Chương 1: Thất nghiệp – trọng sinh

Ta Là Lộc Thanh Đốc

Chương 1: Thất nghiệp – trọng sinh

Năm 2018, sau 10 năm kể từ cuộc đại khủng hoảng kinh tế năm 2008, thế giới lại bắt đầu rơi vào thời kỳ suy thoái kéo dài, các nhà máy, xí nghiệp, công sở đua nhau cắt giảm nhân lực.
Kiếm việc làm là một điều vô cùng khó khăn, nếu như không có những điều kiện như quan hệ, hay tiền tệ thì cầm chắc là thất nghiệp.
Sinh viên ra trường thì chỉ có cách chạy xe Grap hay làm những việc bán thời gian để kiếm tiền qua ngày đoạn tháng, thực sự là sống vào thời này thật mệt mỏi.
Dũng là một sinh viên mới ra trường, anh học ngành xây dựng dân dụng của trường Đại học xây dựng Hà Nội, là dân Nam Định, lại là anh cả của một gia đình đông anh em, ngay từ bé anh đã sống rất tự lập.
Dũng không có nhiều bạn, thời gian rảnh anh thường đọc sách hay đi làm thêm công việc bán thời gian, nhờ vậy mà anh học được nhiều mánh khóe cuộc sống, những chiêu thức độc và lạ. Anh có thể nói được tiếng Anh thành thạo, chém gió với gái thiện nghệ hay pha được một ly cocktai ngon lành nhờ làm bồi bàn trong một Bar phố cổ.
Ra trường với tấm bằng loại xuất sắc, các thầy định hướng Dũng vào con đường du học nước ngoài, tuy vậy Dũng lại không theo con đường học vấn, anh ngay lập tức xin được việc và bắt đầu công việc là kỹ thuật của một công trường xây dưng, anh muốn kiếm tiền nhanh chóng để chu cấp cho cha mẹ đau ốm và nuôi các em ăn học.
Mọi việc vẫn cứ đều đều, không có gì đặc biệt, Dũng sẽ vẫn là một kỹ thuật viên giỏi, tích lũy kinh nghiệm anh sẽ là phó chỉ huy, chỉ huy trưởng thậm chí thăng chức đến giám đốc dự án. Anh sẽ có một cô vợ xinh đẹp, những đứa con thông minh và một gia tài kha khá. Một điều khá lãng xẹt xảy ra, Dũng bị thất nghiệp.
- Này Dũng, tôi rất tiếc phải thông báo điều này với cậu, cậu biết đấy, trên ti vi người ta nói nhiều về khủng hoảng kinh tế thế giới về lãi suất ngân hàng tăng chóng mặt và ngành bất động sản là ngành đầu tiên phải gánh chịu…

Giọng thều thào chán nàn, ông Hùng giám đốc đau khổ kêu rên,
"Thôi tôi cũng không dông dài làm gì nữa Dũng ạ, công ty của chúng ta phá sản rồi, cậu biết đấy, tôi đã làm hết sức rồi mà cũng không cứu được, công ty này tôi coi như con đẻ, nó mất rồi tôi đau lòng lắm"
Dũng giật bắn mình, vị giám đốc mà anh thần tượng, người đã dạy dỗ anh rất nhiều điều, người mà anh tin là không gì có thể làm ông ta lùi bước lại có lúc yếu mềm thế này sao.
Khi mới ra trường, Dũng không bắt đầu ở một công ty lớn. Anh nghĩ rằng thà làm đầu con gà còn hơn làm đuôi con bò, bắt đầu ở một công ty nhỏ tuy rằng sẽ gặp nhiều khó khăn, lương có thể không được cao, làm có thể vất vả nhưng bù lại sẽ được nhiều điều mà một công ty lớn không thể đem lại.
Dũng sẽ được bắt tay ngay vào làm những công việc mà một kỹ sư lâu năm mới được giao trọng trách, đơn giản là những công ty lớn thì thường chia làm từng tổ đội nhỏ làm những phần việc khác nhau, họ sẽ chú trọng vào chi tiết nhiều hơn,mỗi người chỉ được giao một việc và chỉ chú tâm vào việc đó, còn ở công ty nhỏ, thường thì có ít kỹ sư nên phải kiêm nhiệm nhiều vị trí, và nhờ vậy một người mới ra trường như Dũng sẽ tiến bộ rất nhanh nếu chăm chỉ.
Dũng đã đúng, ngay từ lúc mới vào anh đã bị- được giao nhiều việc, từ những việc như lập hồ sơ dự toán, xin chữ ký giám sát thi công hay đơn giản chỉ là điều hành những tốp thợ nhỏ, việc nào thì anh đều cố gắng hoàn thành tốt.
Anh tiến bộ nhanh chóng, có thể nói chỉ sau một năm mà từ một con gà anh đã thành một con sói trong nghề.Với đủ vật liệu, máy móc và nhân lực Dũng có thể xây được một tòa nhà trên một bãi đất hoang.
Nhưng giờ thì mọi việc đã thay đổi, Dũng thất nghiệp, những công ty nhỏ không đủ tiềm lực kinh tế, nguồn vốn chủ yếu là do vay ngân hàng, vì vậy khi lãi suất tăng cao thì không đủ tiền trả nợ.
Mà một công ty xây dựng thì chỉ khi bàn giao công trình hoàn thiện mới được trả đủ số tiền đã bỏ ra để đầu tư thuê nhân công máy móc, mua vật liệu xây dựng. Khủng hoảng đến quá nhanh quá nguy hiểm, chủ đầu tư chạy làng, công ty của Dũng bị ngân hàng xiết nợ phá sản.
Đã ba tháng trôi qua Dũng chật vật đi tìm việc làm, các công ty đều không tuyển người, thời buổi khó khăn này không ai tha thiết đến xây dựng nữa, và phải rất lâu sau mọi thứ mới tốt hơn.
Dũng không chờ được, anh tranh thủ quay lại những công việc làm thêm thời sinh viên để kiếm thêm tiền nuôi tạm bản thân, nhưng cũng rất khó khăn, năm nào mà chả ra hàng triệu sinh viên, mật ít ruồi nhiều, anh cũng không còn trẻ để lông bông thế này nữa.
" Mịa nó chứ, hôm nay chả được quả khách nào, đi lòng vòng tốn cả xăng"
Chạy Grap là bước đường cùng, mà cũng khó ăn, có khi cả ngày toi công. Bây giờ thì sinh tồn đã là một vấn đề rồi đấy, tiền tiết kiệm dần cạn.
Dũng không muốn nói chuyện thất nghiệp với gia đình, anh chỉ đành gồng mình chịu đựng, anh không muốn cha mẹ phải buồn phiền. Anh phải thuê một phòng trọ rẻ tiền gác mái, chịu cái nóng thiêu đốt của mùa hè tháng 7, và suốt ngày phải mặt dày xin bác chủ nhà khó tính khất nợ.
Anh tiếp tục nộp đơn xin việc trong vô vọng, và tiếp tục sống lay lắt bế tắc như vậy. Thời gian rảnh thì thỉnh thoảng Dũng lại làm đồ án thuê để đỡ quên nghề hay đọc truyện kiếm hiệp cho đỡ căng thẳng đầu óc.
Nhưng mà cuộc đời Dũng lại không bình thường như chúng ta, anh là nhân vật chính của bộ truyện này, không phải là tôi dài dòng chém gió nãy giờ đâu, Dũng phải có những trải nghiệm đó thì mới trưởng thành được, phải là một con người bình thường với những chuyện bình thường thì mới cảm nhận được những đau khổ, khó khăn của cuộc sống, anh mới trân trọng những gì đang có, mới sống thật thực tế mà không ảo tưởng sức mạnh!

Dũng không có trải nghiệm gì quá khác lạ, anh không bị ô tô đâm, bị sét đánh,điện giật hay bị đánh đập, bị giết,… chỉ là ngủ một giấc và thế là Dũng đã trọng sinh.
" Này, Thanh Đốc, dậy mau, sao lại ngủ quên thế, sắp đến lễ bái sư rồi, không nhanh mặc quần áo vào đi"
" Gì chứ, hôm nay là chủ nhật mà, dậy cái gì, mà quái lạ mình ở một mình mà, ai lại đánh thức mình thế? "
Dũng dụi dụi mắt, có người đang lay anh tỉnh dậy. Anh thấy có điều gì khác lạ mà không sao tả nổi, thật là quái đản.
" Sư đệ mau tỉnh, gấp lắm rồi, đầu giờ thìn là đến lễ bái sư rồi, đệ không dậy nhanh chúng ta muộn mất"
Đúng rồi, thì ra là này giờ có người gọi Dũng dậy, mà không phải bằng tiếng Việt mà là tiếng Hoa kia chứ, mà Dũng vẫn hiểu được người đó nói gì, anh sững mình, có chuyện sảy ra rồi đây.
Dũng dần nhận thức được những gì xung quanh, là một kỹ sư xây dựng anh thấy luôn là mình đang ở một tòa nhà có kiến trúc cổ, với dầm gỗ, xà gỗ chạm hoa văn, kiểu như những tòa nhà thời xưa mà dân mình hay ở, xây bằng gạch đỏ, ngói chuyên.
Anh đang ở trong một cái phòng tầm 20 m2 kê được hai cái giường gỗ.
Có một đứa trẻ đang lay anh dậy, giọng trẻ con hơi gấp gáp, nó ăn mặc thật khác lạ, một cái áo bào xám, tay dài lụng thụng kiểu như những đạo sĩ thời cổ,có một cái thắt lưng màu nâu nhạt trông thật giản dị, tóc lại búi thành búi tó, với cái trâm gỗ.
" Rồi, tỉnh rồi đây, gì mà gấp thế, còn sớm" Dũng nói bằng thứ tiếng Hoa xì xồ.
Thế là Dũng tỉnh tỉnh mê mê thức dậy, theo quán tính mặc lấy quần áo, thứ mà trước giờ anh không thể tưởng tượng là có ngày mình lại được mặc, một bộ quần áo tàu, đi đôi giày vải.
Thằng nhóc kéo anh đi chạy ra cửa. Dũng mới nhìn xung quanh, trời xanh mây trắng, những dãy núi thấp thoáng xa xa. Không khí thật là mát lạnh dễ chịu, chim hót ríu rít hoan ca. Dũng chợt cảm thấy thật sảng khoái, lòng bỗng bình tĩnh lạ.
" Cái gì đến rồi sẽ đến, thôi cứ kệ thôi, mình không cần nghĩ gì cả"
Dũng hòa vào đoàn người, những đứa bé mặc áo xám kéo thành tứng tốp, tỏa ra từ tòa nhà vừa rồi, thì ra đó là một dãy toàn nhà rất lớn. có đến hàng trăm phòng như phòng của Dũng. Dũng nhìn thoáng, có cái biển bằng chữ Tàu. Không hiều sao Dũng lại có thể đọc được, đó là "Tri khách đường".
Mọi người đi theo từng toàn đi lên trên núi, cũng may là đường đều được lát bậc đá khá dễ đi, không phải tốn nhiều sức Dũng cùng đoàn người bước vào một tòa nhà lớn, hình dung giống như là đại điện của một cái chùa nhưng lớn hơn thật nhiều lần.
Dũng thấy một cái lư hương bằng đồng khổng lồ, đến cả chục người ôm không xuể, đối diện là ba bức tượng đạo sĩ ngồi xếp bằng tròn cạnh nhau, trông đúng như tượng Phật trong chùa ở Tràng An mà ngày xưa Dũng có dịp đến thăm.
Dũng thấy một toán đạo sĩ mặc áo xanh bước ra có đến hàng trăm người, đi đầu là mấy đạo sĩ mặc áo màu trắng, một đạo sĩ mặc áo màu tím, một đạo cô mặc áo mầu đen cầm phất trần.
Không khí khá là náo nhiệt, mọi người thì thầm râm ran, Dũng nghe được loáng thoáng.
"Lứa đệ tử năm nay tuyển thật nhiều người, phái Toàn Chân chúng ta là danh môn đại phái có khác, toàn anh tài hội ngộ"
Dũng kéo tay đứa bé bên cạnh, nhập luôn vai nói
" Sư huynh, hôm nay là ngày gì mà đông vậy"
" Ơ đệ lạ nhỉ, hôm nay là ngày bái sư chính thức, mọi người sẽ được các sư thúc sư bá tuyển chọn làm đệ tử đấy, mong sao ta được Doãn sư thúc tuyển."
Dũng trổ luôn tài nói chuyện, hỏi đông hỏi tây mới dần dần hiểu được vấn đề. Dũng đã trọng sinh vào làm đệ tử của một môn phái võ thời cổ của Trung Quốc, đó là phái Toàn Chân.
Dũng cũng từng có thời say mê đọc truyện Kim Dung, nên với cái môn phái này thì anh cũng không lạ gì.
Đó là một môn phái thời Nam Tống, do sư tổ là Vương Trùng Dương – Vương Chân Nhân lập nên với 7 vị đệ tử là Toàn Chân Thất Tử gồm:
1. Mã Ngọc (馬鈺) là đệ nhị chưởng môn, đạo hiệu là Đan Dương Tử.
2. Khâu Xứ Cơ, (1148 - 1227) người nổi tiếng nhất trong Bắc Thất Chân, đạo hiệu là Trường Xuân Tử. Về sau sáng lập Toàn Chân Long Môn phái.
3. Ngọc Dương tử Vương Xứ Nhất (1142-1217), tên tục Vương Nguyên Bân, con của Vương Phúc, vốn là một thợ săn trên núi Hoa Sơn, được Vương Trùng Dương thu nạp trong lần tìm cuốn Cửu Âm chân kinh.
4. Trường Sinh tử Lưu Xứ Huyền tên tục Liễu Quân Bảo, cha là Tiết đô sứ thành Đàn Châu Liễu Quang Phổ, vốn là một đà chủ của Thiết Chưởng bang.
5. Trường Chân tử Đàm Xứ Đoan
6. Quảng Ninh tử Hách Đại Thông
7. Thanh Tĩnh tản nhân Tôn Bất Nhị

" Tất cả mọi người yên lặng, theo thứ tự vào vị trí "
Một vị đạo sĩ trung niên hét to.Thế là mọi người lần lượt đi vào trong đại điện. Rồi ông ta bắt đầu đọc một bài văn tế dài lê thê mà không ai hiểu nổi. Dũng cảm thấy hơi mệt và đói, sáng giờ anh chưa ăn gì, mà phải nghe bài ca này, anh chợt có cảm giác như mình đang còn là sinh viên, nghe mấy thầy giáo giảng triết học Mác Lenin buồn ngủ không chịu nổi. Cuối cùng mọi người đồng thanh đọc bài thề gia nhập môn phái, đọc các giới cấm của bản môn, có khỏang 108 giới, kết thúc là thắp hương dâng tổ sư
Rồi có mọi người được các đạo sĩ dẫn đi, mỗi vị dẫn theo tầm 5,10 người. Dũng đi theo một vị, anh nhắm ngay đạo sĩ trung niên người mà đã đọc bài văn tế ấy. Dũng khá khôn ngoan, anh thấy ngay là chỉ có những người được giao trọng trách quan trọng mới được phát biểu như thế, đi theo vị đạo sĩ này chắc chắn là sẽ có chức có quyền rồi, chứ theo mấy đạo sĩ khác thì không biết thế nào, với lại đến nơi này lạ nước lạ cái không có người bảo kê cho thì mệt đấy!
Dũng ngồi vào một cái bồ đoàn, bên canh là 5 đứa nhóc khác. Vị đạo sĩ vuốt râu dài, kể cả nói.
" Các đệ tử, vi sư họ Triệu danh Chí Kính sư từ Ngọc Dương Tử Vương Xứ Nhất Vương chân nhân. Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ta thu nhận các đệ tử vào môn. Là đệ tử của ta phải luôn kính trọng sư trưởng, hữu ái đồng môn, không được phạm giới, nghe rõ chứ"
" Thưa- rõ rồi ạ" mọi người đồng thanh hô
"Khà khà, tốt lắm, là đệ tử đạo môn, trước hết cần có một pháp danh, theo tục đến đời các con tính từ tổ sư là tứ đại đệ tử, thanh tự bối, ta đặt tên theo Phúc Lộc Thọ Đốc Luân là Thanh Phúc, Thanh Lộc, Thanh Thọ, Thanh Đốc, Thanh Luân, còn tính thì vẫn giữ nguyên tính cũ"
"Tạ ơn sự phụ ban tên"
" Được rồi, hôm nay đến thế thôi, có gì ngày mai tiếp tục"
Mỗi đệ tử được sư phụ dẫn vào phòng riêng,tuy hơi nhỏ, phòng cũng đã có sẵn chăn mền quần áo chẳng thiếu thứ gì. Cũng phải mô tả thêm là tòa nhà của vị sư phụ này cũng khá rộng, gồm hai gian đối diện nhau, một dãy nhà của đệ tử, gồm năm phòng, nhà bếp và nhà kho, đồi dên là nhà của sư phụ và một sảnh tập võ, đương nhiên là có sân khá là rộng rãi, có cả cây cảnh và non bộ, xem ra vị sư phụ này cũng khá là thanh nhã đây
Dũng nằm vật trên giường, mệt mỏi quá, cả ngày chưa ăn gì lại phải đứng nghe giảng suốt cả buổi.Huống chi gặp quá nhiều sự kì lạ làm Dũng không thể tưởng tượng nổi, đến giờ như còn đang ở trên mây, thế mà trọng sinh rồi, còn cha mẹ anh em giờ phải làm sao đây, làm thế nào để trở về bây giờ? Mình còn chưa báo hiếu gì cho cha mẹ cả, giờ này đến nơi xa lạ này biết làm sao?
"Cộc, cộc, Thanh Đốc, đệ ngủ chưa vậy, là ta Thanh Luân đây"
Dũng chợt mở cửa, thì ra là đứa trẻ hồi ban sáng đã dựng mình dậy, và nó cũng chạy theo mình trong lễ bái sư, hình như là người quen. Dũng chợt nghĩ, nếu đứa trẻ mà mình mượn xác cũng có gia đình thì mình phải xử lí ra sao đây, lại có cha mẹ anh em mới, rồi còn quá khứ nữa chứ, sao mà giấu được.
" Đệ có đói lắm không, ta còn cái màn thầu hôm qua đây, Lộc gia thôn giờ chỉ còn hai chúng ta, cẩu thát tử, làm hại mọi người"
Thanh Luân lôi cái bánh dấu trong ngực ra cho Dũng, dúi vào tay, bánh còn ấm hơi nóng. Chợt Dũng thấy cảm động lạ, đứa trẻ này thật là tốt.
"Ọt ọt"
"Huynh đói à?"
"Không ta ăn rồi, đệ ăn hết đi"
" Thôi, mỗi người một nửa"
Thế là hai đứa trẻ chia nhau cái bánh, bánh thật là ngon, đến nơi xa lạ này vẫn có người quan tâm thật là tốt. Mà cái bánh này sao thơm quá vậy nhỉ, có mùi rất tuyệt diệu, cứ như là hương thơm của con gái vậy.
"Chờ đã họ Lộc sao, vậy ta là Lộc Thanh Đốc à?"