Chương 2: Omg nhân phẩm bạo phát à
Trái đất năm 2022.
Thành phố Sài Gòn, nước Đại Nam.
Trong một khu nhà trọ Quận 12.
-Móa thằng ngu này, có skill vip không thèm dùng, cứ ẻm hàng làm gì.
-Móa main này simp lỏa, ngu vãi..
-Móa main này có gái ngon mà không húp, ngu vãi,….
…
Tên đang chửi mắng này là Lý Vũ, một con mọt truyện chính hiệu, thuộc top đại lão của hội nhóm Mê truyện chữ Đại Nam. Hắn có một thân hình mập mạp 80kg x 1m7, nên nhìn khá giống doremon. Khuôn mặt thì ưa nhìn thôi chứ đẹp trai thì có cái nịt.
-Mày im đi coi thằng mập địt, đọc truyện thì ngậm mồm vào t chơi game - bạn cùng phòng Lý Vũ lên tiếng
-Mày biết t ức chế lắm không, tao là dân đại lão đọc mấy bộ truyện này ức không chịu được
- Không hiểu con tác ăn gì ngu thế- Lý Vũ (•_•)>
- Thì mày không đọc truyện này thì đọc truyện khác- bạn cùng phòng
- Nay truyện mới chán òm, lâu lâu mới có một bộ hay, đọc đỡ chán thôi- Lý Vũ
- Bạn cùng phòng: kệ mày, mày gáy thêm tiếng nữa là bố úp sọt m đấy mập à
- Lý Vũ: (͡o ͜ʖ ͡o)
- Bạn cùng phòng: à sắp trung thu rồi, m có về quê không, mai t về à
- Lý Vũ: không mày, về tốn tiền lắm.
- Bạn cùng phòng: à oke
Lý Vũ học trường FBT, gia đình vốn có chút điều kiện nên hắn mới theo học được. Dù nhà có điều kiện nhưng hắn lại hiểu chuyện từ nhỏ, phận ăn bám cha mẹ nên hắn không ăn chơi đàn đúm, hút thuốc, không bồ bịch gái gú (dù muốn lắm), cố gắng chi tiêu tiết kiệm, chỉ có tật xấu là nạp tiền đọc truyện. (-_-).
Sáng hôm sau, Lý Vũ xách con wave Trung Quốc của mình đi học, thằng bạn cùng phòng thì cúp học về quê hồi mờ sáng rồi, đi bon bon trên đường phố Quận 12, tìm một chiếc xe bán cơm chiên 12k, hắn liền phi xuống mua một hộp rồi nhanh chóng đi về trường FBT ngay công viên phần mềm Quang Trung Quận 12.
Trên đường đi đến lớp học, hắn thấy được Lý Ngọc Hương, nữ thần trong lòng hắn, à nói nữ thần cũng không đúng lắm, cùng lắm là fan hâm mộ. Vì Lý Ngọc Hương rất xinh đẹp, học giỏi, nhà có điều kiện, chuẩn vai công chúa trong xã hội này rồi. Điều hắn thích ở Lý Ngọc Hương là dù cô đạt chuẩn công chúa nhưng không kênh kiệu, từng đi làm thêm chung với hắn mặc dù tiền công còn chả bằng tiền parentsbank hàng tháng.
À thêm nữa là Lý Ngọc Hương tên cũng như người, dù không dùng nước hoa nhưng trên người lúc nào cũng có mùi thơm dịu nhẹ. Tới đây sẽ có nhiều ông bảo trời sinh thơm tho, à thật cũng là trời sinh thiệt, sinh trong gia đình khá giả không dùng nước hoa thì có xà bông thơm, dầu gội thơm, dầu tắm, bột giặc, bla..bla. Mùi tiền đắp lên mà không thơm thì ai thúi nữa trời.
Haizz, nói cũng buồn, từ hồi hết làm thêm thì Lý Vũ và Ngọc Hương cũng ít nói chuyện với nhau, từ lúc đó hai người gặp mặt là bước qua đời nhau khiến Lý Vũ chẳng còn cơ hội cà khịa nàng nữa làm hắn hơi buồn, gì chứ cà khịa Ngọc Hương rồi bị nàng ta rượt khá là vui đấy.
Cố gắng lết hết ngày học hôm nay, Lý Vũ nhanh chóng phi thăng, à nhầm phi xe về trọ mình tiếp tục cày bộ ‘Ta chỉ muốn an tĩnh là cẩu đạo’. Đối với đại lão như hắn thì bộ này là bộ hợp gu nhất thời điểm bây giờ.
Về đến trọ, hắn liền nhanh chóng phi lên gác đọc truyện. Cày liên tục hơn trăm chương, hắn bèn lết xuống nấu mì ăn. Không ngờ vừa mới đứng dậy, hắn liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi té xỉu, mà tấm thân 80kg của hắn té thì chỉ có như bom nổ.
Rầm
Một tiếng động lớn phát ra, hàng xóm xung quanh nghe tiếng bèn qua hỏi thăm, tưởng hắn có vấn đề, ai ngờ cửa bị khóa, trong phòng có tiếng hít thở khe khẽ nên mọi người cũng thôi kệ ai về nhà, nhầm trọ nấy.
Lý Vũ thức dậy lúc 10 giờ đêm, đầu hắn lúc này hơi nhức với hỗn loạn. Cái gì mà tòa tháp, boss, trang bị, kỹ năng,….chạy lung tung ở trong đầu hắn.
Lý Vũ với kinh nghiệm đại lão đọc truyện của mình, bèn cố gắng hít sâu một hơi, bình tĩnh sắp xếp mọi thứ trong đầu, dần dần câu chuyện hiện ra.
Ký ức này của Lý Vũ đến từ một nhà ghi chép tên là Alexa Dred người Nga. Từ lúc tòa tháp xuất hiện, bọn họ có nhiệm vụ ghi chép tất cả mọi thứ xảy ra, từ các loại phó bản, đến các tầng, trang bị,…..Bởi vì những người này có kỹ năng ‘lưu trữ linh hồn’, ký ức của họ sẽ mãi ăn sâu vào linh hồn, không thể bị lãng quên hay xóa đi, nên những người có kỹ năng này thích hợp nhất cho việc ghi chép.
Lý Vũ sắp xếp thông tin mà đầu óc ong ong, hắn cảm thấy việc này chắc chắc có vấn đề, nhưng chỉ từ ký ức của Dred khiến hắn khó suy đoán.
Vấn đề đầu tiên: theo ký ức của Dred, anh ta chỉ có một kỹ năng là ‘lưu trữ linh hồn’ thì tại sao linh hồn của anh ta có thể quay về quá khứ. Đoạn ký ức cuối cùng của Dred chỉ là cảnh đồng hồ đếm ngược của tòa tháp ở phút 54. Sau đó là một màu đen.
Vấn đề thứ 2: nếu có một thế lực có năng lực mang linh hồn của người khác quay về quá khứ thì họ có gửi thêm những người khác không, kế hoạch của bọn họ là như thế nào,….
Với kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện, Lý Vũ cảm thấy mình đang rơi vào âm mưu nào đó hoặc ngẫu nhiên rơi vào. Chứ không phải như mấy thằng main khác được bàn tay vàng là hí hửng lên mây, à mà hiện tại hắn cũng làm main thì phải.
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn không có biện pháp đối phó, hoặc là bây giờ hắn không dùng ký ức này, trở thành một người bình thường, lúc này hẳn sẽ không bị để ý đến (nếu hắn không phải là ngẫu nhiên tham gia vào kế hoạch, còn nếu chủ mưu sau màn chọn hắn thì hắn chết chắc hoặc không chết). Hoặc là hắn dùng ký ức này, trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời lúc nào cũng phải đề phòng chủ mưu sau màn, trường hợp này phải suy nghĩ lâu dài.
Cuối cùng, Lý Vũ chọn phương án hai, nếu thật sự có sự kiện tòa tháp thì với ký ức này, hắn hy vọng có thể trở nên mạnh mẽ, không phải vì cứu vớt thế giới mà chỉ muốn cho thế giới thêm thời gian, hay cho hắn thêm thời gian để phụng dưỡng ba mẹ của mình.
Nghĩ là làm, Lý Vũ bắt đầu lục lọi ký ức này xem có gì để dùng không. Theo đó thì sự kiện tòa tháp sẽ diễn ra vào tối ba ngày sau, tức là sau ngày trung thu tháng 8. Theo ký ức của dred, sau khi chinh phạt tầng 20 thì người ta phát hiện một hang động, trên đó có khắc một pháp trận đặc biệt. Trên hang động có ghi:
‘ Khi dùng máu vẽ pháp trận này sau đó dùng ánh trăng tròn để cấp năng lượng, pháp trận sẽ hình thành, lúc tòa tháp bắt đầu, sử dụng pháp trận để chọn kỹ năng mình mong muôn, chỉ giới hạn lúc tòa tháp bắt đầu’.
Sau khi phát hiện chuyện này, mọi người đều cố gắng ôm một tia may mắn để thử, nhưng rất tiếc đời không như mơ.
Nhưng hắn có cơ hội, Lý Vũ liền bắt đầu thực hiện, dù hôm nay chỉ mới ngày 14 âm lịch nhưng năm nay là năm siêu trăng, hắn ôm hy vọng mình sẽ có được hai tấm pháp trận. Lý Vũ liền nhanh chóng đi cắt hai tờ giấy A3, sau đó nhắm mắt dùng dao đã khử trùng bằng cồn rạch nhẹ một đường trên bàn tay, máu nhanh chóng tuông ra vào một cái chén hắn đã đựng sẵn, sau khi nhắm đủ lượng máu, hắn dùng bông bịt miệng vết thương lại.
Lý Vũ mở ngăn tủ ra chôm cây bút vẽ của bạn cùng phòng, nhanh chóng thấm vào chén máu rồi vẽ lên giấy. Nhờ ký ức nguyên vẹn của Dred, Lý Vũ có thể vẽ pháp trận rất hoàn hảo. Sau đó, hắn liền leo lên ban công của trọ mình, lấy một miếng giấy ra phơi.
Trăng lúc này đã lên cao, tròn và sáng, tuy nhiên miếng giấy vẫn không có động tĩnh gì. Với kinh nghiệm lão làng, Lý Vũ quyết tâm chờ đợi, nhưng việc mất máu và đau đầu làm cơn buồn ngủ của hắn chộp đến. Lý Vũ cố căng mắt của mình nhìn vào miếng giấy, trời không phụ lòng người. Đúng 12h đêm, một tia sáng xuất hiện trên miếng giấy, bắt đầu theo đường máu Lý Vũ đã vẽ mà sáng lên.
Rất nhanh ánh sát vụt tắc, những đường nét pháp trận màu đỏ đã chuyển sang màu đen, theo Dred thì pháp trận như vậy đã hoàn thành.
Lý Vũ tỉnh ngủ, nhanh chóng đi đến cầm lấy tờ giấy lên, trong mắt là vẻ vui mừng nồng đậm, nói gì thì nói, hắn vẫn là một cậu bé chưa trãi sự đời, gặp việc như vậy mà còn trấn định thì chỉ có thằng tác đang bốc phét mà thôi.
Lý Vũ ngửa mặt lên nhìn trăng, hai tay cầm tờ giấy chấp sau lưng, cảm khái nói:
-Nhân phẩm bạo phát a.