Chương 142: Tránh né (Mai là đầu tháng, có NP nhớ cho tác lưu trữ nhé các đậu hũ!!!)
"Bá phụ, hôm nay việc lại làm phiền ngươi rồi!"
Lắc lắc đầu, Ngô Thiên mở miệng:
"Không tính là phiền toái, chỉ là ngươi tiểu tử ngươi không cần giống vậy quá manh động. Dù sao dân không cùng quan đấu, nếu không phải có ta tại, lão Đổng hôm nay chắc chắn sẽ không tiện như thế bỏ qua."
"Hì hì, ta biết chắc bá phụ sẽ đến nên trước tiên cứ cùng bọn hắn đánh. Đánh cho 2 con lừa này học khôn ra, nếu không bọn chúng suốt ngày ngồi tính kế cho ta ngáng chân cũng đủ phiền phức." – Tống lão gia không sao cả cười.
"Ngươi... nếu như hôm nay ta không có mặt tại thì ngươi định làm sao?"
Gặp lão Ngô trợn mắt hỏi, Tống Khuyết cũng đã định liệu từ trước:
"Hắc hắc, vậy tiếp tục đánh chứ sao. Chỉ cần ta không giết người, chắc chắn Từ Huyện lệnh hay Thiết Phi Long rất vui lòng vì ta ra mặt. Đến không được nữa ta cũng có thể trước rời đi, đợi bá phụ ngài trở về lại quay lại dàn xếp."
"Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi rất tinh minh đây. Ta còn nghĩ rằng ngươi nóng đầu lên liền kêu đánh kêu giết bất chấp hậu quả đây, như vậy ta cũng yên tâm rồi."
"Hì hì, nếu không phải cùng đường, có ai muốn cùng triều đình không qua được, phải sống trốn chui trốn lủi không dám gặp người chứ?"
Nhìn tiểu tử này trước mặt mình cười đùa tí tửng, Ngô Thiên cũng không thấy chán ghét mà còn lấy làm mừng. Xem ra mình mấy lần ra tay giúp đỡ không uổng công, 2 bên quan hệ đã kéo gần lại thấy rõ.
"Bá phụ, trời giáng hoành tài, người gặp có phần. Ngươi ta mỗi người một nửa."
Gặp Tống Khuyết từ trong ngực lấy tập ngân phiếu rút ra 5000 lượng đưa qua, lão Ngô suy nghĩ một lát liền vui vẻ nhận lấy.
"Ha ha, vậy ta không khách khí!"
Hai người nghĩ đến khi nãy lão Lữ biệt khuất nhận thua, trong lòng không nhịn được vui vẻ cười lên.
Lúc đó Lỗ Thiên Hùng bị Tống gia một phen lừa gạt đe dọa, vốn còn muốn cứng rắn một hồi nhưng không chịu được một đám Mãnh Hổ bang cao tầng khuyên can, cuối cùng mặt đen như đít nồi phủi mông chạy đi rồi.
Sau vẫn là hắn nhi tử Lỗ Trọng Khang thay mặt giải quyết, nên bồi liền bồi thường tiền, mấy người bang chúng gây chuyện kia tuy không đến nỗi bị chặt bỏ một tay nhưng cũng là được lão Ngô đám bộ khoái thưởng cho mỗi người 100 trượng, đánh cho mông đít nở hoa mới thôi, đảm bảo không có một tháng điều dưỡng đừng mong xuống giường.
"A Khuyết, tình hình gần đây không quá yên bình, ngươi nghe lời bá phụ tốt nhất thiếu gây chuyện, đợi qua một đoạn thời gian rồi hãy tính."
Xem ra lão Ngô đây là coi hắn thành phần tử hiếu chiến, Tống đại quan nhân biệt khuất:
"Bá phụ, thật sự ta đã đủ điệu thấp. Vốn những ngày nay ta đã định tạm tránh một thời gian, làm sao mấy kẻ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ba lần bốn lượt cho người gây sự ta mới không thể không ra tay đánh trả.
Ma giáo thế mạnh, bây giờ ta còn hận không thể tìm một chỗ ẩn cư tạm qua một đoạn thời gian đây, từ ngày mai bá phụ ngươi muốn tìm cũng chưa chắc đã tìm được ta."
Tiểu tử này còn trẻ mà đã biết tiến biết lùi, hiểu được bo bo giữ mình. Làm Ngô Thiên càng xem càng hợp mắt.
Hắn sợ nhất chính là những kẻ tự cho là đúng, không biết mình là ai. Kẻ như thế không sớm thì muộn cũng bị người chơi chết, một thân thiên phú có nghịch thiên cũng chả làm được cái mẹ gì.
Như trước mắt vị này rất tốt, sợ chết là tốt rồi. Sợ chết mới càng sống lâu, kẻ sống đến cuối cùng mới là chân chính người thắng. Tống Khuyết tuổi trẻ lại thành thục ổn trọng, không tranh cường háo thắng thật khó được, lão Ngô không tiếc rẻ khen ngợi:
"Tống Khuyết ngươi suy nghĩ như thế tốt nhất. Thích tranh đấu chỉ là cái dũng của kẻ thất phu vậy, lùi một bước trời cao biển rộng. Lần này trở về ngươi cứ yên tâm tìm chỗ bế quan đi, sản nghiệp nơi này bá phụ sẽ thay ngươi để ý.
Hơn nữa, có ngươi hôm nay một trận chiến oai, trong thành người cũng không còn kẻ nào dám đánh ngươi chủ ý. Ta có lẽ cũng không cần phải phí tâm."
"Ha ha, hôm nay tiểu chất cố ý như thế lập uy cũng là muốn chấn nhiếp kia đám đạo trích. Tránh cho bọn hắn tâm tồn may mắn, nghĩ ta hèn yếu dễ bắt nạt.
Những ngày tới vậy làm phiền bá phụ thay ta quan tâm nhiều hơn, ta sẽ dặn phía dưới người có gì liền đến phiền ngài."
"Được, ngươi cứ yên tâm đi thôi. Đợi thế cục trong sáng lại trở về, nếu trong lúc đó võ công có điều tăng tiến tự nhiên tốt nhất."
"Ha ha, đa tạ bá phụ cát ngôn!"
Nói thêm một hồi, Tống Khuyết cũng không ở lại trong thành dùng bữa mà cáo biệt Ngô Thiên lập tức lên đường trở về. Quanh quanh quấn quấn một hồi, đến chiều tối hắn cũng đã quay lại trong trại. Dự định sau lần này sẽ không tiếp tục lộ mặt, bé ngoan ở nhà cho đến khi an toàn mới thôi.
......
Thành nam bến tàu,
Ngồi trong phòng nghe thuộc hạ báo cáo việc hôm nay Tống Khuyết đại náo Mãnh Hổ bang, Lâm Bình nhịn không được một chưởng đem bàn gỗ đập nát.
"Phế vật, một chuyện cỏn con mà ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện. Thật sự là một đám nhà quê vô dụng!"
"Xem ra chúng ta đều coi thường thằng nhóc này, có một thân vũ lực như thế thảo nào dám không coi ai ra gì?"
Lâm Bình trong lòng đố kị ghen ghét như đều phải tràn ra tới, đồng thời cũng kiêng dè thật sâu.
Một mình đối mặt Lữ, Đổng 2 người hắn tự nhận làm được. Nhưng thêm nữa một đám Mãnh Hổ bang cao tầng, dù cho hắn thêm một đôi tay cũng phải quỳ.
Dù sao cùng lúc đối mặt mấy chục thanh đao thương kiếm khích, hơn trăm cân thịt của hắn là không đủ cho nhân gia chém đấy. Nếu như gặp trận thế này, ngoại trừ quay đầu bỏ chạy đánh du kích, lão Lâm cũng không cảm thấy mình còn lựa chọn nào khác.
Vậy mà một thiếu niên có thể đem đám người kia đánh cho không dám tiến lên, há không phải so với chính mình còn lợi hại hơn. Điều này làm cho tính cách kiêu ngạo Lâm Bình làm sao không tức giận, đố kỵ, sợ hãi.
"Như thế xem ra kẻ này còn luyện được một thân không tầm thường hoành luyện võ công, Ông Hồng kia đãng phụ quả nhiên không trông cậy được gì, lại bị một thằng nhóc đùa bỡn trong lòng bàn tay."
Kết hợp việc Tống Khuyết hình dáng bên ngoài thay đổi thất thường, Lâm Bình không khó nhận ra nhân gia gần đây là đang luyện hoành luyện công, việc cạo đầu này dell liên quan gì đến việc xuất gia cả.
"Nói đến, Ông Hồng ở đâu? Tại sao không lại đây?" – Nghĩ đến nữ nhân này lão Lâm lại bực mình quát lớn.
"Đường chủ, Ông Phó Đường chủ mấy ngày gần đây kêu có việc riêng cần ra ngoài, chúng ta cũng không biết đi đâu."
"Hừ, tiện nhân này!"
Còn có thể đi đâu?
Dùng đầu gối nghĩ hắn cũng biết nữ nhân này lại ra ngoài câu dẫn nam nhân. Lão Lâm không kiêng dè trước mặt người khác mở miệng mắng người, trước mặt hắn người kia bang chúng không dám phụ họa, chỉ thành thật cúi đầu nhìn chân coi như không nghe thấy.
"Đường chủ! Không biết kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Qua lần này, tại huyện thành hẳn là sẽ không còn ai dám ra tay với tiểu tử đó."
Lâm Bình khó khăn đưa tay lên vò trán.
Tuy hôm nay trận chiến xem như tiểu tử kia chiếm hoành luyện tiện nghi, nhưng cũng không thể phủ nhận thực lực hắn đầy đủ treo lên đánh Đổng Chính, Lỗ Thiên Hùng hạng người.
Suy nghĩ hồi lâu Lâm Bình khó chịu cho ra kết luận dựa vào một mình mình cũng không nắm chắc có thể thu thập được kẻ này.
"Chuyện này ngươi trước tạm để qua một bên, không cần có những động tác khác. Chú ý chặt chẽ theo dõi hắn là được."
"Kẻ này thiên phú quá mức kinh người, đã không thể thu về cho chúng ta sử dụng sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn, cần diệt trừ cho thỏa đáng. Ta sẽ đích thân viết thư cho Bang chủ nói rõ việc này, tiếp đến hành động hết thảy chờ Bang chủ an bài, chúng ta người đợi nghe theo là được."
"Rõ, đại nhân!"
Phất tay đuổi thuộc hạ lui ra, còn lại Lâm Bình ngồi một mình trong phòng, hai mắt nheo lại âm ngoan lặng yên suy nghĩ.
.........
Hắc Thiết Trại, Vô danh sơn.
Ngọn núi này giờ đây đã trở thành cấm địa, bên ngoài bất kể ngày đêm luôn có một đội nhân mã thay phiên canh gác, không cho người ngoài tới gần làm phiền mấy vị Trại chủ.
"Leng keng...".... "Ầm...ầm"
Tại một bãi đất trống, 3 bóng người đang chuyên chú cùng nhau chiến đấu, ngươi tới ta đi nhanh đến hoa cả mắt, tiếng giao thủ vang vọng đến tận ở xa trong trại mọi người cũng nghe thấy rõ ràng.
"Keng!"
Tống Khuyết tay phải cầm chùy sắt mạnh mẽ vung lên cùng Hùng Bá song chùy đối cứng một chiêu, bên hông Nhiếp Phong đã nhân cơ hội xuống tay trọng quyền oanh kích.
"Hỏa hình – Pháo quyền"
"Hỏa hình – Pháo quyền"
"ẦM!!!"
Gặp nguy bất loạn Tống lão gia nhanh nhẹn tay trái xuất quyền, đồng dạng là Ngũ Hành Quyền đón đỡ, nơi tay 2 người tiếp xúc không khí bị dồn nén đến tận cùng phát ra tiếng nổ vang trời, đứng không xa quan sát Lý Tín cùng mấy con sủng vật cũng bị nơi này chiến đấu phong bạo quét qua khiến cho không thể mở mắt ra được.
Một quyền đem lão Nhiếp đẩy ngược ra xa, Tống đại quan nhân còn chưa kịp thở một hơi, Hùng Bá cự nhân giống như thân thể đã nhảy thật cao giơ lên búa lớn, hung hăng đập mạnh về phía đầu hắn.
Thiết Gia Chùy Pháp – Liệt Địa Chùy
Một búa này đừng nói Tống Khuyết mới luyện Thiên Chuy công đến mức tiểu thành, dù cho đại thành ăn phải cũng phải chấn đến xuất huyết não không thể.
"Hay lắm!"
Thân trong hiểm cảnh Tống lão gia không những không sợ còn hưng phấn quát lên, 2 tay nắm chặt cán búa từ dưới đất hất mạnh lên trời.
Thiết Gia Chùy Pháp – Phá Thiên Chùy
"Keng.. keng.. keng....."
Tiếng kim thiết chói tai ong ong vang lên không ngớt, xung quanh mấy tiểu gia hỏa đều không nhịn được bịt tai hét lớn, choáng váng hồi lâu mới có thể xua đi trong đầu cảm giác tê buốt.
Trong trận, cùng Tống Khuyết cứng đối cứng Hùng Bá cũng không khá hơn chút nào, song búa khi nãy tất cả đã rời tay bay ra ngoài, đôi tay hắn từ cẳng tay trở xuống cũng gần như mất đi tri giác, chỉ theo bản năng không ngừng run rẩy.
Nếu không phải hắn thể phách hơn người, hơn nữa mới đây cũng đã đem Thiên Chuy công luyện đến tiểu thành, đôi tay này hổ khẩu hôm nay không bị rách bươm không thể.
"Ha ha, sảng khoái! Hôm nay đến đây thôi, ta có chút cảm ngộ, cần về phòng tìm hiểu thêm một chút."
Tống Khuyết cười lớn cùng mấy người nói rồi nhanh nhẹn chạy về phòng bế quan, nịnh bợ tinh Manh Manh mắt sắc liền như một tia chớp chạy theo, nhảy lên vai bám chặt cổ hắn.
Từ lần trước nguy cơ xuất hiện, gia hỏa này xem như quyết tâm đeo bám Tống gia bằng bất cứ giá nào. Thề một lần phải đem vị trí độc tôn của mình từ con chim tạp mao kia đòi lại.
Nhiều lần đuổi không được Tống Khuyết cũng hết cách, đành mặc kệ nó. Miễn sao đừng làm phiền hắn là được.