của thiên hạ bách tính. Nhưng địa bàn hoạt động chính của bọn nó ở phía bắc, Dương Nam đạo này hầu như chưa gặp tung tích, a Khuyết ngươi cũng không cần quá mức lo lắng."
"Hơn nữa việc này tất nhiên sẽ gây nên phía trên coi trọng, một dãy Linh Giang Quận này tất nhiên bị bài tra một lần. Tặc nhân cũng chưa chắc lúc này dám ló đầu ra, ngươi cẩn thận một chút là được.
Chỉ tiếc người này đã chết, nếu không chúng ta có nhiều biện pháp moi ra được thông tin kỹ càng hơn."
Tống lão gia ngượng ngùng gãi đầu:
"Ta cũng không nghĩ là hắn sẽ chết, lão tiểu tử này ban đầu còn rất phối hợp chúng ta đây. Tự dưng liền nổi điên vậy rồi lăn ra chết rồi."
"Việc này ta nghe a Diệc nói qua, Ma Giáo bí pháp phồn đa, chúng ta không thể nào hiểu rõ được, như ngươi suy đoán khiến người cùng trong đỉnh quỷ hồn tính mệnh tương liên cũng không phải là không thể nào.
Hoặc chiếc đỉnh đó rất có giá trị, kẻ này ban đầu chỉ giả ra bộ dáng phối hơp, trong lòng vẫn hy vọng vị kia Huyết Y Tôn Giả đến cứu. Sau đó đỉnh bị hủy, hắn biết mình cũng không sống được nên chọn cách chết cho đỡ bị dằn vặt."
"A Khuyết ngươi không cần quá để tâm chuyện này, cũng chưa chắc đã tra được tin tức gì hữu dụng. Dù sao nếu Ma giáo làm việc lộ liễu như vậy đã sớm bị triều đình cho diệt, cũng không để gây họa cho đến bây giờ."
Chuyện đã rồi, cũng đành như thế. Tống Khuyết gật đầu không nói nữa.
Một lát sau, Ngô Diệc dẫn theo 2 người nữa tiến đến.
"Đại nhân, đã có kết quả!"
"Nói đi!" – Ngô Thiên ngồi thẳng lưng trầm giọng nói.
"Theo điều tra sơ bộ, Lữ Thành Tài 7 năm nay mưu hại người không dưới 400, chủ yếu là lân cận xung quanh các sơn dân. Chính hắn nuôi dưỡng một nhóm sơn tặc thay hắn bắt người, việc xử lý thi thể cũng là do bọn này làm.
Hắc Hổ bang người có thể không biết tình, cũng có thể có điều dự đoán nhưng mặc kệ. Nhưng nói chung bọn họ không thiếu tiếp tay giúp tặc nhân làm việc, thực sự dính dáng sâu như thế nào còn cần điều tra thêm."
Nghe con số người ngộ hại ở đây mấy người đều đồng loạt hít một hơi lạnh.
400 người, cả Cự Liễu Thôn cũng không có nhiều người như thế nha.
"Rầm!"
Lão Ngô không nhịn được phẫn nộ đập nát cái bàn tức giận quát:
"Lão tặc đáng chết!"
"Không quản những người khác liên quan hay không, tất cả áp tải về Thanh Hà huyện cho ta, chờ đợi Trấn Phủ Ti người sau đó sẽ đích thân thẩm vấn!"
"Rõ!" – Mấy người đồng loạt ôm quyền lĩnh mệnh.
"Chuẩn bị trở về. Ta sẽ bẩm báo Huyện lệnh, lần này nhất định sẽ đem đám sơn tặc trong Hoàng Liên Sơn tru diệt." – Ngô Thiên hận hận nói.
Mấy người cũng đều căm phẫn sục sôi, dù sao tất cả những việc này xảy ra đều nhờ ơn đám này sơn tặc gây họa. Nếu không Hoàng Diệp Trấn cũng không đến nỗi bế tắc như ngày nay.
Nói là làm, lão Ngô cũng là lôi lệ phong hành. Đến chưa được bao lâu liền thu dọn mấy xe vật chứng, áp giải một đám người hướng Thanh Hà huyện cuồn cuộn mà đi.
Phong Hàn hố shit này là nhảy không thoát, hắn với đại đồ đệ Nhạc Siêu, cùng mấy vị Hắc Hổ cao tầng hết thảy hốt lên xe, Hắc Hổ bang từ giờ đã có thể xưng trên danh nghĩa.
Tiễn đi Ngô Thiên nhóm người, Lục Tích lão tiểu tử này mới hằm hè xoa tay:
"Nhị vị, Hắc Hổ Bang còn rất nhiều vật chứng, chúng ta xử lý như nào đây?"
Ngô Diệc còn chưa thông thạo món này, Tống Khuyết liền thay hắn quyết định:
"Ta cùng Diệc ca mỗi người 3 phần, 2 phần chia cho phía dưới, Lục đại nhân ngươi 2 phần thế nào?"
Từ qua đến giờ cũng chỉ đánh nước tương, hơn nữa nắm đấm không bằng người Lục Tích tự nhiên không có gì dị nghị, rất sảng khoái đáp ứng rồi.
Hai người cười gian dẫn theo Ngô Diệc đi về phía lão Phong nhà, cho Diệc ca lên một khóa phá án xét nhà chân chính áo nghĩa.
.....
Trấn trưởng âm thầm nuôi dưỡng tặc nhân cướp tài đoạt mệnh.
Hắc Hổ bang người trợ trụ vi ngược thông đồng làm bậy.
Tất cả 2 người bị Tuần Bộ phòng âm thầm thu thập chứng cớ bắt cái tại trận, ngay trong ngày đã bị Huyện quan tiếp đi.
Buổi sáng này nghe thông báo này Hoàng Diệp trấn người dân có thể nói bạo nộ rồi, Trấn trưởng đã chết không có biện pháp, còn lại ngày xưa cả ngày diễu võ giương oai đám Hắc Hổ bang chúng trở thành chuột chạy qua đường, bị truy lùng tìm đánh khắp toàn thành.
Nhiều kẻ không chịu được phải đến Tuần Bộ phòng xin ngồi đại lao tự thú, tội danh gì cũng được miễn là thoát được bên ngoài nổi điên đám người, chỉ một lát, địa lao đã là chật cứng người.
Quan binh không thể không dán một cái quái dị bố cáo là mấy ngày tới ngừng bắt tội phạm, mời đi nơi khác đầu thú, mới coi như đuổi đi được đám này người cùng đường.
Tống lão gia cũng không biết thú sự này, cùng Ngô Diệc ăn xong bữa trưa hắn liền đút túi 2000 lượng ngân phiếu ung dung chạy về.
Trong lúc này không khỏi cảm khái lão Phong khả năng liễm tài. Đâu vào đấy mới qua hơn 2 năm. Nhân tài nha!