Chương 27: ꧁༺ Bắt Đầu Phẫu Thuật ༻꧂
-----o0o-----
Sau khi nấu xong rất nhiều đồ ăn, đủ cho một tháng thì Thiên Anh mang hết những cái này vào kho đông, sau này muốn ăn thì mang ra rã đông là được.
Sau khi Thiên Anh nấu ăn xong thì Lam Linh trực tiếp bê nguyên cái nồi thịt kho tàu, sau đó đổ nguyên phần hai nồi cơm vào mà trộn. Tiếp đó cô nàng kia dùng nguyên cái thìa môi mà ăn. Khi nào khát quá thì cô nàng kia cầm luôn cái nồi canh lên mà húp.
Thiên Anh ở bên cạnh nhìn mà không khỏi mắt chữ A miệng chữ O. Hắn nhìn Lam Linh hỏi:
"Cô bị bỏ đói bao lâu rồi thế? Làm sao ăn như ma chết đói vậy?"
Lam Linh nghe vậy thì nói:
"Rất lâu rồi. Lâu nay tôi toàn dựa vào ăn những thứ thuốc bổ mà sống đấy, nếu không có những thứ thuốc kia tôi chắc cũng sẽ bán mình cho đám nam nhân kia chơi để kiếm mì gói để ăn."
Thiên Anh nghe vậy thì có phần ngạc nhiên, hắn lúc này hỏi:
"Tưởng mấy cô gái kia là bị những người kia cưỡng hiếp kia, thế hóa ra không phải à."
Lam Linh vừa ăn vừa nói:
"Cũng chẳng khác gì nhau, mấy tên kia nắm trong tay thức ăn, mấy cô gái khác lúc đầu cũng không muốn cùng những người kia quan hệ, chẳng qua đói quá nên đành phải làm vậy, dù sao hy sinh một chút thân thể nhưng có thể sống vẫn tốt hơn chết."
Thiên Anh nghe vậy thì cười, hắn nhìn Lam Linh một hồi nhưng không có nói gì, Lam Linh bị hắn chằm chằm thì có chút không tự nhiên, cô nàng nói:
"Anh đừng có nhìn như vậy được không, có gì mà nhìn người ta hoài vậy, kỳ cục chết đi được."
Thiên Anh nghe vậy thì cười nói:
"Đang suy nghĩ lung tung chút ấy mà, nhìn cô rất không tệ, mặt đẹp, ngực có, eo nhỏ, chân cũng dài, mỗi tội hơi gầy. Nhưng mà nhìn chung cũng được, thiết nghĩ tôi đến chậm vài ngày thì có lẽ cô cũng sẽ thành đồ chơi cho đám kia rồi."
Lam Linh nghe vậy thì cũng không có tức giận mà nói:
"Anh nói không sai, nếu anh không tới tôi sẽ vì sự sống mà bán đi thân mình, dù sao tôi lúc này còn chưa thể chết được."
Nói đến đây thì trong ánh mắt trong sáng kia lóe lên quang mang thù hận, nhìn thấy ánh sáng thù hận khắc cốt minh tâm này thì Thiên Anh có phần kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy cảm giác của mình trong tia sáng thù hận kia.
Nhìn Lam Linh, hắn cười nói:
"Xem ra cô cũng có nỗi khổ ở trong lòng, tính ra chúng ta cũng xem như người có cùng cảnh ngộ."
Lam Linh giọng nói lúc này có phần buồn bã, cô nàng nói:
"Anh cũng như vậy sao? Thảo nào tôi luôn cảm giác anh rất gần gũi với tôi, đặc biệt là ánh mắt của anh. Anh theo nghề này cũng vì chuyện kia sao?"
Thiên Anh có chút cảm khái nói:
"Không thể không thừa nhận, trực giác của cô rất đúng. Ừm, tôi chọn con đường đầy máu cùng nước mắt này cũng vì chuyện kia. Nhưng mà tôi cũng không biết đến lúc chết có thể thực hiện được không nữa. Còn cô thì thế nào?"
Lam Linh hơi buồn nói:
"Tôi cũng giống như anh vậy, cũng không biết có thể thực hiện được tâm nguyện kia không, có điều lúc nào tôi còn sống tôi sẽ cố gắng thực hiện nó. Anh có tò mò về thứ tôi muốn làm hay không?"
Thiên Anh lắc đầu nói:
"Không hứng thú, chuyện của tôi cũng đủ phiền não rồi, nghe thêm chuyện của cô nữa thì chắc điên luôn cái đầu. Mà cô khi nào thì có thể giúp tôi phẫu thuật đây?"
Lam Linh nghe vậy thì cười nói:
"Khi nào anh không hung với tôi nữa."
Thiên Anh vẻ mặt cổ quái nói:
"Lá gan cô càng lúc càng lớn rồi, nhớ khi trước nhìn thấy tôi sắc mặt của cô cắt không ra giọt máu, vậy mà bây giờ lại dám đùa giỡn với tôi."
Lam Linh nghe thế thì cười:
"Tôi biết anh cần tôi mà, khi nào còn cần tôi thì anh vẫn phải đối xử tốt với tôi. Hì hì. Tôi đùa thôi, đợi tôi ăn xong, nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị thì sẽ giúp anh. Anh yên tâm đi tôi nấu ăn không tốt nhưng việc này tôi rất giỏi."
Thiên Anh nhếch môi lên, lộ ra răng nanh sắc lạnh, hắn nói:
"Mong cô có thể làm như lời cô nói."
Sau khi nói xong lời này thì Thiên Anh chủ động lên bàn mổ nằm chờ trước. Về phần Lam Linh sau khi ăn xong thì đi nghỉ ngơi một hồi, sau đó đi chuẩn bị những vật dụng cần thiết, đồng thời làm quen với các trang thiết bị máy móc, xem nó có vận hành tốt hay không.
Lúc đầu Lam Linh cũng không cho rằng thiết bị y tế của Thiên Anh tốt bằng ở bệnh viện nhưng lúc nàng kiểm tra thì rất là kinh ngạc, cái tên kia vậy mà chuẩn bị không thiếu thứ gì, hơn nữa còn là đồ hiện đại nhất, nhiều cái nàng còn không biết là máy móc gì phải hỏi hắn thì mới biết.
Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả thì Lam Linh tiến hành gây mê, có điều lúc này lại xuất hiện tình huống bất ngờ, thuốc gây mê không có tác dụng, dù là liều cao cũng không có tác dụng với Thiên Anh, điều này khiến cho Lam Linh nhức đầu không thôi. Không thể gây mê thì không thể tiến hành phẫu thuật được.
Nhưng mà trong lúc nàng chưa có biện pháp gì hay thì Thiên Thanh lại giúp nàng giải nan đề, Thiên Thanh lúc này điều chỉnh lượng độc tố sau đó cắn cho Thiên Anh một cái, lập tức khiến cho Thiên Anh hôn mê bất tỉnh.
Lam Linh thấy vậy thì hoảng hồn, nàng lúc này kiểm tra xem Thiên Anh sau khi bị Thiên Thanh cắn xong thì có vấn đề gì không. Nhưng để cho nàng kinh ngạc chính là Thiên Anh không có bị sao cả, thân thể hắn vẫn khỏe mạnh bình thường. Điều này khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái không thôi, nàng thực sự không cách nào giải thích được một người bị rắn độc cắn lại không bị làm sao.
Thực ra thì Lam Linh không biết, Thiên Anh vì luyện khả năng kháng độc, kháng mê mà thường xuyên phục dụng những thứ kia với liều lượng vừa phải, dần dần hình thành kháng tính với những thứ này, có điều lúc trước kháng tính chưa mạnh như vậy, chỉ khi hắn biến dị thì kháng tính mới mạnh thôi.
…
[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]
[Tác phẩm Sinh Tồn Trong Tận Thế được Tâm Vân đăng độc quyền trên ReadsLove.com. Vui lòng không mang đi nơi khác.]