Chương 268: Giới hạn Thiên Tông.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 268: Giới hạn Thiên Tông.

Chương 268: Giới hạn Thiên Tông.

Chương 268:

Hàn Vũ Thiên cũng bùng nổ khí vực hóa hai ngàn dặm xung quanh thành ma địa, hắn bóp vào huyết côn liền có ma khí từ lòng bàn tay chui ra, ma khí quấn lấy huyết côn làm cho nó hóa thành ma côn cường đại.

"Đạo Tổ sơ kỳ đối với bản cung chủ còn chưa đủ uy hiếp, một Chuẩn Tổ gần đạt tới ngưỡng đột phá như ngươi, đừng có tự mãn đắc ý."

"Chiến!"

Hoàn Thi Long nắm lấy chuôi đao lao tới cùng với Hàn Vũ Thiên giao thủ, khiến cho mặt băng rạn nứt ngày càng nhiều hơn.

"Long Đạo Hoàng Đao Trảm!"

Hoàn Thi Long một đao bổ xuống tạo thành long hình lao tới, Hàn Vũ Thiên xoay côn quét ngang tạo thành ma hải va chạm với long hình.

Hàn Vũ Thiên trên không bổ xuống một côn mang theo uy áp và sự tàn bạo của ma khí, Hoàn Thi Long dậm mạnh chân xuống đất, toàn thân bốc lên hoàng khí quát:

"Hoàng Đạo Long Khí, Long Du Cửu Thiên!"

Một con kim long từ cơ thể của Hoàn Thi Long chui ra lao thẳng lên phía trên đụng vào một côn, ma khí phóng ra tứ phía cùng với kim quang tranh nhau phần nổi bậc.

"Lôi Minh!"

Từ trong ống tay áo của Hàn Vũ Thiên lao ra một tia hắc lôi, bộ dạng như rắn nhỏ mà tốc độ lại cực nhanh, xoẹt ngang qua ngực của Hoàn Thi Long, khiến hắn bị lôi điện giật cho thế thảm.

Hoàn Thi Long quỳ một chân trên đất toàn thân cháy khét bốc lên làn khói đen, nếu không nhờ có Hoàng Đạo Long Khí gia thân, thì một kích vừa rồi đủ để hắn bị trọng thương.

"Long Hoàng Đao Man Phá!"

Hoàn Thi Long lại bổ tới một đao muốn hỗ trợ kim long chiếm lấy ưu thế, nhưng một tiếng sét vang lên lại thấy hắc lôi hóa thành hắc mãng, há miệng gậm lấy đạo đao khí của Hoàn Thi Long.

Hàn Vũ Thiên ngăn được kim long lại thu hẹp khí vực, ma côn tự động bay ra khỏi tay để cho khí vực ngưng tụ tại quyền của hắn.

Quyền kia tràn đầy ma khí tà ác làm cho những Chuẩn Tổ khi cảm nhận nó thì toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Lôi linh kia cũng vọt tới gia tăng thêm uy lực của một quyền này, Hoàn Thi Long thì hội tụ thuộc tính khí vực về một đao, chuẩn bị ra một đòn quyết định cho cả hai.

"Lôi Ma..."

Hắc lôi phóng ra tứ phía phá hủy không ít tàu thuyền và mặt băng, ngay cả đám lôi vân phía trên còn kinh sợ tránh né.

"Diệt Bách Thần!"

Hoàn Thi Long toàn lực nhấc lên một đao cũng lao tới một quyền, đao lóe ra kim sắc kèm theo long âm kinh thiên.

"Kim Long Phá Đao Trảm!"

Đại đạo kinh biến, pháp tắc rối loạn, thiên địa thất sắc chính là để miêu tả hai đòn công kích của hai vị Chuẩn Tổ trước mắt.

"Một đòn này, Đạo Tổ cũng không thể toàn thân trở ra mà không có thương thế."

Bạch Kỳ Du sắc mặt trầm xuống không ngờ tới kết quả này, Vũ Lâm Nhàn thì tràn đầy hi vọng nói:

"Hoàn Thi Long, một đao này của ngươi mà thắng thì Đạo Tổ Cảnh đang chờ ngươi phía trước, thất bại cũng xem như kiếp này khó thành Tổ."

Mà nàng lại càng hi vọng đao kia của hắn sẽ thành công, diệt đi Hàn Vũ Thiên chính là giảm đi một cái tai họa ngầm, bằng không dựa vào thiên phú và thực lực bây giờ, nếu hắn đặt chân lên Thiên thì sẽ khuynh đảo trời đất.

"Hắn lúc nào cũng làm ta bất ngờ."

Huỳnh Thanh nhìn Hàn Vũ Thiên tạo ra nhất kích có thể đả thương Đạo Tổ thì rất kinh ngạc, Nguyễn Công Sơn thì chăm chú nhìn nói:

"Không lâu đâu, sau một kích này chính là khai mở cực hạn của hắn, tới lúc đó phỏng chừng sẽ cần tiểu nữ này."

Huỳnh Thanh lại hiểu ra ý tử của Nguyễn Công Sơn nhẹ gật đầu nói:

"Cảnh giới cuối cùng của Thánh Tông, lâu rồi ta không thấy được nhân tộc tu sĩ đạt được nó."

Bạch Kỳ Du mơ hồ nghe không hiểu lời của hai vị yêu tộc, nhưng bản thân vẫn là bị cuốn lấy một chiêu ma mị tà ác của Hàn Vũ Thiên.

Một quyền chạm lên lưỡi đao liền thấy ma khí và hắc lôi phóng thích ra ngoài, từng nhóm tu sĩ thi nhau tránh thoát không muốn giây giưa với ma khí, Huỳnh Thanh cũng chỉ phất tay tạo ra yêu khí ngăn cản ma khí lan tràn.

"Đám nhân tộc thật phiền phức, vẫn là yếu đuối cần người bảo hộ như trước."

Huỳnh Thanh hừ lạnh lại chấp tay sau lưng tiếp tục quan sát, Nguyễn Công Sơn thì cau mày nhìn màn sáng yêu khí trải dài mấy ngàn dặm, dù từng là Thần Hoàng, nhưng cùng cấp độ Đạo Tổ thì hắn không thể tạo ra màn sáng lớn đến vậy.

"Vị diện của chúng ta khác nhau, cùng một cảnh giới, nhưng thực lực chênh lệch là trời với đất."

Huỳnh Thanh đôi mắt có chút sâu xa nhìn Nguyễn Công Sơn nói, hắn thì hừ lạnh quan sát diễn biến ở trận chiến kia.

Hoàn Thi Long đột nhiên cảm nhận được thanh đao trong tay đang bắt đầu rung lên từng nhịp, sau đó tiếng răng rắc vang lên bên tai.

"Nhận lấy."

Hàn Vũ Thiên phá vỡ thanh đao một quyền vung thẳng vào ngực của Hoàn Thi Long, khiến hắn phun ra một ngụm máu cực lớn có thể chứa hết cả một thao nước, ngũ tạng dập nát còn thêm lôi điện kích phát, cơ thể trong ngoài tổn thương nghiêm trọng, nếu không muốn nói là như miếng đồng nát không thể sự dụng được nữa.

Hàn Vũ Thiên đáp xuống mặt đất nhìn Hoàn Thi Long tơi tả trong vũng máu, hắn ngưng tụ ra một cây kim băng ở ngón trỏ thản nhiên nói:

"Ta từng hứa với con trai Hoàn Thi Tố của ngươi một điều kiện, không được lấy mạng của ngươi, nhưng ta cũng sẽ cho ngươi cả đời không thể tu luyện được."

Kim băng lao tới xuyên thẳng qua mi tâm của Hoàn Thi Long đang bất tỉnh, tu vi ảm đạm cuối cùng bị một cây kim xuyên phá, chỉ trong tức khắc lại thành phế nhân, tất nhiên bộ nhục thân của Hoàn Thi Long vẫn là Chuẩn Tổ, bằng không dựa vào thương thế kia mà dùng phàm thể đón nhận, e là hắn đã chỉ còn vũng máu.

Những kẻ từng cảm thụ qua khí tức của Hàn Vũ Thiên liền phát hiện, sau một trận chiến khí tức kia không yếu đi, ngược lại còn đang bắt đầu tăng theo thời gian.

Bạch Kỳ Du lập tức hạ lệnh nói:

"Giết, sau một trận chiến với Hoàn Thi Long, hắn đã yếu đi rất nhiều, đừng để khí tức đó đánh lừa."

Huỳnh Thanh nghe thấy cũng chỉ cười nhạt thu về màn sáng, Chuẩn Tổ mấy chục vị thi nhau lao đến Hàn Vũ Thiên, hắn chỉ chậm chậm bước tới hướng đám cường giả đang điên cuồng lao tới kia.

Hưng Vinh là tốc độ nhanh nhất, binh khí trong tay chuẩn bị vung ra thì cơ thể thoát lực, tự thả mình rơi xuống mặt đất rồi kéo lê một đường dài.

Nối theo đó là hàng loạt Chuẩn Tổ kiệt lực ngã xuống, mấy tu sĩ dưới Thánh Nhân viên mãn thì mất đi ý thức.

"Đây là có chuyện gì?"

Vũ Lâm Nhàn trừng lớn mắt thật không thể tin được lại có một bí pháp như vậy, tinh thần công kích xưa giờ nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến mười người, nhưng Hàn Vũ Thiên một lần phóng thích công kích đã là hai ức người mất đi ý thức, đây không khác nào quái vật tồn tại.

Huỳnh Thanh cũng cau mày dùng tinh thần chống đỡ, Bạch Kỳ Du và Nguyễn Công Sơn cũng không có tốt hơn là mấy, nếu tu vi họ không phải là Đạo Tổ thì với một lần công kích tinh thần này, bị kiệt sức như những người khác là điều không thể tránh khỏi.

"Thứ tinh thần lực biến thái này, rốt cuộc là từ đâu mà có?"

Huỳnh Thanh tràn đầy nghi hoặc nhìn Hàn Vũ Thiên, hắn ở thế giới trung vị cảnh giới không khác hạ vị là mấy, nhưng Thiên Tông đầy đất lại không kẻ nào có được năng lực này.

Đúng thật Thiên Tông đột phá hơn Thánh Tông bình thường ở chỗ điều khiển Khí Vực nhuần nhiễn và hội tụ khí vực khuếch đại công kích, nhưng không hề có cái gọi là tinh thần khí vực.

Bởi nó chính là bí thuật độc môn chỉ mình Thủ Hộ Vũ Trụ Giả mới có thể học được, Lam Huyền cũng đạt được một ít thủ đoạn, nhưng đáng tiếc cái nàng được hắn dạy chỉ có thể công kích tinh thần nhiều nhất là vạn người, cũng có thể được xem là cực hạn của sinh linh chưa đạp tới một bước thủ hộ.

Tinh thần lực thu về cũng là lúc Hàn Vũ Thiên xuất hiện trước mặt Bạch Kỳ Du, một cước hội tụ khí vực không chút lưu tình giáng xuống, Bạch Kỳ Du hai tay chéo nhau đỡ lấy nhất cước, tay nàng truyền tới cảm giác đau.

Dù nàng trước đó đã từng thử qua vài vị Chuẩn Tổ công kích, cũng không có cảm giác đau nói gì đến thụ thương.

"Đau sao?"

Hàn Vũ Thiên cười lạnh tay cũng ngưng tụ ra thêm khí vực hỏa diễm, nện xuống tráng của Bạch Kỳ Du, nàng ta hơi kêu lên một tiếng đau đớn, dù sao thì Hàn Vũ Thiên cũng chỉ là Thiên Tông, thực sự làm cho một Đạo Tổ bị thương là điều rất khó.

"Đáng chết!"

Bạch Kỳ Du vừa ngưng tụ pháp lực vung ra nhất kích thì Huỳnh Thanh xuất hiện ngăn trở, Hàn Vũ Thiên lại từ nơi khác liên tục dùng khí vực hội tụ lên quyền và cước để tấn công.

Mỗi lần nàng ta vừa định vỗ chết Hàn Vũ Thiên thì đều bị hai vị Đạo Tổ yêu tộc ngăn lại, đây chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, Bạch Kỳ Du lần đầu tiên trong đời nhận lấy sỉ nhục lớn đến vậy.

"Nếu không để ta dùng pháp lực, vậy thì ta sẽ dùng thể lực mài chết ngươi."

Bạch Kỳ Du trong lòng tràn đầy lửa giận quyết định dùng tự thân thực lực thuần túy để đối phó với Hàn Vũ Thiên, cũng giống như những gì nàng nghĩ, khi dùng thuần túy lực lượng thì hai người kia không có động thủ.

Cả hai giao thủ từ không trung xuống mặt đất rồi lại lao thẳng xuống hồ đại chiến, đánh tới nơi này rồi nơi khác vẫn chưa thể phân thắng bại.

Vũ Lâm Nhàn từng trải có thể nhìn ra được Hàn Vũ Thiên đây là mượn nhờ cường giả tu vi cao hơn để đột phá giới hạn, nàng ta định lên tiếng để Bạch Kỳ Dung ngừng động thủ, thì một cái rễ cây đã bịt miệng nàng lại, Kiều Nguyệt Nga lại dùng phấn của một bông hoa cho hai nàng hít vào, mục đích chính là làm tê liệt tạm thời giác quan của hai người.

Hàn Vũ Thiên càng đánh càng hăng, càng đánh lại càng thêm phần kịch tính, Băng Cực Thuần Âm Thể cũng nhờ vào cuộc chiến này từ từ thăng cấp.

Hai đoàn khí màu lam và huyết hòa lẫn vào nhau trên người Hàn Vũ Thiên, một cái Băng Cực Thuần Âm Thể tạo ra, một cái là giới Thiên Tông đang đến.

Hàn Vũ Thiên và Bạch Kỳ Du một quyền đối oanh lại lui về sau, Bạch Kỳ Du chỉ có vài trầy không đáng nhắc tới, còn Hàn Vũ Thiên thì thở dốc toàn thân đều là vết bầm.

"Mệt rồi phải không?"

Bạch Kỳ Du cười lạnh nhìn thiếu niên trước mắt, Hàn Vũ Thiên lại thủ thế vừa thở gấp vừa nói:

"Đến đây!"

Cả hai giao chiến lần nữa đã lây động tới pháp tắc xung quanh, mỗi đòn đánh ra lại làm không gian rung lắc như động đất.

Đột nhiên mây đen phía trên bị một đạo huyết lôi xé nát, Huỳnh Thanh và Nguyễn Công Sơn nhìn lên trời đồng thanh nói:

"Xuất hiện rồi."

Hàn Vũ Thiên như được tiếp thêm sức mạnh công kích mỗi lúc một điên cuồng, nhất kích vung ra đã đánh bay Bạch Kỳ Du.

Hắn nhìn lên cửu thiên đang ngưng tụ lôi vân màu máu, Hàn Vũ Thiên lao thẳng lên trời cao, trên vai lại có một đạo hắc lôi nhỏ đang tỏ vẻ phấn khích.

Bạch Kỳ Du chuẩn bị tấn công thì hai vị Đạo Tổ xuất hiện ngăn lại, nàng nhìn lôi kiếp phía trên mới phát hiện ra, bọn họ là lợi dụng mình để giúp thiếu niên kia đột phá.

"Ta giết hết các ngươi!"

Bạch Kỳ Du bộc phát khí tức tử sắc kèm theo ngàn vạn hồ điệp bay múa, kiếm trong tay không chút do dự cùng với hai vị Đạo Tổ tử chiến.

"Nổi điên à?"

Nguyễn Công Sơn bước lên trước ý muốn tự mình cùng nàng nghênh chiến, Huỳnh Thanh cũng không có tranh giành với hắn tự mình lui về sau.

Một đạo huyết lôi đầu tiên đánh xuống đã thấy pháp tắc dày đặc hội tụ tới, những người còn hơi tỉnh táo đều đưa mắt nhìn lên thiếu niên trẻ kia.

"Thành Tổ sao?"

Hưng Vinh đưa ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng lên trời cao, thiếu niên kia thành Tổ thì ngay cả Bạch Kỳ Du cũng không thể bảo hộ họ được nữa.

"Đây là lựa chọn của chúng ta, chết rồi thì thôi vậy."

Cốt Phệ ngồi xếp bằng nhìn lên huyết vân không chút tiếc nuối, Đoản Hành bị đánh xuống đáy hồ cũng đã bơi lên lại, hắn ngồi dựa vào con thuyền đã bị hủy, đưa mắt nhìn trời cười nói:

"Kết cục đã định."

Từng nhóm liên minh tu sĩ đều biết lựa chọn của mình đã sai, kết quả cuối cùng chỉ có đường xuống hoàng tuyền mà thôi.

"Ta chính là chờ giờ phút này."

Một đạo thanh âm trong trẻo phát ra từ không gian, một thân ảnh mặc áo choàng tay cầm song kiếm, nghe qua cũng biết hẳn là một thanh niên.

"Đó là..."

Tống Long Trúc tràn đầy kinh hãi nhìn kẻ khoác áo choàng kia, hắn nhìn qua Quách Văn thì cả hai hiểu ý lập tức bay lên.

Người mặc áo choàng thấy hai vị Chuẩn Tổ tới thì cười lạnh, song kiếm quét ra một đạo phong man sắc bén đánh bay hai người.

"Ngân Hoàng, ngươi cuối cùng đã xuất thủ."

Bạch Kỳ Du thấy phía xa có người tới thì tràn đầy đắc ý, Huỳnh Thanh quay đầu phất tay tạo ra một đạo yêu khí đánh tới.

Thân ảnh của Ngân Hoàng lập lòe vài cái đã tới gần chỗ Hàn Vũ Thiên, song kiếm bắt chéo chuẩn bị vung đòn.

Hàn Vũ Thiên liếc về phía sau cũng không có làm ra động thái gì, bên thắt lưng cái chuông nhỏ lóe lên thổ hoàng sắc, Thích Ân cầm Tử Lôi Kỳ Lân thương xuất hiện, trực tiếp va chạm cùng với Ngân Hoàng.

"Thánh Tông viên mãn?"

Ngân Hoàng trong lớp áo choàng híp mắt kinh ngạc, hắn lại cười lạnh muốn một kích đẩy lui tên yếu kém này, Thích Ân thì cười lạnh nói:

"Chớ có xem thường ta! Lôi Thiểm!"

Mũi thương đang đâm ở điểm giao nhau của song kiếm, lóe ra lôi quang đẩy Ngân Hoàng xuống phía dưới, đây cùng vừa lúc yêu khí của Huỳnh Thanh lao tới.

Ngân Hoàng đón nhận một kích Đạo Tổ phun máu lộn nhào giữa không trung, áo choàng rách ra để lộ bộ dáng thanh niên anh tuấn.

Đây chính là thiếu niên thiên tài mà bốn vị Thánh Tông viên mãn năm đó nhắc tới, Ngân Hoàng Chuẩn Tổ đệ nhất trẻ tuổi.

Hoàn Thi Long tuổi đã mấy ngàn mới sắp thành Tổ, còn Ngân Hoàng tuổi chưa quá ba trăm đã là Chuẩn Tổ mạnh hơn cả Hoàn Thi Long.

Ngân Hoàng bị trúng đòn của Đạo Tổ thì nằm trên đất thống khổ, ở trên lại có một tia tử quang đang lao xuống.

Ngân Hoàng trừng lớn mắt hai tay chộp vào hư không lại bắt được Tử Lôi Kỳ Lân Thương, mũi thương đang cách cổ của hắn ba tấc.

Thích Ân bộ dáng đã là có chút giống với Kỳ Lân hình thể người, sức mạnh vượt trội khác xa so với những kỳ lân chủng tộc khác.

"Đừng có mà động vào chủ nhân của ta!"

Thích Ân nắm thương dùng toàn lực nhấn mạnh xuống, Ngân Hoàng cắn răng dùng hai tay ngăn lại.

"Im miệng!"

Ngân Hoàng ngẩn đầu rồi dùng toàn lực đập mạnh về phía sau, làm cho mặt đất lúng xuống thành một cái hố, cả hai nhất thời lơ lửng giữa không trung.

Thích Ân bất ngờ đứng không vững bị nghiêng sang một bên, Ngân Hoàng nhân cơ hội này né qua một bên, bắt lấy song kiếm chém xuống.