Chương 23: Xuống Núi

Sử Kí Hoá Rồng

Chương 23: Xuống Núi

--- Hừ mới chỉ là Tụ Linh tầng mà đã vui mừng hí hửng như vậy rồi… Thật không có tiền đồ…! Hàn Thi thấy tên đệ tử này mới chỉ có chút sức mạnh mà đã đắc ý như vậy, y hừ một tiếng rồi bỏ thêm một câu chê bai.


--- Ách, Sư Phụ sao nói thế được, đây cũng là thành quả mà con đã tân thiên vạn khổ mới có được, vui mừng một chút cũng có sao đâu chứ…! Sùng Lãm không cho là đúng liền khoát tay, bao biện nói.


--- Thôi không phí thời gian nữa, ngươi mau qua đây ngồi xuống thả lỏng tinh thần…! Hàn Thi chỉ vào cái vòng tròn giống như trận Pháp ở chính giữa động kêu Sùng Lãm đi đến đó ngồi xuống chuẩn bị Phá Mạch lần đầu tiên.


Sùng Lãm từng bước nặng nề đi vào chính giữa vòng tròn vừa khoanh chân ngồi xuống thì vòng tròn chợt sáng bừng lên rồi lan toả ra xung quanh, vô số hoa văn hình vẽ kì dị bắt đầu chuyển động xoay tròn, hắn kinh ngạc nhìn Sư Phụ mình " Không sao cứ ngồi yên tập trung tinh thần đi, đó chỉ là trận Pháp phòng hộ tránh người quấy nhiễu "


" Đợi lát nữa dù có đau đến mấy ngươi cũng nhất định phải giữ mình ngồi thẳng, ráng chịu đựng. Ta sẽ ở ngoài trận dẫn thuốc cho ngươi, ngươi chỉ cần tập trung toàn bộ tinh thần tìm kiếm xem nơi mà nguồn năng lượng kia phát tán ra là từ chỗ nào, lát nữa khi được liệu tiến vào chúng sẽ kích phát ép nguồn lực kia ra ngoài, nhiệm vụ của ngươi là tìm kiếm vị trí của chúng, chỉ cần nắm được vị trí, sau này việt trị liệu và nắm bắt điều khiển chúng sẽ dễ dàng hơn….! Hàn Thi một mạch căn dặn kỉ càng, y biết ý chí của Sùng Lãm rất mạnh, nhưng sự đau đớn của việt phá Mạch Ẩn cũng không thể xem nhẹ vì vậy nên căn dặn trước để cho hắn chuẩn bị tinh thần vẫn hơn.


--- Vâng con đã chuẩn bị xong rồi, Sư phụ mau bắt đầu thôi…!


--- Vậy được ta bắt đầu đây…! Hàn Thi nói rồi vung tay lên mười cây thảo dược bay vào trong xếp thành một vòng tròn bắt đầu chuyển động xoay quanh Sùng Lãm, hai tay y kết ấn rồi phóng ra một ngọn lửa, trực tiếp đem mười cây thảo Dược đốt lên luyện hoá tinh chất. Dưới sức nóng thiêu đốt mười cây thảo Dược bắt đầu tan ra từng luồng năng lượng mang màu sắc khác nhau cô đọng lại giữa không trung. Hàn Thi lại phóng ra lực lượng đem những nguồn năng lượng kia bao trùm lại, cánh tay di chuyển chậm rãi ép chúng sáp nhập vào người Sùng Lãm để hắn hấp thu.


Mười nguồn năng lượng cùng lúc tiến vào cơ thể, Sùng Lãm bắt đầu cảm thấy toàn thân mình nhộn nhạo, cảm giác như trong thân thể đang hình thành một dòng xoáy xông thẳng về phía Long Hải Mạch của hắn. Từng đợt từng đợt khuếch tán ra bắt đầu cắt xé vào các đoạn mạch khiến cho Sùng Lãm nổi lên từng cơn đau phải nhăn mặt, nhưng cũng chưa đến nỗi quá mức hắn không chịu được.


Các mạch đường mạch bị năng lượng chèn ép căng ra Sùng Lãm cố cắn răng chịu đau nhức, tập trung tinh thần cảm ứng toàn bộ thân thể. Dưới tác động của thảo Dược từ sâu trong Long Hải Mạch của Sùng Lãm từng đoàn sáng len lỏi chui ra hướng đến vòng xoáy năng lượng kia mà kéo đi. Sùng Lãm cảm ứng theo chiều hướng của đoàn sáng kia mà dò xuống dưới, chạm đến Long Hải Mạch của mình hắn thở dài một hơi rồi tiếp tục men theo từng đoàn sáng đang liên tục lao lên kia mà tiếp tục đi sâu xuống dưới.


Đến khi chạm đến đích cuối cùng, hắn kinh ngạc cảm ứng nguồn năng lượng dồi dào đang trào ra liên miên không dứt như một mạch nước ngầm kia, trong cái khe nhỏ đó từng hạt nhỏ li ti màu vàng kim chen chúc nhau chui ra nhiều vô cùng vô tận như không bao giờ hết. Tinh thần Sùng Lãm kích động run run, bên ngoài Hàn Thi thấy hắn có phản ứng liền kiềm chế lại năng lượng tránh cho bị xúc động của Sùng Lãm làm ảnh hưởng mà kích phát Phong Ẩn Mạch " Tiểu tử này đang làm cái gì vậy chứ… Không phải đã dặn dò trước rồi sao "


Sùng Lãm cảm nhận thấy năng lượng đang bị kiềm chế trì trệ lại, hắn biết mình đã quá khích cho nên vội trấn định lại tâm tình tiếp tục đưa ý niệm của mình tiếp xúc với những đoàn sáng kia, cho đến hiện tại bởi vì toàn bộ tinh thần của hắn đều đang tập trung vào tiếp xúc nắm bắt những đoàn sáng kia, nên mọi cảm giác đau nhức trên người dường như bị hắn quên sạch.


Hơn một canh giờ sau, khi tia năng lượng cuối cùng bị hút đi, Sùng Lãm từ từ mở ra hai mắt, trên người từng đoàn sáng màu vàng kim bao quanh lượn lờ từng tiếng nổ lách cách vang lên như một chuỗi âm thanh có quy luật, theo từng tiếng nổ Sùng Lãm cảm nhận sức mạnh trong người lại tăng lên một bậc. Cho đến khi tiếng nổ cuối cùng chấm dứt, quanh người hắn mạnh mẽ phóng ra một tầng khí lan toả ra xung quanh.


Hắn cảm thấy toàn thân mình lúc này nhẹ nhàng sảng khoái vô cùng, không còn cảm giác nặng nhọc di chuyển khó khăn như trước nữa " Oa vậy mà lại tăng lên đến Tôi Thể rồi " Sùng Lãm vui mừng lẩm bẩm.


" Thế nào rồi " Hàn Thi lên tiếng hỏi.

--- Đã tìm thấy rồi Sư phụ, năng lượng tích chứa bên trong đó thật sự quá mức khổng lồ ngoài tưởng tượng…! Sùng Lãm vui mừng từ dưới đất nhảy lên nói.


" Tốt, quả nhiên là Phong Ẩn Mạch… Tốt rồi, đây là số liệu thảo dược cần thiết, lần sau ngươi tự mình làm lấy… Ta chỉ giúp ngươi một lần thôi…! Hàn Thi nói xong trên tay xuất hiện một mảnh giấy ghi các loại thảo Dược cần thiết đưa cho Sùng Lãm.


--- Tạ ơn sư phụ, lần sau con tự mình làm được…! Sùng Lãm khom mình thành kính nói.


" Bây giờ có phải thấy trọng lực trở nên nhẹ nhàng rồi phải không? " …." A sư phụ người làm gì vậy? Không phải chứ lại nữa sao, lần này là tăng lên bao nhiêu vậy? " Đang lúc Sùng Lãm vẫn còn trong cảm giác hưởng thụ sức mạnh, Hàn Thi đột nhiên lại nổi hứng điểm thêm cho hắn mấy cái, toàn thân hắn lại trở lại chậm chạp như ốc sên nặng nề khiến hắn buồn bực không chịu nỗi.


" Tăng lên gấp mười lần… Ta cũng sẽ chỉ cho ngươi cách giải trừ nó, nhưng phải đợi đến lúc nguy cấp mới được giải. Lúc đó sẽ có bất ngờ cho ngươi. " Hàn Thi chẳng thèm quan tâm cái vẽ mặt đang méo sệch của hắn, chỉ đưa tay minh hoạ cho hắn cách để giải trừ trọng lực rồi lại im lãnh đi ra ngoài cửa.


" Sư phụ người đang đùa con sao, tăng gấp mười lần. Bảo con ôm cái thân thể nặng nề này đi giao chiến với Yêu Ma ngộ lỡ đánh không lại thì làm sao mà chạy " Sùng Lãm đúng là khóc không ra nước mắt, trọng lực tăng gấp năm lần mà đã khiến hắn cực nhọc suốt hai năm trời mới có thể di chuyển tốt một chút, bây giờ lại tăng lên gấp mười bảo hắn làm sao sống nỗi.


--- Đó là việc của ngươi, không liên quan đến ta…!


" Vậy bây giờ chúng ta trở về Chủ Môn sao? " Sùng Lãm tò mò hỏi " Đồ đệ, sau khi sắp xếp việt trong Môn xong, ta có việt phải rời đi một thời gian… Sau này ngươi phải tự mình tu hành cho tốt…! Hàn Thi không có trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà ánh mắt nhìn về một nơi nào đó xa xôi mang đầy nỗi nhớ nhung, hờ hững dặn dò Sùng Lãm.


--- Chuyện này, sư phụ muốn rời đi sao? Người muốn đi nơi nào?...!

" Ta phải đi lấy lại một số thứ thuộc về mình… Cái này ngươi cầm lấy, sau này khi bước vào cảnh giới Thần Thông thì có thể học.. " Hàn Thi nói rồi lật tay trên tay liền xuất hiện một quyển trục bằng da đưa cho Sùng Lãm.


" Đại Lực Thần Thông cao cấp kỹ năng " Sùng Lãm cầm quyển trục đọc mấy dòng chữ trên đó liền trợn mắt kinh ngạc " Sư Phụ quả nhiên là hàng cao thủ, Thần Thông cao cấp cũng có thể tùy tiện ném ra "


--- Tạ ơn Sư phụ… " Được rồi xuống núi thôi, về sau hành sự mọi việt đều phải tính toán cẩn thận, nếu ngươi đủ mạnh thì hãy cố gắn bảo vệ những người thân bên cạnh mình đừng để họ gặp phải chuyện gì " Hàn Thi tâm tình biến đổi nói mà như nói một mình, như tự nói với bản thân mình, như đang nhớ lại đoạn kí ức nào đó khiến hắn dằn vặt đau khổ.


--- Con biết rồi Sư phụ… Con nhất định sẽ không để bất kỳ ai bên cạnh mình phải tổn thương nữa…! Sùng Lãm cũng ánh lên đôi mắt kiên định, hai nắm tay siết chặt " bây giờ ta đã có thể tu luyện rồi, tất cả sẽ khác sẽ không bao giờ lặp lại tràn cảnh như mấy vị đại ca nữa " trong lòng hắn thì thầm tự nói.


OoO


Chích Quái Môn ---- khu tập luyện.


--- Ha ha Thiên Hoa sư muội, nghe nói hôm nay đệ tử của Chưởng Môn sẽ xuống núi cùng chúng ta đi lịch luyện… Muội nghỉ chúng ta có nên…! Trường Sinh trong sân luyện vừa làm bộ khua kiếm vừa cười ngoái đầu nói chuyện với cô nàng Lạc Thiên Hoa. Ba năm đi qua bây giờ cũng không thể gọi cô nàng này như lúc trước nữa rồi, cô nàng nhỏ ngày nào bây giờ đã trở nên cao ráo càng thêm xinh đẹp động lòng người. Thân hình phát triển đầy đủ, ba vòng cực chuẩn mê người.


" Sư huynh gan cũng lớn ấy nhỉ, đồ đệ của Chưởng Môn mà cũng dám làm luật… Nếu muốn thì huynh tự mình đi làm đi, ta không có gan đó " Lạc Thiên Hoa khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, lườm Trường Sinh một cái rồi thẳng thừng từ chối.


" Haiz nếu muội không dám thì thôi vậy, nếu có Lạc Long huynh ở đây thì hay rồi, mấy chuyện ta đoán hắn sẽ rất hứng thú… Ách Thiên Hoa sư muội làm gì vậy, ta chỉ nói vậy thôi mà ai da đau, mau dừng lại đi " Trường Sinh còn đang liên miên mộng tưởng đến một chuyện thú vị nào đó, chợt lỗ tai bị người nắm lấy xoắn lại cho hắn kêu la ầm ỷ vì đau.


--- Hừ, Lạc Long ca ca là người tốt, không cho phép ngươi đem huynh ấy nói vào những chuyện này…! Lạc Thiên Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận tay thì chống nạnh đanh đá tay thì nắm lấy lỗ tai Trường Sinh mà nhéo.


" Được được ta không nhắc nữa muội mau buông ra đi " … " Hức cho ngươi trừa "


--- Sao vậy Trường Sinh ngươi lại đi chọc giận Thiên Hoa sư muội nữa sao?

Ở bên phía cánh trái sân luyện, năm người mỗi người mang một vẽ mặt khác nhau cùng hướng bên phía hai người đi tới… Người đi đầu là Tôn Cực lên tiếng hướng Trường Sinh hỏi.


--- Các người cũng đến rồi sao, vừa nãy ta chỉ là vô tình nhắc đến Lạc Long huynh, ai ngờ cô nàng này lại nổi đóa lên nhéo ta…! Trường Sinh bày ra bộ mặt vô tội kể lễ nói.


" Hừ ngươi còn nói " … " được rồi Thiên Hoa, muội là nữ nhân không thể cứ hở tí là động tay động chân như vậy được " Lạc Thiên Hoa xắn tay Áo lên đang muốn đập cho Trường Sinh một trận thì Khổng Minh Tuyết lên tiếng ngăn cản.


--- Ha ha đừng có mặt lạnh với nhau nữa, ta nghe nói hôm nay đồ đệ của Chưởng Môn sẽ xuống núi, hì hì không biết người này có thú vị như Lạc Long Huynh không nhỉ… Mà kể cũng kỳ, người này tên cũng có hai chữ Lạc Long chỉ khác là đằng sau còn có thêm chữ Quân liệu có phải cùng là một người không nhỉ…! Lưu Tiến Quân cười cười làm như vô tình nói, nhưng lời nói vô tình của hắn lại vô tình làm cho đám người trầm mặt suy nghĩ đồng thời trong lòng cũng thầm hi vọng đúng như lời hắn nói.


--- Nhưng mà tên béo Vũ Đình đi đâu rồi…! Tôn Cực nhìn ngó xung quanh thấy mọi người đã đến đủ nhưng không thấy Vũ Đình hắn lên tiếng hỏi.


" Vừa nãy ta thấy, hắn và Thất Trưởng Lão lén lút đi ra ngoài, không biết là đi đâu rồi.. " Nhất Tường Vi trả lời.


Giữa lúc đám người còn đang trầm mặc thì từ trên đài cao của sân luyện, Đại Trưởng Lão từ trên cao hạ xuống hô to lên " Tất cả các đệ tử mau tập hợp, đợi Chưởng Môn sẽ có một số chuyện cần dặn dò các người " lão vừa dứt câu từ trên bầu trời hai bóng người đáp không bay tới, một người là nam tử trẻ tuổi toàn thân mặt trang phục màu đen tuyền trông rất cao quý và khí phách, lại mạng một ít phần tà dị. Một người còn lại thì nhìn không rõ thân hình mặt mũi vì người này đang khoác trên mình một bộ Áo choàng phủ kín toàn thân.