Chương 276: Nguyệt Ly phẫn nộ.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 276: Nguyệt Ly phẫn nộ.

Chương 276: Nguyệt Ly phẫn nộ.

Chương 276:

Những tu sĩ Chuẩn Tổ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm cuối cùng bản thân vẫn là lần nữa được tham gia thí luyện kia, nhưng ngược lại là đám Chuẩn Đạo đang tràn đầy uất ức không cam lòng đối với quyết định này của Hàn Vũ Thiên, nói đến thế lực trên Thiên Vực đại lục thì sau mấy lão quái vật vượt xa Chuẩn Tổ như Hàn Vũ Thiên, Vũ Lâm Nhàn, thì Chuẩn Tổ cũng là nhị lưu, Chuẩn Đạo bọn thuộc dạng tam lưu ít nhất cũng phải được hưởng một vài danh ngạch tham gia thí luyện.

"Vạn Niên Cung chi chủ, ngài làm như vậy thật là không công bằng đối với Chuẩn Đạo cường giả, nếu thực sự tranh chấp về tiền tài thì không ít thế lực trên Thiên Vực đại lục sẽ rất dễ dàng có được danh ngạch tham gia thí luyện, ngay cả mấy Thánh Tông tông môn cũng sẽ đạt được, vậy thì bọn ta lấy cái gì để mà tranh giành đây? Dù sao đám Thánh Tông kia có tham gia cũng vô ích, chi bằng để cho Chuẩn Đạo bọn ta bước vào."

Một vị lão giả được cho là Chuẩn Đạo lâu đời nhất ở đây bước ra lên tiếng bất mãn, Hàn Vũ Thiên nhướng mày cười nói:

"Các ngươi bất mãn, vậy bản cung chủ sẽ nói rõ cho các ngươi biết, đây là bản cung chủ tìm những người có khả năng bảo hộ nhân tộc, bản cung chủ không nhìn vào thực lực và thiên phú mới đưa ra quyết định này, đám Chuẩn Đạo các ngươi có kẻ nào sau mấy trăm năm đột phá thành Chuẩn Tổ chưa?"

Hàn Vũ Thiên đôi mắt sắc lạnh nói:

"Nói về thực lực thì các ngươi đúng là đứng trên mấy ức người, nhưng tìm lực và thiên phú đã không thể sánh với những người khác, đạp đến Chuẩn Đạo đã là cực hạn của các ngươi, nếu một trong số Chuẩn Đạo ở đây trong vòng 2 tháng tới, trực tiếp công phá cảnh giới Chuẩn Tổ thì ta sẽ thay đổi ý định mà thu hồi hết danh ngạch đã bán ra tự tay trao cho các ngươi."

Các Chuẩn Đạo đều trầm mặc không nói một tiếng nào, nhưng đây chỉ là số lượng Chuẩn Đạo lâu đời ở Thiên Vực đại lục, còn đám trẻ tuổi thì đang ở một sơn cốc nào đó.

"Chúng ta cũng không được một cái danh ngạch nào sao?"

Một nữ tử trẻ tuổi đã sớm thành Chuẩn Đạo nhìn vào màn sáng mà thất vọng, hơn chục tu sĩ trẻ tuổi đều là nắm chặt tay không cam lòng, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở ngoài sơn cốc.

"Là ai?"

Mấy người phát giác được thì đều nhìn tới kẻ có mái tóc màu hồng nhạt ngoài kia, Hàn Diệp nhìn đám Chuẩn Đạo ở đây thì cười nói:

"Phụ thân ta nói không được tham gia thí luyện là đám lão già đó, không phải nói các ngươi."

Hai chữ phụ thân rơi vào tay Chuẩn Đạo trẻ tuổi trong cốc thì không khỏi trợn trừng mắt, Huệ Linh ánh mắt thất vọng đột nhiên tiêu biến nói:

"Ý ngươi bọn ta vẫn còn cơ hội?"

Hàn Diệp vuốt vuốt gật đầu nói:

"Đương nhiên 20 danh ngạch này là giành riêng cho các ngươi, nhưng phải đáp ứng với Vạn Niên Cung một chuyện."

Trần Nghiêm bộ dáng thư sinh nhìn Hàn Diệp nói:

"Chuyện gì?"

Hàn Diệp thản nhiên nói:

"Nếu ta nói ra thì tất cả ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là đáp ứng, hai là bị diệt khẩu, hiện tại ai không muốn chết thì cứ rời đi."

"Bằng vào ngươi?"

Một vài Chuẩn Đạo trẻ tuổi đứng dậy bộc lộ khí tức áp chế, Hàn Diệp bình thản như nước cười nói:

"Các ngươi đã nghe qua câu hổ phụ sinh hổ tử chưa?"

Khí tức của Hàn Diệp tràn ngập hàn băng một mình chống chọi với mấy cổ khí tức của Chuẩn Đạo trẻ tuổi, Bạch Nghị trong đám người bộc khí tức hừ lạnh nói:

"Phụ thân ngươi đúng là truyền kì, nhưng con của hắn chắc gì đã được một phần như vậy?"

Hàn Diệp thở dài một kiếm chém ra tràn đầy hàn khí làm cho bọn họ ai cũng tái mặt, một bóng người tuyệt mỹ từ trong đám đông bước ra, một kiếm mang theo hồ điệp tử sắc chặn lấy hàn khí.

"Nguyệt Ly Tiên Tử."

Nam nhân Chuẩn Đạo ai cũng đưa đôi mắt si mê nhìn về bóng lưng nữ tử kia, cũng không ít nữ nhân đưa tới ánh mắt hâm mộ sâu sắc đối với nàng.

Nguyệt Ly tiên tử nổi danh không chỉ là văn võ song toàn, mà còn là mỹ nhân khuynh quốc đẹp hơn Thánh Nữ một phần, là người đẹp nhất Thiên Vực đại lục. Nguyệt Ly đôi mắt có hận ý nhìn Hàn Diệp nói:

"Trận ở Hải Hoàng Cung ta vẫn còn chưa tìm ngươi tính sổ."

Hàn Diệp khí tức thu liễm lại hừ lạnh nói:

"Sư tôn ngươi thua phụ thân của ta, bây giờ hãy để hai hậu nhân của họ lần nữa phân thắng bại đi."

Nguyệt Ly chiến giáp hiện lên mang theo chiến ý cùng với Hàn Diệp lao ra ngoài giao thủ, chỉ mới hiệp đều mà hai người đã vung ra bảy phần thực lực.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

"Tử Điệp Kiếm Vũ!"

Băng liên hoàn hợp với thiên địa hóa thành bão tuyết ập tới, hồ điệp xuyên hoa mỗi cái đập cánh lại mang theo sắc bén vô tận va chạm với nhau, nhất thời làm cho thiên địa bị hai màu tử lam chia cắt.

"Đây là cuộc chiến mà Thánh Nữ và Vạn Niên Cung chủ từng trải qua sao?"

Không ít người trẻ tuổi trong nhóm Chuẩn Đạo phải trầm trồ, Huệ Linh thì thản nhiên nói:

"Đây chỉ là hai tiểu bối của bọn họ giao thủ mà thôi, ta nghe nói cuộc chiến kia thì Vạn Niên Cung Chủ chỉ ra vài chiêu là hạ được Thánh Nữ."

Một vài người hâm mộ Nguyệt Ly trong đó có Bạch Nghị hừ lạnh nói:

"Vạn Niên Cung Chủ bề ngoài chỉ là thanh niên trẻ tuổi, nhưng đoán chừng đã gần vạn năm tuổi, Thánh Nữ còn chưa quá 2000 tuổi, đương nhiên về thực lực và kinh nghiệm thì Vạn Niên Cung Chủ tất thắng."

Mọi người ở đây đều cho rằng Hàn Vũ Thiên đã là lão quái sống gần vạn năm tuổi, bởi vì không thể nào có kẻ tu vi Chuẩn Tổ mà đồ sát được Đạo Tổ nói hợp lý nhất là Hàn Vũ Thiên đã che giấu thực lực từ trước đó.

Huệ Linh lắc đầu lười nói chuyện với đám háo sắc này, Hàn Diệp chớp lấy thời cơ tạo ra Băng Liên Phi Tuyết, phóng ra ngàn vạn cánh hoa làm cho Nguyệt Ly bất ngờ không kịp tạo phòng thủ, phải tự dùng thân thể linh hoạt để né tránh. Tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Nguyệt Ly tiên tử ở không trunh, y phục của nàng vậy mà bị rách rất thảm thương.

Nhưng một cơn bão tuyết thổi qua che lấy tầm mắt của đám người bên dưới, Hàn Diệp thì ho khan một tiếng hai má hơi ửng đỏ.

Nguyệt Ly thì ngây người ở đó rồi hét lên một tiếng tràn đầy sợ hãi, nàng vung tay một bộ y phục khác đã được thay vào, đột nhiên khí cơ của Nguyệt Ly bạo phát tới cực điểm.

"Ngươi dám sỉ nhục ta, hôm nay dù có là toàn bộ Vạn Niên Cung cũng không cứu nổi ngươi, chết đi!"

Nguyệt Ly hồ điệp chân thân hiển thế dung hòa cùng thiên địa mở ra khí vực, đôi điệp dực vỗ tới ngàn dặm có thể nghiền ép tất cả bên trong, Hàn Diệp cau mày sương tuyết nổi lên hóa thành phượng dực xòe ra ngăn lấy điệp dực.

"Đây là?"

Dưới ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người chính là hình ảnh song dực giao nhau tuyệt đẹp đến mê người, đây không giống như là cường giả giao chiến mà là đấu kĩ xem chiêu thức ai đẹp hơn.

Màu tóc của Hàn Diệp không biết tại sau đang màu hồng nhạt lại thực sự hóa thành trắng tinh như phụ thân của mình.

"Màu tóc của hắn chuyển trắng rồi."

"Thực sự rất giống vị đó."

"Đây là thật!"

Một thân tóc trắng kia đúng là không sai biệt đi đâu được, Hàn Diệp cuối cùng đã hoàn hợp với huyết mạch của phụ thân, Băng Tiên Điển tiến hóa không ngừng trong cơ thể.

Long phượng giao thủ trong thể nội làm cho Hàn Diệp thống khổ không thôi, cuối cùng long phải phượng trái quấn lấy Băng Tiên Điển ở giữa, trực tiếp thăng cấp công pháp.

Tình vốn đang giằn co thì Hàn Diệp khí tức bạo khởi lấy bão tuyết phía trên ngưng tụ ra hàn long hư ảnh lao tới quất bay Nguyệt Ly, nàng bay ra ngoài chuẩn bị va vào ngọn núi thì Hàn Diệp kéo tay tạo ra gió nhẹ ngừng lại thân hình Nguyệt Ly.

Nguyệt Ly ngẩn đầu nhìn thì mũi kiếm đã ở giữa mi tâm của nàng, Hàn Diệp thản nhiên nói:

"Ta thắng."

Nguyệt Ly còn chưa mở miệng thì Bạch Nghị từ phía sau đánh lén tới, mục tiêu của hắn không phải là Hàn Diệp mà là tiên tử đang bại trận.

"Tiên tử, cái đầu của nàng rất có giá trị đấy."

Bạch Nghị trường thương đâm tới không hề quan tâm thân phận của nàng, ở đây ai cũng biết sở thích quái dị của Bạch Nghị là khiến cho mỹ nhân thống khổ tới chết, dù không có lệnh truy nã thì hắn vẫn sẽ động thủ.

Bọn Chuẩn Đạo nam nhân thì thần sắc đại biến không ngờ Bạch Nghị lại dám làm ra chuyện này, Hàn Diệp híp mắt trường kiếm đổi hướng trực tiếp xuyên qua cổ của Bạch Nghị.

Bạch Nghị trừng lớn mắt không thể tin được Hàn Diệp từ khi nào đã động thủ, bởi hắn vẫn còn thấy Hàn Diệp đang chỉ kiếm vào Nguyệt Ly.

Kiếm trong tay Hàn Diệp tản ra băng khí từ từ hóa Bạch Nghị thành một cái tượng, hắn rút kiếm tượng băng vỡ nát rơi xuống mặt đất dưới sự chứng kiến của rất nhiều Chuẩn Đạo trẻ tuổi.

Hàn Diệp nhìn xuống đám Chuẩn Đạo nói:

"Các ngươi suy nghĩ tới đâu rồi, đi hay ở?"

Chuẩn Đạo trẻ tuổi trong lòng cũng khó mà lựa chọn được, rời đi bọn họ có thể sống sót, nếu ở lại nghe được bí mật của Vạn Niên Cung còn có thể vào thí luyện truyền thuyết, nhưng phải chịu giao mạng của mình cho người khác nắm giữ, hai lựa chọn khó khăn đối với kẻ tâm chưa vững chắc.

"Ta không muốn bỏ lỡ cơ duyên."

Huệ Linh là người đầu tiên ra quyết định dẫn tới vô số sự chú ý trên thân, Huệ Linh này là cháu nội của Hưng Vinh lão tổ Huyền Minh Tông, gia thế tương đối bậc nhất trong đám thiên kiêu chi tử tại đây, chỉ sau Hàn Diệp và Nguyệt Ly mà thôi.

Nhưng có một điều Huệ Linh là đứa cháu mà Hưng Vinh yêu thương nhất, nếu nàng có mệnh hệ gì thì lão nhất định sẽ dốc toàn bộ Huyền Minh Tông náo loạn một trận.

Dẫn chứng trăm năm trước về Huệ Linh thì ai cũng sẽ biết đến, lúc Huyền Minh tông còn là Thánh Tông tông môn, có một tông môn Thánh Tông chặn đường cướp bóc làm cho nàng ta bị thương suýt chết, lửa giận Hưng Vinh lan ra tứ phía mang theo Huyền Minh Tông đại chiến với Thánh Tông tông môn kia đến vài tháng.

Kết quả thì Thánh Tông tông môn kia không có ai sống sót rời khỏi, Huyền Minh Tông thì tổn thất cũng khá nghiêm trọng, nhưng sau cuộc chiến lại nhờ vào tài nguyên đã đạt được từ chiến tranh mà phát triển như diều gặp gió, kể từ cuộc chiến kia mà Huệ Linh được biết đến nhiều nhất.

Trần Nghiêm đóng cuốn sách trong tay lại cười nói:

"Thí luyện cơ duyên vô số, thời của các tiền bối chỉ mới là Thánh Tông bước vào đã thành Chuẩn Tổ, chúng ta đang ở Chuẩn Đạo bước vào trong đó tiềm lực trở thành Đạo Tổ trong truyền thuyết là rất cao, ta tham gia."

Một thanh niên từ đầu tới cuối vẫn là nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên thức tỉnh, Tô Triết cười nói:

"Cơ duyên trong thí luyện nghe nói còn có di địa của thần, dù mệnh tán hoàng tuyền ta cũng phải tham gia, dù chỉ nhìn thôi cũng đủ mãn nguyện."

Một góc tối lại có bóng người đang ngồi bắt chéo chân, hắn hơi đẩy cái nón lá lên lộ ra đôi mắt sắc bén làm người khác sợ hãi.

"Đã lâu lắm rồi, ta mới cảm thấy hưng phấn tột độ như này, tham gia nào."

Một nữ tử tên Hà Anh chuẩn bị rời đi thì quay đầu nhìn kẻ đội nón là cười nói:

"Hiếm khi ta thấy ngươi cao hứng như vậy, Hiên Viên Vấn Thiên."

Nghe đến tên Hiên Viên Vấn Thiên không ít người trong đó cảm thấy sợ hãi, Hiên Viên Vấn Thiên tuyệt thế thiên kiêu của Hiên gia, nổi tiếng với việc chỉ dùng một ánh nhìn đã dọa lui năm vị Chuẩn Đạo.

Nguyệt Ly trở về sơn cốc khuôn mặt lạnh nhạt nói:

"Ta tham gia."

Huệ Linh, Nguyệt Ly, Trần Nghiêm, Tô Triết, Hiên Viên Vấn Thiên và Hà Anh chính là thiên kiêu dẫn đầu Chuẩn Đạo đã đồng ý tham gia thí luyện, không ít người cũng là theo bọn họ.

Cuối cùng là không có ai từ bỏ tham gia thí luyện ngoại trừ Bạch Nghị đã chết kia.

Hàn Diệp vung tay màn sáng bao trùm lên sơn cốc, một lúc lâu sau Hàn Diệp vung tay có mấy cái lệnh bài rơi vào tay Chuẩn Đạo trẻ tuổi nói:

"Hai tháng sau tập hợp ở Vạn Niên Cung, nếu tiết lộ nửa lời ăn phải chết."