Chương 19: Lửa Giận

Sử Kí Hoá Rồng

Chương 19: Lửa Giận

--- Súc Sinh mau ra đây chịu chết….! Sùng Lãm nhìn vào sâu trong khe vực cất tiếng hét to lên, tiếng hét vang vọng khắp khe vực làm kinh động đến những người đang còn bám treo leo trên vách đá kia.


" Là kẻ ngốc nào vậy chứ thật đáng ghét. " Cô Vọng nghiến răng tức giận mắng một câu.

" Xem ra lại có kẻ muốn lăm le nộp mạng rồi " Lâm Mạnh Anh không cho là đúng, hắn chỉ xem như những người bên dưới là những kẻ ngốc đi tìm chết.


+#%


Tiếng hét của Sùng Lãm vừa dứt, từ sâu bên trong khe vực quả nhiên những tàn cây phía đó bắt đầu rung động dữ dội, một con vật dài năm trượng phóng ra trước tầm mắt của mọi người, vảy rắn màu lục tím sáng bóng lấp lánh, đôi mắt màu Tím kì dị chứa đầy sự hung tàn và hoang dã, cái miệng to lớn há ra để lộ ra hàm răng sắt nhọn đến doạ người. Chín người đã chuẩn bị tinh thần nên cố trấn định mình chống chọi lại uy thế của Tử Mục Linh Xà, Sùng Lãm thấy thời cơ đã đến liền ra hiệu hô lên " Mọi người lên… Nhớ cẩn thận đừng để nó áp sát " giọng hắn vừa dứt tám người đồng thời xông lên tách ra xung quanh Tử Mục Linh Xà, trong tay ba người Sử Hàn Thạch, Tôn Cực, và Khổng Minh Tuyết mỗi người đều xuất hiện một một món vũ khí, một Kiếm, một Thương và một sợi Trường Tiên màu trắng tinh.

" Súc sinh chúng ta ở đây, chúng ta ở đây… Ta ở đây nè hi hi " đợi cho ba người Vũ Đình, Trường Sinh và Lạc Thiên Hoa ở bên ngoài la lên gây sự chú ý của Tử Mục Linh Xà làm phân tán mục tiêu của nó. Tử Mục Linh Xà tức giận rít lên một tiếng, lập tức lao về phía Vũ Đình mà táp tới, cái miệng to như chậu máu há ra tốc độ cực nhanh lao tới làm cho Vũ Đình một thần béo ú xém chút ngã ngửa vì sợ " Bà mẹ nó, tại sao lại là ta… Thật xui xẻo "


Dưới tốc độ của Tử Mục Linh Xà Vũ Đình cứ ngỡ là mình sắp xong rồi, nhưng không ngờ ngay lúc cấp bách lại đột nhiên từ phía hai bên, một Thương một Roi mạnh mẽ quất tới từ phía chính diện lại có một đầu Kiếm mang theo sức mạnh nặng nề chém xuống, ép cho Tử Mục Linh Xà phải bức lui trở về để tránh né. Nhưng nó không phải dạng vừa vặn gì, nó đã là yêu thú cấp bốn đương nhiên đã mở ra chút trí tuệ, tấn công Vũ Đình không thành công nó lập tức chuyển sang công kích Lạc Thiên Hoa, nhưng cô nàng nhỏ này lại không hề có chút sợ hãi mà ngược lại còn hứng thú phấn khích. Trên tay nàng ta kết ấn, quanh người xuất hiện một tầng tầng khí mỏng màu xanh lá cây nhạt hoá thành từng ngọn lá cây sắc bén như lưỡi đao, nàng ta vung tay toàn lá cây do Linh khí hoá thành kia toàn bộ hướng Tử Mục Linh Xà bay đi, đồng thời Khổng Minh Tuyết và Tôn Cực cũng lao qua tiếp ứng phát động một kích cản lại thế công của Tử Mục Linh Xà.


Cứ thế tám người xoay quanh hổ trợ lẫn nhau kiềm hãm Tử Mục Linh Xà, chỉ phát động chặn thế công của nó mà không hề công kích. Bên này Sùng Lãm thấy mọi chuyện đã đúng như dự tính hắn cũng không cần lo cho bọn họ nữa, trực tiếp lẽn đến khu vực gần đây đằng leo, hai cục vải băng di động một người một chim gạt bỏ những nhánh cây cản đường mà đi thẳng, cho đến lúc đám dây đằng leo kia gần ngay trước mắt Sùng Lãm mới dừng lại động tác, trở nên cẩn thận hơn tránh chạm phải gai độc. Hắn đứng quan sát dây đằng leo một lát, loại cây này thân cây đều là một màu xanh lục đâm, võ cây bên ngoài rất nhân và sáng bóng những cái gai chĩa ra sau những chiếc lá, cứ mỗi một chiếc lá là lại có một cây gai, tính ra số gai của mỗi cây cũng không nhiều lắm nhưng bởi vì số lượng dây leo quá nhiều đang qua đang lại cho nên mới nhìn vào cảm thấy chúng nhiều ra khó chạm vào.


Sùng Lãm ý niệm vừa động trên tay lập tức xuất hiện Di Tôn Bảo Phủ, lúc trước không để ý thấy bây giờ cầm chiếc rìu này trong tay lần trước ở trong căn nhà gỗ của Chích Quái Môn hắn đã lấy nó ra xem thử, ngoài những hình dáng dễ trông thấy bên ngoài ra thì trên thân của cây chiến phủ này còn có thêm chín cái vòng hoa văn bao quanh thân rìu xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, nhưng mà cái vòng dưới cùng đêm đó do không cẩn thận hắn cũng không biết là đã chạm vào chỗ nào mà nó lại sáng lên, hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì cho đến hiện tại cái vòng hoa văn kia vẫn sáng như vậy còn những cái vòng khác thì vẫn mờ nhạt lặng im.


Điều kì lạ là lúc cái vòng hoa văn này được mở ra Sùng Lãm có cảm giác như hiện tại mình có thể dễ dàng điều động một phần năng lượng nào đó do chiếc rìu này mang lại. Mà tất cả những cảm giác này trước đó không hề có, ngay cả lúc hắn dùng nó để giết tên Phong Chí Dương kia cũng vậy ngoài sự sắc bén ra thì không còn gì khác.


Sùng Lãm hít sâu một hơi nắm chắc Di Tôn Bảo Phủ trong tay nâng lên đỉnh đầu, một nguồn năng lượng kì diệu dưới ý niệm điều động của hắn đang không ngừng tăng lên, khoé miệng hắn sau lớp vải băng nhích lên một nụ cười hài lòng rồi hai tay chém mạnh xuống " phá hết cho ta " chiến phủ chém mạnh xuống, một cơn sóng kình lực dữ dội mang theo sự sắc bén ập thẳng vào đám đằng leo, đồng thời hai cái lưỡi rìu cũng tách ra như hai lưỡi đao nhỏ cong như vòng bán nguyệt không ngừng xoay tròn bay đi với tốc độ cực nhanh, đem toàn bộ đằng leo hay cỏ cây phía trước toàn bộ đều cắt xoắn nát thành từng mãnh, kình lực bộc phát tạo ra một tiếng nỗ oanh động toàn bộ khe vực.


Sùng Lãm đứng ngơ ngát nhìn tràn cảnh trước mặt trong chốc lát liền vội vàng tĩnh táo lại đè ép rung động trong lòng xuống, một đường lao thẳng vào cái cây nhỏ đang đung đưa mấy chùm trái phía trước, hắn từ xa vừa nhìn qua hình dáng của loại quả này liền đoán ra được nó là Khai Linh quả quý giá trong lòng hắn vô cùng gào thét sung sướng " Lần này đặt cược đúng chỗ rồi " hắn tuy hết sức vui mừng nhưng cũng không quên việt nên làm, dùng tốc độ cực nhanh lao tới đem toàn bộ Khai Linh quả hái xuống, bản tính của hắn là vậy tính suy nghĩ xong rồi là làm ngay không dây dưa nhiều dễ sinh hỏng chuyện. Bàn tay hắn hai xuống trái nào thì ý nghĩ liền động đến đó trực tiếp ném tất cả vào Càn Khôn Hô Lô tránh đêm dài lắm mộng…!


Lức này phía chiến trường bến kia tất đều đã dừng lại động tác, tám người một rắn cộng thêm bốn người vừa dẫn đầu từ trên vách vực leo xuống kia, ngoại trừ con Tử Mục Linh Xà đang rít lên tức giận ra còn lại tất cả đều há to mồm trợn mắt vừa kinh ngạc vừa không thể tin được, một chút vui mừng lại thêm chút buồn cười nhìn Sùng Lãm.

" Oa Lạc Long ca ca thật lợi hại " Lạc Thiên Hoa từ trong mắt không che giấu được sự ngưỡng mộ kêu lên.


--- Ách, mọi người mau cản nó lại, nó đang muốn tấn công Lạc Long huynh…! Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì Tử Mục Linh Xà đã nỗi giận như phát điên, điên cuồng rít gào bỏ qua đám người Tôn Cực mà trực tiếp lao thẳng về phía Sùng Lãm. Lưu Tiến Quân không hổ là làm đúng chức trách hỗ trợ, tuy kinh ngạc vì Sùng Lãm nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh của bốn người vừa xuống đến kia và Tử Mục Linh Xà. Thấy nó vừa động liền biết nó đang muốn công kích Sùng Lãm nên vội vàng la lên đồng thời đem chiếc quạt trên tay lướt ra hi vọng là có thể trùn nó lại một chút.


Nhưng mà Tử Mục Linh Xà lúc này đã điên cuồn, nó bất chất tất cả mặt kệ chiếc quạt của Lưu Tiến Quân đang bay tới, nó trực tiếp vung đuôi quất một cái đem chiếc quạt đánh ngược trở về. Sùng Lãm làm xong công tác toàn bộ Khai Linh quả đều đã bị hái xuống, lúc hắn nghe tiếng la của Lưu Tiến Quân cũng vội quay người lại chứng kiến Tử Mục Linh Xà đang điên cuồng lao về phía mình. Hắn bình tĩnh chờ đợi cho nó đến gần trong gan tất miệng đồng thời hô lên một tiếng " Tích Hồng " lập tức ánh sáng màu hồng loé lên rồi hắn biến mất tại chỗ, Tử Mục Linh Xà vừa đuổi đến táp thẳng vào khoảng không khiến nó càng điên cuồn thêm cái đuôi dũ động đập phát tất cả mọi thứ xung quanh.


Không gian lay động Sùng Lãm hiện ra đứng bên cạnh đám người Vũ Đình hắn không muốn dây dưa nhiều liền lập tức hô lên một tiếng " Mọi người tập hợp lại chúng ta đi nhanh "


" Hừ… Đi… Các ngươi muốn chạy sao, mau để lại thứ các ngươi lấy được cho chúng ta " ngay lúc này Lưu Tiến Quân và Nhất Tường Vi còn chưa kịp chạy đến liền bị hai người tốc độ cực nhanh lao ra chặn ngang lại, Lâm Mạnh Anh vẽ mặt âm u nhìn về phía Sùng Lãm nói.

" Chỉ cần các ngươi để đồ lại thì có thể đi " hai người tiếp theo bước đến, một người là thiếu niên có đôi mắt đen kịt toàn thân đều có một nét tà dị khó tả. Người còn lại là một nữ nhân cực kì xinh đẹp, không hề thua kém gì mấy người Khổng Minh Tuyết, nhưng từ trên người nàng ta lại phát ra một loại khí chất khác biệt đó chính là tự tin, tự tin đến ngạo mạn xem thường người khác.


Cả bốn người đánh giá đám người Sùng Lãm một lượt, đến khi lướt qua hắn thì cả bốn người đều cảm thấy kì lạ cùng quái dị, không hiểu tên này tại sao lại giấu kín toàn thân trên người quấn đầy vải băng không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng phía đầu kia Tử Mục Linh Xà đang đuổi đến bọn hắn cũng không muốn tra hỏi Sùng Lãm nhiều liền trực tiếp nói thẳng mục đích, nếu không đợi con rắn kia đuổi qua thì sẽ phiền phức.


--- Hừ… Đồ là do ta đoạt được, các ngươi là cái thá gì mà phải giao cho các ngươi..! Sùng Lãm thấy đám người này vừa mở miệng là ngông cuồng, hắn cũng không nhân nhượng trực tiếp câu từ cay cú cự tuyệt.


--- Ha ha ha thật có khí phách… Ta nói cho các ngươi biết, toàn bộ các ngươi hôm nay bất kể là bảo vật hay thẻ bài ta đều lấy hết ha ha…! Cô Vọng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to cuồng vọng nói.


--- Ngươi nói cái gì? Á Cô Vọng ngươi….! Lâm Mạnh Anh tức giận quát lên nhưng còn nói chưa hết câu thì đã cảm giác đầu óc choáng váng, toàn thân mất hết sức lực mà quỳ phục xuống đất chống đỡ thân thể. Không riêng gì hắn mà cùng lúc hầu như tất cả mọi người đều như vậy, Sùng Lãm cố cắn đầu lưỡi để giữ mình thanh tĩnh " Khốn kiếp trúng độc rồi, tên này đã hạ đọc như thế nào vậy chứ "


--- Ha ha thế nào, các ngươi thấy khó chịu lắm sao? Yên tâm đi loại độc này không giết các ngươi được đâu, chỉ là làm mất đi toàn bộ sức lực của các ngươi mà thôi, còn bây giờ đồ các ngươi tự mình giao ra hay đợi ta đến cướp…! Cô Vọng ngông cuồng nói.


Sùng Lãm nhìn tất cả mọi người lúc này đều đang yếu nhược nằm dưới đất, lại nhìn Tử Mục Linh Xà đang cấp tốc lao đến trong lòng hắn điên cuồn gào thét " Không được nằm xuống, ta không thể nằm xuống, ta cần phải bảo vệ bọn họ "


Lúc này tốc độ của Tử Mục Linh Xà đã tăng lên dưới sự tăng phúc của cuồng nộ, nó lao đến cái đuôi lại luồn tới trước quất thẳng vào đám người, Lưu Tiến Quân và Nhất Tường Vi là nằm ở vị trí chính diện nhất tiếp đến là ba người kia và tên Cô Vọng nhưng hắn là người tĩnh táo kịp thời tránh thoát. Còn lại năm người chịu hẳn một kích trực diện bị kình lực cực mạnh mang theo cuồng nộ của Tử Mục Linh Xà quét bay đi, va mình vào vách đá rồi lăn xuống mỗi người phun ra một búng máu.


" Không " Sùng Lãm trợn to hai mắt hét lên, tràn cảnh của mấy người Lão Đại bị giết trước mặt hắn lúc trước như lại hiến ra, hắn run rẩy toàn thân như đang cố nhịn đau đớn, một cổ lửa giận từ đáy lòng lại điên cuồng dâng lên, theo tâm tình hắn đang kích động những hạt nhỏ li ti màu vàng kim kia lại tràn ra như cũng phẫn nộ, kim quan lan tràn bao quanh thân thể hắn đem độc tố trong người trừ khử. Hắn ngẩng đầu lên đôi mắt lúc này đã chuyển sang đỏ ngàu đầy huyết tính, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng rung động cả khe vực, tiếng hét hoá thành tiếng Long ngâm đinh tai nhức óc vang vọng trong đầu của mỗi người.