Chương 1: Khởi Đầu Mới

Sứ Giả Của Thần: Giao Ước

Chương 1: Khởi Đầu Mới

Người ta thường nói khi bạn tưởng bạn đang tuyệt vọng thì hãy phấn chấn lên bởi vẫn luôn có kẻ tuyệt vọng hơn bạn, nhưng với tôi, việc phấn chấn là bất khả thi.

Là con một trong một gia đình giàu có tôi được cha mẹ yêu thương chăm sóc, tưởng như trên thế giới này tôi là kẻ hạnh phúc nhất vậy. Nhưng hạnh phúc đó đã chính thức kết thúc vào năm tôi lên 6 tuổi, mẹ tôi đã qua đời bởi một vụ tai nạn xe cộ. Tên lái xe sau khi gây tai nạn đã bỏ trốn, còn vô lý hơn nữa đó là cảnh sát chỉ tiến hành điều tra trong 3 ngày rồi sau đó kết thúc, mặc dù cha tôi đã dùng hơn nửa tài sản để tìm ra hung thủ, nhưng khi tìm thấy kẻ gây án thì hắn đã chết rồi.

Cha tôi, một người vốn hiền hoà, chả mấy chốc đã trở thành một kẻ điên cuồng, ông vứt bỏ mọi thời gian cho gia đình vào công ty, kể cả ngày giỗ đầu của mẹ ông cũng không đến. Và sự điên cuồng của ông đã có thành quả, tập đoàn của ông đã trở thành một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới sau 2 năm.

Và rồi đến một ngày, sau 2 năm vắng mặt ở nhà ông đã trở về, nhưng không đi một mình mà dẫn theo một người phụ nữ và một cậu bé gần bằng tuổi tôi.

Thấy cha, tôi vui lắm, bởi cha đã về, lúc đó đã 2 năm tôi không gặp cha, nỗi cô đơn như thể đã tràn ngập trong tôi bỗng tan biến.

Tôi lao nhanh về phía cha và hét lên 'cha ơi, cha ơi'

Nước mắt, nước mũi của tôi cứ chảy ra khi ông ôm tôi, lần đầu tiên sau 2 năm tôi đã khóc. Kể từ khi mẹ mất, dù cho có cô đơn hay đau đớn thế nào thì tôi cũng không rơi nước mắt. Nhưng lúc đó, nước mắt tôi mất đi sự kiểm soát và cứ tuôn trào.

'Được rồi, ta đã về. Con là con trai mà, hãy mạnh mẽ lên chứ'

Nghe câu nói đó của ông tôi ngừng khóc, rồi nhìn về phía người phụ nữ kia, với linh cảm của đứa trẻ con tôi cũng có thể nhận ra ánh mắt của cô ta, nó giống với ánh mắt chán ghét của những người bạn của bố tôi.

'Đây là Thuỳ Linh, sau này cô ấy sẽ là mẹ của con, chào mẹ đi nào'

Ánh mắt của cha nhìn cô ấy có vẻ rất trìu mết, vậy là cha đã yêu cô ta. Mặc dù không muốn, nhưng việc này giúp cha hạnh phúc thì tôi cũng sẽ chấp nhận, dù sao ông cũng cô đơn quá lâu rồi.

' Con tên là Minh Hạo, từ nay xin mẹ hãy chăm sóc cho con'

Tôi cúi đầu chào cô, mặc dù đã cố gắng nhưng nước mắt tôi lại như muốn tuôn ra lần nữa, nhưng vì cha, tôi đành kìm nén nó lại.

' Chào con, đây là Nhật Thế, con trai ta, mong hai đứa sẽ hoà thuận với nhau nhé'

'Vâng'

Vài tháng sau khi mẹ con Thuỳ Linh vào sống, tôi đã bắt đầu quen việc có họ ở đây, cha tôi cũng ở nhà thường xuyên hơn, cuộc sống lúc này thật tuyệt vời.

Nhưng đến mốc một năm sau khi hai mẹ con Thuỳ Linh về nhà. Một trận dịch đã xuất hiện trong biệt thự chúng tôi. Tất cả người hầu đều bị bệnh mà chết, lạ hơn nữa là dịch bệnh chỉ xảy ra trong khu vực biệt thự.

Và thế là toàn bộ người hầu đã bị thay đổi, lúc đó tôi mới nhận ra sự ngột ngạt ở nơi này. Những người hầu được thuê mới kia không hề coi tôi là chủ, như thể chủ của họ chỉ có hai mẹ con Thùy Linh vậy.

Lại thêm một năm nữa trôi qua. Cuộc sống của tôi trở nên khó khắn hơn trước. Tôi phải tự lập tất cả, các công việc vốn được người khác làm hộ thì giờ đều đến tay tôi làm, chỉ khi có mặt cha thì những người kia mới làm việc cho tôi.

Dù nhiều lần đã nói với cha về hành động của những người hầu nhưng tất cả đều vô dụng bởi người kia đã ngăn chặn ý định đuổi việc họ lại.

Bất lực trước tình cảnh này, tôi đành học tập mọi thứ để không phải nhờ vả ai, với hàng vạn cuốn sách mẹ để lại tôi có thể tìm hầu hết mọi tri thức trong đó. Kiến thức văn hoá, kiến thức sống, kỹ năng sinh tồn và cả võ thuật.

Chưa đến 4 năm tôi đã đọc hết toàn bộ sách.

Và lúc này tôi cũng đã đến tuổi thi vào cấp 3.

Với lượng kiến thức khổng lồ, tôi dễ dàng vượt qua bài thi với số điểm tuyệt đối và được mời vào học tại một trường cấp 3 nổi tiếng trong nước.
Cha tôi vui mừng trước khả năng của tôi, thậm chí ông còn nói
' Giỏi lắm con trai, sau này con sẽ làm người kế nghiệp ta'

Vì ngôi trường khá xa nhà nên tôi sẽ phải ra ngoài sống, nhưng điều đó làm tôi vui mừng vì không phải ở trong căn biệt thự ngột ngạt đó nữa.

Sau khi tạm biệt cha tôi lên xe để đi đến sân bay.

Ầm

Chiếc xe chở tôi đã gặp tai nạn, tôi nhập viện trong tình trạng nguy kịch.

Sau 1 tháng hôn mê tôi đã tỉnh dậy với nửa thân dưới bị liệt.

Cha tôi như muốn phát điên lần nữa, nếu không phải kẻ gây tai nạn đã chết thì ông có lẽ đã khiến hắn sống không bằng chết rồi.

' Đừng lo, ta sẽ tìm được cách chưa cho con thôi'

Ông cố an ủi tôi, nhưng tôi biết đôi chân này đã hỏng rồi, với kỹ thuật hiện tại việc điều trị là không thể nào.

Chán nản, tôi bắt đầu vùi đầu vào manga, anime và những bộ tiểu thuyết trên mạng, hầu như thể loại nào tôi cũng đọc, đặc biệt là những tác phẩm về võng du, dị giới và xuyên không. Mặc dù có hay có dở nhưng nó đã khiến tôi thấy những thế giới khác nhau, những mảnh đời khác nhau và cách nhìn mới về xã hội này, lúc đó tôi đã hiểu tại sao mình lại bị hắt hủi bởi người hầu và tại sao tôi lại bị tai nạn, tại sao tôi lại ngồi đây, bởi vì tôi quá yếu đuối, quá nhu nhược, nếu tôi mạnh mẽ hơn, nếu tôi quyết tâm nói với cha tôi thì có lẽ bây giờ đã khác.

Lúc này tôi mới cảm thấy muốn có thêm một cuộc đời nữa biết bao, tôi muốn làm lại từ con số 0 như những nhân vật chính trong truyện, tôi muốn được trở thành nhân vật chính.

Mặc dù vậy mọi ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi, nhưng hiện tại vẫn có điều tôi có thể làm, tôi sẽ nói với cha tôi về người đàn bà kia.

Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi bấm số và gọi cho cha.

-Alo cha à, cha có thể đến gặp con một chút được không, con có điều muốn nói với cha.

-Được rồi, mai ta sẽ đến, con đi ngủ sớm đi nhé.

-Vâng ạ, Chúc cha ngủ ngon.

-Uhm, chúc con ngủ ngon

Tắt máy, tôi nhớ lại giọng của cha, giọng ông hơi khàn khàn, có lẽ ông đã bị cảm.

Tắt điện, tôi nằm trên giường mà không ngủ được, tôi đang cố mong chờ đến ngày mai, ngày tôi có thể nói với cha về tất cả mọi thứ.
..
.
Két

Âm thanh cửa mở khiến tôi ngạc nhiên, bây giờ đã gần 2 giờ sáng rồi, tại sao vẫn có người đến đây chứ.

Có chút tò mò tôi nhắm mắt lại và lắng nghe.

-Hai mẹ con các ngươi y như nhau, chả bao giờ cảnh giác với người khác gì cả, thế nên chúng bay mới phải chết thảm thế đó, ta sẽ đưa ngươi đến với con đàn bà ngu xuẩn đó ngay đây.

Nghe giọng nói quen thuộc đó, tôi lập tức mở mắt ra

Ầm

Ánh chớp loá lên, khuôn mặt kẻ kia đã hiện rõ, đó là người đàn bà kia,Thùy Linh.

-Hahaha, đã dậy rồi sao, ta định cho ngươi đi nhẹ nhàng nhưng có vẻ ngươi phải chịu đau đớn rồi. Giờ thì chết đi.

Khuôn mặt bà ta trở lên dữ tợn. Với ống tiêm trên tay bà ta lao vào tôi.

-Hự

Không kịp phản kháng mũi tiêm đã găm trên ngực tôi.

Trong tích tắc, những cơn đau xé thịt ập đến, tôi không thể chịu được liền hét lên đau đớn.

Vài giây giãy giụa, tôi mất ý thức và bất tỉnh.
.
.
.

Không biết đã mất ý thức bao lâu, tôi mở mắt ra, trước mắt tôi là một căn phòng màu trắng.

Trí não hoạt động, ngay lập tức tôi nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết xuyên không hay chuyển sinh, chả nhẽ tôi đã may mắn có được cơ hội này.

-Xin hỏi có ai ở đây không ạ.

Đứng dậy trên đôi chân lâu ngày không sử dụng tôi hét to.

-Cậu bé, đáng nhẽ nên quan sát xung quanh trước chứ.

Một âm thanh già nua vang lên sau lưng tôi, không chút chần chừ tôi lập tức quay lại.

Nơi đó có một lão già mặc bộ áo choàng như các pháp sư trong Anime và Manga lơ lửng trên không trung.

Trên áo choàng còn được in một vòng xoáy màu tím trên nền màu đen, trông giống như một hố đen vậy.

-Ông có phải là thần không ạ

Tôi nói với giọng phấn khích

Ông lão cười nhẹ rồi trả lời:

-Đúng, ta là một vị thần, tên ta là Choros vị thần của Không Gian.

-Vậy cháu sẽ được chuyển sinh đúng không ạ.

Tôi nhìn vị thần với ánh mắt mong chờ.

-Không, ta gọi con đến đây vì muốn cùng con kí một giao ước.

-Giao ước? Con chả phải đã chết rồi sao, con đâu có tác dụng nào nữa.

Tôi chuyển hoàn toàn cách xưng hô, không phải vì ông ấy là một vị thần mà vì tôi cảm nhận được tình cảm trong lời nói của ông, thứ tình cảm cha con.

-Con vẫn chưa chết, chỉ đang hôn mê thôi, ta đã tạm thời đưa linh hồn của con đến đây để nó không bị tiêu tán.

Vị thần trả lời, tôi bỗng nhiên thấy hơi an tâm một chút bởi tôi vẫn còn sống.

-Vậy còn cha con thì sao, ông hiện tại như thế nào?

Tôi vừa hỏi vừa ngước nhìn ông mong chờ.

-Ta rất tiếc, cha con đã chết trong đại thảm hoạ rồi.

Sốc, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng tôi vẫn sốc, cha tôi đã chết, vậy tôi chỉ còn lại một mình trong đời, cảm xúc của tôi muốn phát ra nhưng chỉ trong giây lát, toàn bộ đã biến mất, như thể có thứ gì đè nó xuống vậy.

-Vậy ngài có thể nói cho con đại thảm hoạ là gì không.

Vị thần nhìn tôi rồi trả lời

-Truyện là thế này......

Sau một hồi nghe giải thích tôi đã hiểu hết sự việc, về đại thảm hoạ, về trái đất hiện tại, về lý do Choros muốn kí giao ước với tôi và về tôi hiên tại.

Vị thần tối cao, người thậm chí còn mạnh hơn tất cả những vị thần khác cộng lại đã tạo ra một trò chơi, một trò chơi giữa các vị thần.

Mà trong đó họ chia làm 3 phe, những vị thần được nhân loại cho là phe thiện và những vị thần bị cho là ác. Và còn lại chính là các vị thần trung lập.

Dĩ nhiên để những vị thần đó tự nhiên đấu đá là không thể nào, vì thế thần tối cao đã động tay và khiến cho những vị thần ác kia có nhiều quyền năng hơn, rồi lại kích thích sự ghen tị của những vị thiện thần, và lúc đó chiến tranh giữa các vị thần bắt đầu.
Tiêu biểu nhất là là cuộc săn phù thuỷ vào những thế kỉ 13. Những người được coi là phù thủy chính là những kẻ tôn thờ những vị ác thần, và giết họ chính là làm giảm quyền năng của những vị thần kia.

Các ác thần tổn thương nghiêm trọng và phải đến ở nhờ với thần bóng tối và cái chết ở dưới địa ngục. Hơn 700 năm yên tĩnh khiến cho vị thần tối cao kia buồn chán, ông đã tập hợp sức mạnh và tạo nên bàn cờ mới, chính là trái đất hiện tại, một nơi đầy rẫy quái vật, dân số nhân loại cũng chỉ còn hơn 200 triệu, và quan trọng nhất tất cả mọi người đều có thể sử dụng phép thuật và các kĩ năng, và tất nhiên họ còn có cả cấp độ và bảng trạng thái nữa.

Còn về bản giao ước, đó là bản hợp đồng cho phép tôi sử dụng một phần quyền năng của Choros, đổi lại tôi phải hoàn thành công việc của các vị thần trung lập, đó là chấm dứt chiến tranh.

Không chút do dự tôi kí vào hợp đồng.

-Mong con sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Ánh sáng biến mất tôi lại một lần nữa mất ý thức.
.
.
.
Teng teng teng

Âm thanh của tháp chuông đánh thức tôi, vừa mở mắt tôi lập tức mở miệng.

[Bảng Trạng Thái]

Minh Hạo lv1 HP 200/200 MP 250/250
Trạng thái: Suy yếu 39.1%
Tuổi: 18
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: không có
Chỉ số
STR 20(31) VIT 12(20)
INT 25(29) WIS 31
AGI 11(13) DEX 21(39)

Kỹ năng
+Dọn dẹp sơ cấp lv8
+Nấu ăn sơ cấp lv9
+Kỹ thuật cách đấu sơ cấp lv9
+Kháng độc sơ cấp lv7
Ma thuật
+Ma thuật không gian(độc nhất) sơ cấp lv1
Kỹ năng đặc biệt
+Áp chế cảm xúc trung cấp lv2

Tôi mỉm cười nhìn vào bảng trạng thái, vậy tất cả mọi thứ không phải mơ

Tôi đã có thêm một cơ hội và chắc chắn tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.

-Thế Giới Mới, Ta Đến Đây.

..
.
Ps Chương đầu có thể không hay nhưng mình sẽ cố gắng hơn