Chương 274: Tử Yêu Vương.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 274: Tử Yêu Vương.

Chương 274: Tử Yêu Vương.

Chương 274:

Vân Du Hầu cùng với Hàn Tôn giao thủ chưa đến hai mươi chiêu đã thấy Hàn Tôn bị bức lui, Vân Du Hầu cười nói:

"Mèo nhỏ, ngươi quá yếu."

Hàn Tôn hừ lạnh nói:

"Ngươi thì nói quá nhiều."

Đột nhiên ở ngực Vân Du Hầu bùng nổ một cơn hắc diễm, khiến hắn không kịp bày ra phòng thủ làm cho ngực và nửa khuôn mặt bị cháy đen.

"Hắc diễm này có thể đả thương ta?"

Vân Du Hầu không ngờ được đối phương chỉ là Chuẩn Đạo mà có thể đả thương một Chuẩn Tổ dễ dàng như vậy.

Hàn Tôn dặm chân xuống đất trăm trượng bốc lên hỏa diễm hóa thành nhà ngục giam cả hai bên trong.

Pháp tắc hỏa diễm này vượt qua không ít Chuẩn Tổ trên đại lục, đây lại là lần thứ hai bọn họ thấy được cao thủ của Vạn Niên Cung xuất thủ, ngoài vị bảy phần giống Hàn Vũ Thiên ra thì đây là kẻ thứ hai có thể so với Chuẩn Tổ.

Đa Cách không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng chuẩn bị đánh lên, hạc vĩ giơ lên hướng tới lưng mà đâm tới, nhưng một thanh trường thương hỏa diễm đã hất cái đuôi ấy về.

Tiêu Hạo hừ lạnh nói:

"Lâu rồi không gặp, con trùng khốn khiếp."

Đa Cách thấy Tiêu Hạo thì cười khà khà nói:

"Tiểu tử, đạp lên Chuẩn Đạo rồi thì mạnh miệng quá nhỉ?"

Tiêu Hạo cùng cười rất tự tin nói:

"Đủ giết ngươi là được."

Cả hai giao chiến lại tạo ra thêm một chiến trường khác, Mộc Bích ngồi ở tọa kỵ xem thấy cảnh này thì che miệng cười nói:

"Tên nam nhân đó thật nóng bỏng."

Châm Nghị bên cạnh cười nói:

"Ta thì mong chờ tên tiểu tử dùng huyễn thuật hơn."

Kiều Nguyệt Nga từ phía Vạn Niên Cung bước ra làm cho Giáng Châu và Trí Phong đưa mắt nhìn tới.

"Nàng ta xuất hiện rồi."

Cả hai đồng thanh lên tiếng cũng là đưa mắt nhìn nhau, thân ảnh biến mất thi nhau tranh đoạt suất chiến đấu với nữ nhân kia.

Sau lưng Kiều Nguyệt Nga phi tới hai bóng người là Ai và Ố, bọn họ sau khi được Hàn Vũ Thiên trợ giúp đột phá Thánh Tông đã như cá gặp nước, một bước thăng tiến tu vi không ngừng chỉ trong chưa đầy một năm.

Chuẩn Đạo cảnh mà bốn người đạt được cũng phải tiêu tốn hơn 30 ức linh thạch mà Tiểu Bảo cất giữ cho Vạn Niên Cung.

"Lại nữa?"

Giáng Châu và Trí Phong bị hai người này ngăn cản vẫn không khỏi kinh ngạc, từ khi nào Chuẩn Đạo có thể đánh với Chuẩn Tổ lại xuất hiện như sỏi đá ven đường vậy.

Châm Nghị và Mộc Bích thấy tình huống có chút khác biệt cũng lập tức động thủ, từ trên không lại đáp xuống hai luồng khí huyết và lam.

Hỷ Nộ khí tức trộn lẫn tạo thành uy hiếp đối với hai vị yêu thánh, Châm Nghị cau mày nói:

"Hai ngươi lúc còn tiểu quốc kia chỉ mới là Thánh Nhân, ta đoán chưa đến mấy năm các ngươi đã thành Chuẩn Đạo rồi?"

Nộ hừ lạnh nói:

"Thù năm đó vẫn còn trong ký ức của ta, chết đi."

Thêm một cái chiến trường nữa lại được lập nên bởi Vạn Niên Cung và Yêu Hoàng đại lục.

Hưng Vinh thấy Hạ Hoàng Nghĩa chưa có động thủ chuẩn bị lôi tên này vào chiến đấu, đột nhiên thấy hồng quang đại phóng hóa thành Hoa Anh Đại Thụ che trời.

Hai đầu cự mãng quấn trên thân cây bừng tỉnh trong giấc mộng, Kiều Nguyệt Nga nâng tay anh hoa rơi như mưa, nàng chỉ tay về phía Hạ Hoàng Nghĩa nói:

"Bách Hoa Sát!"

Biển hoa vốn yên tĩnh lại dáy lên từng cơn sóng dữ như là vạn kiếm đâm tới, Hưng Vinh cũng là thở dài nói:

"Không ngờ tới, Vạn Niên Cung vậy mà tự thân mỗi người quấn lấy một đại cường giả của yêu tộc, ngay cả ta cũng không chắc có thể một đối một."

Cốt Phệ đôi mắt vốn tinh tường phát hiện điều khác lạ lên tiếng nói:

"Nhìn trên thân bọn họ có hào quang thất thải, đây hẳn là thủ đoạn gia trì của Vạn Niên Cung, phán đoán của ta không sai thì hẳn thứ đó đã giúp Chuẩn Đạo có thể chiến Chuẩn Tổ."

Tu sĩ nhân tộc tới cuối cùng mới phát hiện thất thải hào quang nhàn nhạt được gia thân của người Vạn Niên Cung, đột nhiên thiên địa pháp tắc chấn động, một cái cổng không gian khai mở, một chiếc bảo tọa tản ra thất thải hào quang xuất hiện.

Trên bảo tọa thất thải có một đứa trẻ tràn đầy cao ngạo ngồi ở trên, Tiểu Bảo nhìn lấy Thất Yêu Thánh nói:

"Bảy con súc sinh, năm đó hại không ít đệ tử Vạn Niên Cung, hôm nay lão tử trả lại hết."

Tiểu Bảo phất tay Vạn Niên Thần Quang phóng ra đâm sầm vào đại quân yêu tộc, nhất kích giết hơn năm mươi vạn quân, Chuẩn Tổ yêu tộc không kịp phản ứng với tốc độ ra đòn này.

"Vạn Niên Pháp Thần, Vạn Quang Hiệu Triệu!"

Bầu trời lao xuống ngàn vạn thất thải chi quang làm cho thiên địa chói sáng bảy sắc, không gian bên phía yêu tộc mở ra xuất hiện tám bóng người khác.

"Tới rồi sao?"

Hàn Vũ Thiên vốn lẫn trong đám đệ tử Vạn Niên Cung cũng cảm nhận được tám cổ khí tức quen thuộc xuất hiện.

Vạn đạo thất thải chi quang đột nhiên bị ngăn lại làm cho ai cũng trừng mắt kinh ngạc, phải biết đại cao thủ yêu tộc đều đã bị chặn hết bên ngoài, nếu có thể ngăn một kích kia e là phải có thêm người ngang với Vân Du Hầu, nhưng xưa giờ chưa từng nghe Yêu Hoàng đại lục có người thứ hai.

"Đạo Tổ?!"

Bạch Kỳ Du từ đầu tới cuối không có biến hóa sắc mặt nay lại ngưng trọng cau mày, nàng có thể cảm nhận được không đơn thuần chỉ là một vị, mà là tám cổ khí tức Đạo Tổ chân chính.

"Tuần Thiên Giả!"

Hào quang tiêu tán để lộ ra tám nhân ảnh làm cho toàn bộ phải thốt lên kinh ngạc, trước mắt chính là tám vị cường giả đã đưa Thiên Vực đại lục trở về thời đỉnh cao.

Xí Ly cất giọng nói:

"Không ngờ được nhân tộc chỉ trong một lần thí luyện đã đạt tới trình độ này."

Nhu Cốt cười nói:

"Ta nhớ tên tiểu tử Hoàn Thi Long, không biết đã thành Tổ chưa nhỉ?"

Thanh Hư Hầu thở dài nói:

"Chuyện đó để sau, trước hết phải bảo hộ đám vô dụng này trước."

Không gian phía nhân tộc cũng đồng dạng chấn động kịch liệt, tám vị Tuần Thiên Giả cùng nhau đưa mắt nhìn tới, ba bóng người cứ vậy đứng đối diện với tám người.

"Hàn Vũ Thiên?"

Xí Ly và Nhu Cốt là hai người bất ngờ nhất khi thấy Hàn Vũ Thiên vẫn còn có thể trở lại phế địa, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cười nói:

"Tuần Thiên Giả, lâu rồi không gặp."

Thanh Hư Hầu nhìn qua hai vị Đạo Tổ bên cạnh Hàn Vũ Thiên thì nhướng mày nói:

"Ngươi vậy mà có bằng hữu là Đạo Tổ, thật làm người khác bất ngờ."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu cười nói:

"Chuyện này khoan hãy nói đến, thí luyện lúc trước ta biết đã có kẻ nhúng tay vào, ba lần thí luyện đều đã hoàn thành, bây giờ các ngươi có thể đưa ta đến bí cảnh kia rồi chứ?"

Miêu Ảnh khoanh tay cười nói:

"Việc mở bí cảnh sẽ tốn rất nhiều thời gian của bọn ta, ngươi hãy chờ đến thí luyện tiếp theo đi."

Hàn Vũ Thiên khuôn mặt niềm nở đột nhiên tối sầm lại, một cổ tinh thần chi lực phóng xuất mang theo hắc lôi tản ra tứ phía.

Bất luận là yêu tộc cường giả nào cũng lập tức bị thoát lực, tu vi ban đầu lại bị áp chế kịch liệt không thể chống lại sức mạnh vô hình, Tuần Thiên Giả tám vị cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng vẫn đứng vững nơi đó.

"Vậy là không thể thương lượng?"

Thanh Hư Hầu lắc đầu thở dài nói:

"Bọn ta đã nói thí luyện sau chắc chắn sẽ tìm ngươi, đừng quá cố chấp."

Miêu Ảnh cũng thêm vào nói:

"Đây đã là nể tình ma thần mới khai ân cho ngươi, đừng có quá lạm dụng mối quan hệ này."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Vậy thì chết đi."

Huỳnh Thanh khí cơ bạo phát vung tay đã quấn lấy bốn vị Tuần Thiên Giả vào trong chiến đấu.

"Hừ, dù ngươi là yêu tộc cũng không thể một mình đối đầu bốn người, đây là tự tìm đường chết."

Quý Ngọc cùng với ba cổ thi khôi Tuần Thiên Giả khác liên thủ đánh với Huỳnh Thanh long trời lở đất.

Thất Bảo Thần Chủ cũng quấn lấy bốn vị Tuần Thiên Giả còn lại, rất nhanh một màn chiến đấu kinh hồn diễn ra ngay trước mắt mọi người, một đấu bốn vẫn là bất phân thắng bại.

Thất Bảo Thần Chủ vung tay lên tạo ra một tòa tháp hướng xuống bốn vị Tuần Thiên Giả tấn công.

Quý Ngọc mọc ra chín cao đuôi yêu hồ di chuyển linh hoạt như là trường xà quấn lấy tòa tháp trên đỉnh đầu.

Cẩm Mông một thương đâm vào tháp làm cho nó ầm ầm vỡ vụn, Man Hùng và Kiếp Nguyên trái phải áp sát Thất Bảo Thần Chủ vung ra công kích.

Thất Bảo Thần Chủ hai tay chưởng ra tạo thành khí lực kinh khủng đẩy bay hai người.

Ngọc Quý cau mày nói:

"Một kích đẩy lui hai kẻ cùng cấp, ngươi đúng là lợi hại."

Thất Bảo Thần Chủ rút ra thần kiếm cười nói:

"Ta cho các ngươi thấy thứ lợi hại hơn nữa, xuất hiện đi, Man Quang Thánh Kiếm."

Kiếm kia phóng xuất yêu khí mười phần kinh thế làm cho chúng yêu sợ hãi không dám vọng động, ngụy trang theo cách này của Hàn Vũ Thiên quả thật không kẻ nào có thể làm được tới trình độ thần không biết quỷ không hay.

Mấy kiện Tổ Khí trong tay đám người Đạo Tổ đột nhiên rung lên, bọn chúng như là sợ một thứ đẳng cấp cao hơn bản thân.

"Kiếm gì?"

Quý Ngọc cau mày cũng lấy ra trường kích hai đầu cùng với ba vị khác tụ lại một chỗ.

"Hàn Vũ Thiên, ta đã nói có thể một mình đánh được mấy tiểu yêu này, đợi khi diệt xong bọn chúng thì bản tọa và ngươi đã không còn chung đường, hãy cảm thụ cho rõ thực lực này đi."

Thất Bảo Thần Chủ nâng kiếm liền thấy hư ảnh trường kiếm tản ra lục sắc yêu khí cao đến ngàn vạn trượng xuyên thủng bầu trời.

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta vẫn còn giữ một thứ trong người, ngươi và ta vẫn còn chung đường."

Thất Bảo Thần Chủ nghe thấy lời này cũng đột nhiên ngưng lại động tác tụ lực, thứ Hàn Vũ Thiên nói đến là đứa bé có Thần Thủy Linh Cốt trong người.

"Bỉ ổi."

Thất Bảo Thần Chủ tức giận mắng Hàn Vũ Thiên một câu, nhưng một kiếm vẫn vung xuống xé tan pháp tắc đại đao nơi đường kiếm chém xuống.

Quý Ngọc lập tức hóa thành cửu vĩ yêu hồ chân thân, chín đuôi quấn lại rồi xòe ra như cánh hoa nở ngưng tụ một khối năng lượng dữ dội.

Man Hùng hóa thành kim sư hai đầu toàn thân tản ra kim quang, hắn lại là phun ra ngọn lửa kim sắc óng ánh.

Kiếp Nguyên thì là một đầu hắc khuyển mình hổ vuốt gấu trông rất dị, hắc ám ngưng kết tạo thành tòa núi đâm tới.

Cẩm Mông hóa ra một con ngựa chín hồng mao và tám chân, tiếng hí kinh người dẫn động thủy triểu hóa thành bộ dáng như chân thân đánh tới.

Bên này Hàn Vũ Thiên cũng đã sớm chuẩn bị vung ra công kích, thủy lưu, hỏa diễm và lôi linh hội tụ vào một kiếm.

"Tuyệt Mệnh!"

Kiếm quang màu nâu đỏ mang theo hắc lôi lần thứ hai được thi triển ra, trực tiếp xuyên thấu qua tim của Ngọc Quý không để cho hắn kịp trở tay.

"Ngươi..."

Cơ thể to lớn của cửu vĩ yêu hồ rơi xuống mặt đất làm cho tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, tuy không có giết được Ngọc Quý, nhưng vẫn làm hắn thụ thương.

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Tuần Thiên Giả lại dễ dàng bị đánh như vậy sao?"

Ngọc Quý thân hình to lớn từ từ đứng dậy tràn đầy tức giận, hắn cũng không có để ý đến Hàn Vũ Thiên mà hướng về một kiếm của Thất Bảo Thần Chủ ngăn cản lại.

Một kiếm bổ xuống khiến cho bốn vị Đạo Tổ phải hai lần liên thủ mới triệt để ngăn lại được nó.

Nhóm của Xí Ly bên này cũng chật vật không kém cạnh, Huỳnh Thanh cũng chỉ đơn thuần là vung ra công kích bình thường nhất, mà bốn vị Tuần Thiên Giả bên đây đã ăn không ít thiệt thòi.

"Các ngươi là người của thế lực nào? Sao lại có sức mạnh cấp bậc này?"

Nhu Cốt không khỏi kinh hãi mà thốt ra lời lẽ làm cho ai cũng phải ngạc nhiên, chính miệng một Đạo Tổ lâu năm nói vậy thì hai người trước mắt ắt hẳn rất cường đại.

Huỳnh Thanh lắc đầu thản nhiên nói:

"Có nói ngươi cũng không biết."

Hắn vung tay yêu khí cuốn lên đầy trời trong tức khắc đã làm cho bốn vị Đạo Tổ bị vây khốn vào bên trong.

Dù sao bản thân Huỳnh Thanh cũng là yêu tộc, đánh với Tuần Thiên Giả cũng chỉ cầm chân cho Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên một kích vừa rồi đắc thủ cũng không có tiếp tục ra tay, hắn nhìn về hướng Vân Du Hầu, bàn tay bắt lấy đạo hắc lôi đang vờn quanh trên kiếm.

"Chủ nhân lại động thủ sao?"

Hắc lôi kia phấn khích hỏi, Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu sau đó bóp chặt lôi linh nói:

"Kiếp Lôi Diệt Thiên."

Lôi linh bạo phát lôi điện ngập trời hóa thành chín đầu lôi long nhắm tới Vân Du Hầu tấn công.

Vân Du Hầu ngũ quan nhạy bén sớm phát hiện Hàn Vũ Thiên đổi mục tiêu là mình, hắn phi thân lên hóa thành bản thể cự viên vạn trượng chói mắt.

"Tới đây!"

Vân Du Hầu hai quyền vỗ vào ngực tràn đầy tự tin gầm lên, hắn song quyền giao nhau tạo thành kim quang bọc lấy quyền kia.

Cửu đầu lôi long tốc độ xuyên phá vây lấy Vân Du Hầu, thoáng chốc đã quấn chặt Vân Du Hầu vào giữa, chưa dừng lại ở một bước khống chế này, cửu đầu lôi long lại chui vào tầng mây hóa ra lôi vân đầy trời.

Trời mây ngưng tụ lần nữa một đầu lôi long vạn trượng, mục tiêu nhắm tới không sai biệt lắm chính là Vân Du Hầu bị trói bên dưới.

Vân Du Hầu lúc này mới sợ hãi gào thét điên cuồng:

"Cứu ta! Ta là Vân Du Hầu yêu tộc thiên kiêu, ta không thể chết!"

Tiếng xé gió vù vù truyền tới, thân ảnh tóc cam đứng trên đỉnh đầu Vân Du Hầu hơi ngẩn nhìn đạo lôi long kia.

"Sớm biết ngươi vô dụng thì bản vương cũng không nên bồi dưỡng."

Trung niên tóc cam thở dài tràn đầy thất vọng đối với Vân Du Hầu, hắn chính là Tử Yêu Vương Lâm Lộc của yêu tộc đại lục.

Vũ Lâm Nhàn thì cau mày nói:

"Tử Yêu Vương cũng ra tay sao?"

Lâm Lộc quay đầu nhìn nàng cười nói:

"Ngươi vậy mà biết sự tồn tại của ta."

Lâm Lộc bàn tay vỗ lên trên hóa thành cự thủ đâm vào lôi long, chỉ một chiêu đơn giản đã phá hủy được một kích có thể diệt Chuẩn Tổ cực hạn.

"Lại một Đạo Tổ sao?"

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại hồn niệm quét qua chạm vào đại trận truyền tống phía sau, hắn đã hiểu thứ truyền tống trận kia vừa rồi với xuất hiện của Đạo Tổ yêu tộc trước mắt đã suy yếu rất nhiều, thứ đó phải cần thêm một khoảng thời gian mới có thể hoạt động tiếp.

Hắn nhìn về phía Bạch Kỳ Du truyền âm nói:

"Giúp ta ngăn cản hắn."

Bạch Kỳ Du hừ lạnh nói:

"Tại sao ta lại phải giúp ngươi?"

Hàn Vũ Thiên cũng thản nhiên đáp:

"Nếu không thì cứ đợi cho Đạo Tổ yêu tộc xuất hiện đầy đủ, tới lúc đó muốn chạy đã muộn."