Chương 130: Thần Điêu Đại Hiệp

Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 130: Thần Điêu Đại Hiệp

"Tổng quản, Bá phụ! Trong nhà còn có người bị thương, tiểu tử xin mạn phép cáo từ trước. Hôm sau sẽ đăng môn bái phỏng các ngài."

"Ân, a Khuyết ngươi cứ vội đi. Có thông tin gì ta sẽ bảo Quan Vũ thông báo cho ngươi."

Ngô Thiên gật đầu nói, trong lòng hắn đối với mình nhi tử đã thất vọng thấu, không bằng bồi dưỡng một chút Quan Vũ. Tiểu tử này cũng không tồi.

"Đa tạ bá phụ!"

Gặp Tống Khuyết quay đầu đi, do dự từ nãy đến giờ Vân Sơn mới không nhịn được gọi:

"Tống Khuyết!"

"Vân Tổng quản không biết có chuyện gì?"

"Cái này... nghe đồn ngươi định xuất gia, việc này có phải hay không thật sự?"

Lời xuất ra, Ngô Thiên cũng vẻ mặt tỏ vẻ quan tâm. Vốn không mấy tin 2 người nhìn hắn bộ dáng bây giờ biến đổi hơi lớn, lại cạo cái đầu trọc cũng bắt đầu bán tín bán nghi.

Quan sát xung quanh không còn người khác sau, Tống Khuyết mới mỉm cười nhỏ giọng trấn an:

"Nhị vị không cần tin lời đồn nhảm. Vãn bối chỉ là đang luyện một môn võ công mới thành ra bộ dạng này, tuyệt đối không có ý tưởng lên chùa đi tu."

Hai người lúc này mới yên lòng. Chỉ cần không phải rũ bỏ hồng trần là được, còn về luyện công ra cái gì chuyện quái dị, thấy nhiều rồi bọn hắn cũng không mấy tò mò.

Cáo từ 2 người, Tống Khuyết vội vàng trở về nhà xem Lý Tín thương thế như nào.

......

"Hồng ca! A Tín hắn đây, thương thế có nặng không?"

Xua tay tản đi đám người, Tống Khuyết kéo lấy tay Chung Hồng hỏi.

"Thầy thuốc đã băng bó qua, không có vấn để gì lớn. Chỉ bị vũ khí làm thương ngoài da cùng bầm tím cơ thể thôi, tầm nửa tháng là có thể bình thường đi lại."

Tống Khuyết nghe thế cùng thở nhẹ ra, gật đầu cùng Hồng ca rồi mở cửa bước vào phòng.

"Đại ca!"

"A Ngưu!"... "A Ngưu ca ngươi về rồi."

Lý Tín cùng Lý thẩm, Nhị Nha thấy Tống Khuyết về liền mở miệng chào hỏi, Nhị Nha nha đầu này đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhìn cũng khá đáng thương.

Xoa xo đầu nàng, Tống đại quan nhân nhìn Lý Tín ngoại trừ mất máu nhiều dẫn đến sắc mặt trắng xám cũng không có gì đáng ngại mới cười:

"Còn tốt, dưỡng thương một thời gian là không vấn đề gì."

"Cũng may là có luyện qua hoành công." - Tiểu tử xấu hổ cúi đầu.

"Đại ca, ta thật vô dụng. Cái gì cũng không giúp được mọi người."

Tiểu tử này cũng cần một ít trắc trở mới trưởng thành được, mọi việc cũng không hoàn toàn là mặt xấu. Tống lão gia tâm hoài vui mừng cười gật đầu:

"Biết sỉ sau đó dũng, bây giờ cũng chưa quá muộn. Tiểu tử ngươi bây giờ nhận thấy thực lực tầm quan trọng đi? Giả dụ lần này ngươi có thực lực như Hùng Bá, đám lưu manh hoàn khố đó cũng sẽ không dám bắt nạt thân nhân ngươi."

"Đại ca yên tâm. Từ nay về sau ta sẽ chuyên tâm tu luyện, không để mọi người thất vọng."

Hài lòng gật đầu, Tống Khuyết nhìn chung quanh mọi người nói:

"Chuyện đã qua, mọi người cũng tản đi, ai làm việc đấy. Các ngươi cứ yên tâm, mấy kẻ đó rồi sẽ được nhận báo ứng thích đáng."

"Rõ! Tống gia."

Mấy người khác nghe lời liền chắp tay thi lễ, kéo nhau trở về. Phân điếm mới mở, mọi người đều bận rộn đây.

"Nhị Nha ngươi thời gian này trước theo ta đến Mai Viên, Lý Tín cũng đến đó ta giúp ngươi chữa thương."

"Vâng! Đại ca."

Hai tiểu không có gì dị nghị, Lý thẩm trải qua một lần cũng lo lắng quá độ, để 2 nhỏ này theo Tống Khuyết nàng cũng yên lòng, vội đi cho chúng chuẩn bị đồ đạc.

......
Trở về Mai Trang, nét u ám trên mặt đám người đã xua tan không ít.

Kêu người cho Lý Tín cùng Nhị Nha dọn dẹp gian phòng, Tống Khuyết bớt chút thời gian cho Lý Tín liệu thương rồi mới trở về mình viện tử.

Ngồi nghĩ về việc ngày hôm nay, hắn lông mày cũng là nhíu chặt.

"Xem ra dạo gần đây ta quá điệu thấp rồi, không sáng lên quyền đầu là bọn đạo trích còn chưa hết hi vọng nhòm ngó Tống gia ta nha."

Tống lão gia thở dài phiền não, tiện đà suy nghĩ bắt đầu tán phát.

Lần trước Hắc Thiết Trại phản loạn, lần này Nhị Nha bị bắt. Tuy may mắn tất cả đều bình an vô sự nhưng nếu như hắn không kịp thời chi viện, mọi chuyện có lẽ đã rất tồi tệ.

Mình ở nơi cách biệt như này có phải hay không là một lựa chọn tốt?

Tống Khuyết lâm vào do dự, nếu là có thể biết bay là tốt rồi.

Nghĩ đến nơi này, trong đầu hắn linh quang chợt lóe.

Nhà mình không phải nuôi một con hung cầm mà. Nghĩ đến Tia Chớp có thể săn thực dê sói, không biết mang người bay thì như thế nào.

Có thể thử một lần.

Nghĩ đến đây Tống lão gia kích động, đứng dậy chạy ra khu đất trống đưa tay lên miệng huýt lớn.

Không bao lâu, trên bầu trời xuất hiện một điểm đen, càng ngày càng lớn cuối cùng hạ xuống trước mặt hắn.

Lâu ngày không thân cận, Tống lão gia mới phát hiện nhà mình yêu cầm vậy mà đã lớn dường này, đứng thẳng cùng hắn chỉ thấp hơn một chút, sải cánh dài có đến 6,7m.

Rất khả thi nha, Tống Khuyết mừng tít mắt bắt đầu cùng nó câu thông.

Thường xuyên cộng sinh, Tia Chớp trí tuệ tất nhiên là cao tuyệt. Dù không có phân hồn phụ thể nó cũng có thể hiểu được chủ nhân nói gì. Không nói 2 lời liền vỗ cánh, đưa 2 chân cho Tống lão gia cầm bắt đầu dùng sức bay lên.

"Ha ha ha, giỏi lắm con ngoan, bay cao một chút."

Tuy có chút vất vả nhưng Tia Chớp quả thực kéo được người bay lên. Tống đại quan nhân vui mừng khôn xiết.

Nghe tiếng hắn cười sảng khoái, trong nhà mấy người cùng mấy con sủng vật cũng là tò mò chạy ra quan sát. Trông thấy Tống gia vậy mà có thể bay tự nhiên kích động hỏng rồi.

Bay được tầm 1 phút, lên trên không quá cao Tia Chớp đã là thoát lực phải hạ cánh. Nhưng như thế đã đủ, Tống Khuyết cười sáng lạn ôm lấy nó, năng lượng Tesseract là không cần tiền như thế tất cả đút cho đại điêu, làm con chim cũng bị shock, chóng mặt núc ních.

Ha ha, sau này hãy gọi Tống gia là thần điêu đại hiệp.

Tất nhiên lão gia ta là sẽ không để đạo sĩ thối làm Long kỵ sỹ, ai động đến cô cô hết thảy chém chết.

"A Ngưu ca, a Ngưu ca. Cho ta cưỡi chim lớn được không." – Nhị Nha hưng phấn chạy đến.

Hử, còn nhỏ đã suy nghĩ không thuần khiết. Tống lão gia nghiêm khắc dạy dỗ:

"Không được, quá nguy hiểm. Ngươi nhóc con chơi với Husky cùng Ngộ Không đi."

Ủy khuất Nhị Nha hai quả mắt sưng lại bắt đầu đỏ lên.

Tống Khuyết đây cũng là nói thật, trong nhà này trừ Husky với Ngộ Không. Còn lại mấy chỉ sủng vật là không quá chào đón người, Tia Chớp cao ngạo, Manh Manh kiêu kỳ, Ô Vân hung dữ. Trừ Tống lão gia, người khác chớ thân cận.

Không rảnh để ý đến nha đầu này, Tống lão gia ôm lấy Tia Chớp hôn một ngụm lên đầu nó, khen lớn:

"Ngươi đúng là con ngoan của ta, được việc lại làm người bớt lo. Yên tâm, lão cha sau sẽ mạnh mẽ bồi dưỡng ngươi."

Trước đây Tống Khuyết đúng là không mấy quan tâm đến đám sủng vật này. Nhưng bây giờ phát hiện bọn nó như vậy mà hữu ích, hắn làm sao còn lơ là, định ra kế hoạch phải tăng mạnh bồi dưỡng.

Có màu cam năng lượng Tesseract, Tia Chớp hình thể không chắc phải tăng lớn một vòng, lúc đó giấc mơ thần điêu hiệp còn xa sao.

"Hắc hắc hắc" – Không biết nghĩ đến chuyện gì Tống lão gia cười bỉ ổi.

"Chít chít chít..."

Phụ lòng hán, có mới nới cũ, kẻ bạc tình – Manh Manh said.

"Hừ, đi chơi đi ngươi. Kén ăn lười làm, nhà này ngươi nhất vô tích sự." – Tống gia bắt đầu chướng mắt cái này trừ đẹp không còn gì khác gia hỏa.

Manh Manh phẫn nộ rồi, cảm nhận vương vị bị uy hiếp nó trợn mắt nhìn Tia Chớp, nhe răng gầm gừ đe dọa.

Ánh mắt ta nhìn về hướng vĩnh viễn là bầu trời rộng lớn, Tia Chớp cao ngạo ngửa đầu nhìn thiên không, không thèm cúi đầu nhìn lùn ngắn một mẩu kẻ yếu gà.

Bị người hoa lệ sỉ nhục, Manh Manh công chúa sao có thể nhịn, rít gào kêu lên đệ nhất chân chó Husky, định xông vào đánh hội đồng.

Làm sao con sói ngu kia thấy có đánh nhau nhảy càng vui vẻ, ngoắt đuôi thè lưỡi chạy vòng quanh chờ xem cuộc vui mới không tự thân tham dự đâu. Cái này khiến Manh Manh rất bi phẫn.

Đánh thì đánh không lại, nó đành sử xuất thần kỹ bán manh, hi vọng chủ nhân thu hồi ý nghĩ.

Tiếc là Tống lão gia tâm địa sắt đá, không chút dao động mở miệng khinh bỉ.

"Làm nũng vô dụng, ta bồi dưỡng Tia Chớp còn có thể cưỡi nó ngao du khắp nơi, ngươi có thể làm được gì. Ta cưỡi được ngươi sao."

"Chít chít... chít chi.. chi chít...." – Manh Manh công chúa cuồng bạo lông tơ xù đứng lên, phẫn nộ giơ ra móng vuốt nhỏ lên án.

Cầm thú chủ nhân, ngươi vậy mà muốn cưỡi ta. Sau bao năm cuối cùng ngươi cũng không nhịn được lộ bộ mặt thật.

Tống đại quan nhân tức đến thất khiếu bốc khói, 2 mắt phun hỏa chỉ vào nó quát.

"Husky, cho ta bắt con hồ ly chết tiệt kia lại đây!"

Gào.

Manh Manh: Sói ngu, ngươi dám phản bản cung.

Husky: Không làm không có ăn, dòng đời xô đẩy thôi, xin lỗi rồi.

Không chạy được bao xa, Manh Manh đã tâm như tro tàn bị Husky miệng ngậm về tranh công với chủ nhân.

Cầm con hồ lý tâm hồn đen tối này trên tay, Tống đại gia cười lạnh:

"Khá lắm hồ ly tinh, lá gan càng lúc càng mập. Hùng Bá!"

"Thiếu gia!" – Đứng không xa Hùng Bá hùng hục xách búa chạy đến.

"Đem con hồ ly này đập, lột da nướng thịt. Tối nay ăn làm món nhậu."

"Chít chít... chít..."

Chủ nhân, nô gia biết sai! – Manh Manh 2 mắt rưng rưng xin hàng.

"Hừ, lần sau còn không nghe lời, lão tử nhất định lột da ngươi làm áo."

Nô gia hết thảy đều nghe theo ngài. Đây là lần đầu của ta, mời chủ nhân thương tiếc.

"Mẹ mày, cút!"

Không thể chịu nổi con này dơ bẩn hồ ly, Tống Khuyết không chút khách khí đem nó ném văng ra xa. Mắt không thấy tâm không phiền.

Mấy người xung quanh thấy hắn cùng đám vật nói nói không ngừng, tuy không hiểu cái gì nhưng cũng đều rất hâm mộ.

Cả đám trong lòng bắt đầu ngộ ra.

Biết một môn ngoại ngữ thật tốt.

Không quản đám này, từ hôm đó Tống lão gia chính là chuyên tâm bồi dưỡng Tia Chớp, mỗi ngày nó đều đều đặn xuống đây báo danh, để chủ nhân giúp nó lớn mạnh thân thể. Nhìn mình chim càng lúc càng to càng khỏe, Tống gia trong lòng càng kích động khó dằn.

Husky cùng đám sủng khác cũng không bị lãnh lạc, tiện thể đều được dính Tống lão gia mưa móc, một đám mặt mũi hàng ngày đều là xuân quang rực rỡ, sức sống bắn ra bốn phía.