Chương 4: Nhắc Nhở Và Cửa Hàng Kì Lạ

Sứ Giả Của Thần: Giao Ước

Chương 4: Nhắc Nhở Và Cửa Hàng Kì Lạ

Nghỉ ngơi nửa tiếng, thể lực của tôi đã gần hồi phục trọn vẹn, mặc dù vẫn còn vết thương trên vai nhưng nếu không vân động mạnh thì không có vấn đề gì cả.

-Còn chưa kiểm tra bảng trạng thái nữa
[BẢNG TRẠNG THÁI]
Minh Hạo lv7 HP 210/310 MP 290/290
Trạng thái: Thương tổn 14%
Tuổi: 18
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: không có
Chỉ số
STR 28(31) VIT 20
INT 29 WIS 31
AGI 13 DEX 35(39)
CHARM 260 LUX 49

Điểm chưa cộng 30

Kỹ năng
+Dọn dẹp sơ cấp lv8
+Nấu ăn sơ cấp lv9
+Kỹ thuật cách đấu sơ cấp lv9
+Kháng độc sơ cấp lv7
+Kỹ thuật sử dụng dao sơ cấp lv2
+Kỹ thuật sử dụng kiếm sơ cấp lv1
Ma thuật
+Ma thuật không gian(độc nhất) sơ cấp lv1
Kỹ năng đặc biệt
+Áp chế cảm xúc trung cấp lv2

-Lên những lv 7 cơ à, không ngờ một con Goblin tinh anh lại cho nhiều kinh nghiệm như vậy. Nhưng cái giá phải trả không nhỏ chút nào.

Xé một mảnh áo tôi băng vết thương của mình lại, chuyến đi của tôi hôm nay có vẻ phải kết thúc sớm.

Tiến đến phía đường mòn, tôi cố gắng quan sát thật kĩ, với tình trạng hiện tại, một con Goblin tinh anh là quá đủ để hành hạ tôi.

.
.
Khi chỉ còn cách đường mòn vài trăm m thì tôi bắt gặp một nhóm 3 người đang chiến đấu với 1 nhóm Goblin tinh anh.

Nếu là bình thường tôi sẽ không do dự mà đến chào hỏi ngay, nhưng khi nhìn thấy những kí hiệu trên giáp của họ thì ý nghĩ đó ngay lập tức bị dập tắt.

Cả 3 người họ đều có một kí hiệu hình đầu mãng xà bao quanh bởi lửa trên giáp, ký hiệu tượng trưng cho băng cướp hoả xà, một nhóm đang khá nổi hiện nay với vị thủ lĩnh bị treo giá 5 đồng bạch kim.

Trên bảng nhiệm vụ cũng có nhiệm vụ tìm kiếm hang ổ của chúng, nhưng nó được xếp vào hạng D vì thế tôi chỉ có thể đọc qua mà không thể nhận.

"Dù sao mình cũng đang bị thương, không nên quá tham lam, nhưng mà có lẽ nghe trộm chút cũng không vấn đề gì" tôi nghĩ vậy và núp vào một lùm cây gần đó

-Này, chúng mày nghe nói gì chưa?
Một trong 3 tên cất tiếng trong khi chém đứt đôi người con Goblin trước mặt.

-Nghe nói cái gì
-Có chuyện gì hay vậy, kể cho bọn tao nghe với đi.

Hai tên còn lại cũng trở nên hiếu kì.

-Từ từ nào, chuyện là thế này. Hôm nọ tao lẻn vào thành phố và nghe được một tin khá hay, nghe nói nè. Thành phố Viet chuẩn bị tiến hành cuộc thanh trừng trên diện rộng đó.

Tên kia nói

-Hả mày điên hả Korad, cái đấy mà mày bảo là chuyện hay ho. Họ tiến hành cuộc thanh trừng quy mô lớn thì kẻ sẽ nhắm vào những kẻ như chúng ta đấy.
-Đúng vậy, Trần Nhân nói đúng đó, bị nhắm vào có gì hay chứ.

Cả hai tên còn lại cau mày nói.

-Chúng mày đúng chả chịu lắng nghe người khác nói gì cả, tao nói sẽ diễn ra cuộc thanh trừng nhưng có nói mục tiêu là người đâu.

Tên kia khinh bỉ nói

-Chả nhẽ.
-Chả nhẽ là nó.

Cả hai tên còn lại khuôn mặt hiện lên kinh hỉ.

-Lũ ngu ngốc chúng mày cũng không đến nỗi nào, đúng đó mục tiêu của họ là lũ quái vật, chỉ cần chúng ta tấn công vào lúc đó, chúng sẽ không kịp trở tay đâu.

-Tốt, lâu lắm mới gặp chuyện tốt thế này, nếu báo cho thủ lĩnh, chúng ta sẽ được thưởng to.

-Hừ, chúng mày nghĩ ngài Long là ai chứ, chút thông tin này lại không qua tai ngài sao. Thủ lĩnh của chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi, nửa tháng nữa, chúng ta sẽ kết hợp với 7 băng nhóm tấn công thành Viet.

Tên kia lại khinh bỉ nói, khi nói đến đoạn thủ lĩnh của chúng thì tên này hiện lên vẻ mặt tôn sùng đến kinh dị.

"Hahaha, mấy lãnh đạo thành phố thật là cao tay, kế này mà cũng nghĩ ra được, mà không chắc tại lũ này quá ngu khi bị người ta lừa vào tròng mà không biết"

Mấy tên có thể lên chấp quyền quản lý cả thành phố gần 10 triệu dân có thể là lũ ngu sao, còn bất cẩn, điên à nếu việc lớn như thế này mà còn để bị lộ, chắc thành phố này bị chiếm cả chục lần rồi, trừ khi họ cố tình để lộ nó.

Tôi thật sự khá khâm phục cách làm này, một cái bẫy gần như hoàn hảo, chỉ tiếc là nếu để những tên đã đọc qua vô số tác phẩm tiểu thuyết và manga như tôi suy nghĩ kĩ thì lập tức sẽ nhận ra điểm bất hợp lý của cái lỗi nhỏ này.

Tôi cũng đang hoài nghi không biết người nghĩ ra kế hoạch này trước đây có phải một tên nghiện tiểu thuyết trinh thám không nữa.

Mà điều đó không quan trọng, dù sao lũ này cũng bị mắc bẫy rồi.

Chờ cho những kẻ kia dời khỏi tôi bước ra khỏi bụi cỏ và quay về thành phố.

Vì đang bị thương nên tôi đành đi chậm, phải mất đến gần 1 tiếng đồng hồ tôi mới về đến nơi.

Trình thẻ mạo hiểm giả của mình ra, người lính gác kiểm tra qua một chút rồi đưa tôi một ống nước màu đỏ.

-Lính mới đúng không, mấy người trẻ các cậu liều mạng quá đó, lần sau ra ngoài hãy chuẩn bị ít nhất một lọ thuốc trị thương. Lần này là lần đầu nên tôi cho cậu, lần sau phải trả tiền đó. Mà tôi cũng chả hy vọng lần sau gặp lại cậu lại như thế này nữa đâu.

Người lính mặc áo giáp che kín người khiến tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng nghe giọng thì có vẻ cũng tầm 30~35.

-Cám ơn, đây là lần đầu tôi ra ngoài nên có chút không biết.

Tôi gãi đầu cười.

-Vậy thì được rồi, còn nữa tìm cái gì đó để ẩn bảng trạng thái của cậu đi, hoặc ít nhất là che cái ma thuật kia đi, khá phiền phức nếu có người biết được cậu sở hữu nó đấy.

Người lính nhắc nhở, chờ đã che dấu bảng trạng thái? Ma thuật kia? Chả nhẽ người ta có thể nhìn thấy bảng trạng thái của tôi.

-Sao vậy, thắc mắc sao tôi lại biết à, chỉ cần có kĩ năng 'giám định' là có thể quan sát được bảng trạng thái của người khác rồi. Mặc dù sẽ không hay lắm khi tự tiện nhìn bảng trạng thái của người khác, nhưng lính gác chúng tôi có đặc quyền sử dụng giám định lên bất cứ ai vào thành cũng như ra thành.

Người lính vỗ vỗ cái vai không bị thương của tôi và trả lời.

-Cám ơn anh đã nhắc nhở, nhưng muốn mua dụng cụ che dấu thì phải đến đâu ạ.

Bây giờ tôi đã nhận ra vấn đề cấp bách của mình, phải tìm mọi cách che giấu kĩ năng của mình lại.

-Mặc dù biết là không đúng, nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên chọn nghề nghiệp là ma đạo sư hoặc là đạo tặc. Hai nghề đó có kĩ năng che dấu rất tốt, còn về vật phẩm che giấu thì rất đắt cái cấp thấp cũng giá đến 1 đồng vàng. Vì thế trong thời gian chưa thể che giấu bảng trạng thái thì đừng gây chú ý nhiều.

Mặc dù có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng anh ta đưa ra lời khuyên khá chân thành.

Cám ơn người lính xong tôi nốc cạn ống thuốc, cảm giác nhức nhối hoàn toàn biến mất thay vào đó là cảm giác ngứa ngứa ở miệng vết thương. Vài giây sau, toàn bộ cơ thể tôi đã hồi phục.

3rd POV
Khi Minh Hạo đã dời khỏi, người lính còn lại quay sang hỏi người đã đưa cho Minh Hạo ống thuốc.

-Này, lần đầu tôi thấy anh quan tâm đến một người lạ thế đó, cậu nhóc đó có gì thú vị sao.

-Thú vị sao? Còn hơn thế nhiều, nó là một mầm giống tốt đó, nếu có đủ thời gian, vươn lên đỉnh cao của thế giới này là điều đơn giản với cậu ta.

-Ồ, một người được một trong 7 kiếm sĩ đạt đến cấp bậc Vương giả phải cất lời khen như vậy. Được rồi, tôi sẽ để mắt tới cậu ta khi anh không có ở đây.

-Vậy thì nhờ anh rồi, chắc vài ngày nữa tôi sẽ dời khỏi đây.

Và tất nhiên cuộc trò chuyện này sẽ không bao giờ đến tai Minh Hạo.

Minh Hạo POV
Vì giờ mới 3 giờ chiều nên công hội cũng chả có mấy người, ngoài những tên rảnh rỗi cắm rễ ở đây ra thì chỉ còn lại các nhân viên đang ngồi tám sau quầy tiếp tân.

Tôi lấy những vật phẩm nhiệm vụ ra và tiến tới quầy nộp vật phẩm nhiệm vụ duy nhất còn người, chỉ là còn người ở đấy thôi vì cô tiếp tân ở đó đang ngủ mất rồi.

-Xin lỗi, tôi có thể nộp vật phẩm nhiệm vụ được không.

Tôi đến trước cô gái và đánh thức cô.

-Oáp~ cái...gì vậy.

Cô gái thức dậy, ngáp dài một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

-Giao nhiệm vụ à, còn chưa đến 5 giờ cơ mà.

Cô gái tiếp tân nhăn mặt nhìn tôi, giọng có vẻ hơi khó chịu vì bị đánh thức.

Mặc dù đầu tóc có hơi bù xù và thái độ có hơi trẻ con nhưng tôi vẫn phải nhận định đây là một cô gái đẹp, mặc dù không được bằng cô gái tóc lam hôm qua, nhưng nếu có 10 người thì chắc có đến 8 người đàn ông nói cô là mỹ nhân, 2 người còn lại sẽ nói cô là một đại mỹ nhân, tất nhiên là loại bỏ mấy trường hợp có sở thích quái dị.

-Xin lỗi, chuyến đi có chút vấn đề nên tôi buộc phải về sớm.

Tôi gãi đầu nói

-Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, cậu đã làm gì sai với tôi sao, đàn ông lên chút đi, cứ nói cái kiểu đấy người ta bảo cậu nhu nhược đấy.

Cô gái bỗng gắt lên với tôi, như kiểu vừa gặp thứ gì gây chướng mắt vậy.

-Vâng, tôi sẽ chú ý hơn. Còn đây là vật phẩm nhiệm vụ.

Tôi nói rồi đặt túi vải lên bàn.

-2 chiếc tai Goblin giá 60 xu đồng và 20 điểm cống hiến, 36 cây cỏ mana giá 30 xu đồng và 15 điểm cống hiến, 3 con thỏ sát thủ giá 15 xu đồng và 6 điểm cống hiến. Tai của Goblin Tinh Anh, hơi xui xẻo nhưng khá đó, lần đầu tiên ra ngoài đã đánh bại được Goblin tinh anh rồi, mặc dù cậu không nhận nhiệm vụ này nhưng thôi tôi sẽ mua nó dùm cậu, giá 1 đồng bạc và 30 điểm cống hiến, nếu đồng ý thì kí vào đây.

Cô nói rồi đưa tôi một tờ giấy, mà khoan đã, sao cô biết tôi lần đầu ra ngoài, hay là cô ta đã đọc bảng trạng thái của tôi.

Mà thôi chắc mình nghĩ nhiều rồi, một tổ chức lớn như công hội sẽ không làm việc thiếu tôn trọng người khác thể đâu.

-Vâng, vậy thì phiền cô.

-2 đồng bạc và 5 xu đồng, còn điểm cống hiến thì tôi đã gửi vào thẻ của cậu rồi. Tiện nói luôn, để lên rank E cậu cần 300 điểm cống hiến và đạt được cấp độ 20 vì thế hãy cố gắng lên.

Cô đưa cho tôi 2 đồng bạc và 5 xu đồng. May mà mấy nhiệm vụ tôi nhận là nhiệm vụ thường xuyên vì thế không bị phạt.

-Trước tiên phải đi bán đống đồ này đã, mặc dù không đáng giá được bao nhiêu nhưng thịt muỗi vẫn là thịt.

Tôi nhìn vào kho đồ của mình và tiến vào phía Nam thành phố, nơi được coi là khu thương mại của thành phố này.
.
.

Sau một hồi cố nâng giá tôi đã bán được toàn bộ đồ lấy từ lũ Goblin với giá 3 đồng bạc. Có vẻ như mấy thứ này không phải thịt muỗi rồi, là hải sản cao cấp thì đúng hơn, mà bất ngờ nhất là viên ma thạch của con Goblin tinh anh, giá của nó đến 1 đồng bạc lận.

Cất tiền vào kho đồ, tôi tiến đến một cửa hàng bán trang bị ở cuối đường, "Dù sao cũng không có nhiều tiền, mua một con dao tốt chút là được rồi"

Sau 2 lần chiến đấu bằng dao găm, tôi đã cảm thấy mình khá phù hợp với loại vũ khí này, thế nên khi nghe người lính kia gơi ý tôi đã quyết định hướng đi của mình, đó chính là trở thành 1 đạo tặc.

Bên ngoài tiệm vũ khí là một cái bảng cũ kĩ ghi 5 chữ 'Tiệm Trang Bị Của Doran'

Mặc dù có hơi mờ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng mà đọc được.

Cười khổ khi nhìn cửa hàng này, tôi đành chấp nhận bước vào, dù sao mình cũng là người nghèo mà.

Vừa mở cửa, mùi bụi bặm sộc vào mũi tôi khiến tôi phải ho sặc sụa mấy lần.

Mặc dù vậy, tôi không vì thế mà bỏ qua nơi này, bởi khi nhìn vào bên trong tôi cảm giác thấy một thứ gì đó rất mạnh mẽ đang mời gọi mình.

Bước vào trong cửa tiệm, tôi quan sát xung quanh, ở quầy tiếp khách, một người đàn ông trung niên đang chăm chú vào cuốn sách trước mặt, dường như chả có chút quan tâm nào đến tôi cả.

-Xin hỏi, anh có thể giới thiệu cho tôi một chút về những loại trang bị trong này được không.

Tôi cất tiếng, người đàn ông trung niên chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi chỉ về cái bảng ở trên quầy.

Trên đó ghi
+Tự xem hàng, giá cả đã ghi rõ không mặc cả
+Không gây lộn xộn trong tiệm, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài
+Tiệm mở từ 7giờ sáng đến 6 giờ chiều. Không làm việc vào thứ 7, chủ nhật.

Nhìn vào tấm bảng tôi xị mặt xuống, giờ tôi đã hiểu sao nơi này chả có ai tới rồi.

Ps 2537 từ

Ai biết cách sửa chương trong Convert ko chỉ mình với