Chương 29: ꧁༺Chuẩn Bị Đi Săn ༻꧂

Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 29: ꧁༺Chuẩn Bị Đi Săn ༻꧂

Chương 29: ꧁༺Chuẩn Bị Đi Săn ༻꧂

-----o0o-----

Nhưng mà có một vấn đề khiến cho Thiên Anh rất khó hiểu là không biết nguyên do ở đâu mà thế giới đột nhiên lại biến đổi? Như thế nào đột nhiên lại xuất hiện nhiều thiên tai như vậy? Rồi còn mấy cái thứ trắng trắng ở bên trong mấy viên ngọc kia rốt cuộc là thứ gì? Đủ thứ câu hỏi không có lời giải hiện lên trong đầu hắn.

Đang vào lúc này, Lam Linh đột nhiên lên tiếng:

"Này này, tôi có chuyện này muốn nói."

Thiên Anh bị cắt ngang suy nghĩ thì có đôi phần không vui nhưng hắn cũng không có biểu lộ ra thái độ gì cả, hắn lúc này nhìn về phía Lam Linh ôn hòa hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Lam Linh lúc này nói:

"Hôm trước tôi có nghiên cứu qua thịt của đám biến dị thú ấy, bên trong thịt bọn nó có rất nhiều chất gây hại nếu ăn nhiều sẽ dẫn tới phát điên, nhiều nhất chỉ có thể ăn được 200 gam một ngày thôi. Đó là với người khỏe mạnh. Nhưng mà sao anh ăn lại không có chuyện gì? Đáng lý anh phải điên rồi mới phải chứ?"

Dừng lại một chút Lam Linh lại hỏi:

"Mà phải rồi, anh làm sao biết được tim của bọn nó không có chất gây hại mà ăn vậy? Anh cũng từng nghiên cứu qua sao?"

Thiên Anh nghe vậy thì lắc đầu nói:

"Không biết, chỉ là để cho một con mèo hoang ăn thử, thấy nó ăn xong thì biến dị cũng không có phát điên nên tôi mới ăn. Chứ tôi đâu có biết cái gì về nghiên cứu đâu."

Lam Linh nghe vậy thì lại nói:

"Anh có thể cho tôi mượn hai thú cưng của anh nghiên cứu một thời gian được không? Bọn nó thực sự rất đặc biệt. Trí tuệ của bọn nó có lẽ sánh ngang với trẻ con mười tuổi."

Thiên Anh mỉm cười rồi nói:

"Nếu cô không sợ bọn nó cắn chết thì cứ làm thôi, tôi cũng không cấm."

Thiên Anh lời vừa dứt thì Thiên Lang cùng Thiên Thanh đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lam Linh, cái nhìn này để cho Lam Linh lạnh từ đầu xuống chân, lông tơ của nàng cũng dựng ngược lên hết cả lên.

Do Lam Linh cũng không biết Thiên Thanh cùng Thiên Lang đã tiến hóa thành động vật có trí tuệ cấp cao, tưởng bọn nó là đồng vật trí tuệ cấp thấp nên lúc này vừa cười, vừa vội vàng xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ đùa một chút thôi, đừng có nhìn như vậy, ta chỉ đùa chút thôi."

Thiên Anh nghe vậy thì thiếu chút nữa phì cười. Tiếp đó Thiên Anh, Thiên Lang cùng Thiên Thanh xem tivi, về phần Lam Linh lại đi nghiên cứu thịt của thú biến dị.

Đang lúc xem tivi, Thiên Lang nói nhỏ:

"Chủ nhân, chúng ta không tranh thủ đi săn sao? Trời lạnh thế này đám biến dị nhân sẽ không có nguy hiểm nữa, bắt bọn nó ăn thịt thật dễ dàng. Với đám động vật bò sát cũng vậy, bọn nó lúc này chẳng khác gì bao thịt cả. Bây giờ không săn, đợi bọn nó thích ứng với môi trường, mọc ra lông thì lại khổ."

Thiên Thanh lúc này cũng nói:

"Em thấy Ngáo nó nói đúng đấy ạ, bây giờ chúng ta phải tranh thủ đi, chứ bọn nó mà mọc lông giữ ấm, sau đó khôi phục lại hành động linh hoạt thì muốn săn giết không dễ đâu."

Thiên Anh nghe vậy thì nói:

"Sao hai đứa lại có suy nghĩ như vậy? Bọn nó có thể thích ứng nhanh vậy sao?"

Thiên Thanh nghe vậy thì nói:

"Thì lấy bản thân em đây nè, khi trời vừa lạnh thì cơ thể liền có điều chỉnh, tốc độ điều chỉnh không nhanh thôi. Những nhiều nhất khoảng bảy ngày em liền có thể thích ứng với môi trường siêu lạnh ở bên ngoài."

Thiên Lang lúc này cũng nói:

"Ki cũng vậy này, lông mọc nhiều hơn, rậm hơn, nên cũng không cảm thấy lạnh nữa."

Thiên Anh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, tiếp đó hắn đi vào trong hỏi để cho Lam Linh giúp hắn xét nghiệm xem vết thương thế nào rồi. Nếu vết thương ổn rồi thì hắn sẽ đi cùng với Thiên Lang cùng Thiên Thanh, nếu chưa ổn thì hắn sẽ ở nhà, còn đề hai đứa bọn nó ra ngoài tìm đồ ăn.

Không kiểm tra thì thôi, lúc Lam Linh kiểm tra thì thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, vết thương của Thiên Anh tuy chưa hoàn toàn lành lại nhưng cũng đã được bảy tám phần rồi, hơn thế nữa tốc độ càng về sau càng nhanh.

Thấy cảnh này nàng thật muốn đè tên kia xuống, giải phẫu ra nhìn xem bên trong hắn rốt cuộc có gì.

Biết được thương thế của bản thân không sao thì Thiên Anh lúc này liền quyết định đi săn, có điều đi ra ngoài hắn cũng mang theo cả Lam Linh đi cùng.

Một phần vì muốn bồi dưỡng tình cảm của hai người, một phần vì muốn rèn luyện cô nàng, nhưng phần nhiều là đề phòng cô nàng ở nhà làm ra chuyện gì đó gây nguy hại đối với hắn.

Nhưng mà để cho Thiên Anh khá bất đắc dĩ là thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô nàng Lam Linh kia thể chất không được tốt nên không thể chịu đựng được cái lạnh như vậy, mặc dù cô nàng kia đã mặc rất nhiều áo ấm vẫn vậy.

Hết cách, Thiên Anh lúc này cũng chỉ có thể hy sinh cái áo giáp của Thiên Lang, hắn lúc này dùng máy cắt laser tách cái áo giáp làm từ da của con "cọp dung nham" thành nhiều mảnh sau đó tiến hành may áo cho Lam Linh.

Cô nàng kia nhìn lùn lùn bé bé mà cao hơn mét bảy, nặng cũng gần sáu mươi cân chứ không ít, có điều cô nàng kia nặng xương nên gần sáu mươi cần mà chẳng thấy thịt đâu.

Nhìn Thiên Anh đang giúp mình may quần áo thì Lam Linh có phần thú vị nói:

"Anh biết làm nhiều thứ thật đấy, đến cả may vá cũng biết, tôi từ nhỏ đến giờ chưa may vá bao giờ cả."

Thiên Anh nghe vậy thì nhếch môi cười nói:

"Tôi biết cô là đứa ăn hại rồi, không cần phải khoe thành tích đâu. Đến cả nấu ăn còn không biết thì biết làm gì nữa. Có điều ở trong việc nghiên cứu thì cô quả là xuất sắc thật. Bằng tuổi cô mà có tay nghề như vậy quả thực không nhiều."

Nghe hai câu đầu cảm thấy rất không vui nhưng nghe tới câu sau thì Lam Linh liền thấy thích thích, nàng lúc này đang ngồi trên giường, hai tay chống thành giường, chân thì đong đưa. Nhìn Thiên Anh nàng cười nói:

"Thì có phải ai cũng giống ai đâu, có người này có người nọ mà, con người đâu có thể hoàn mỹ được chứ, nếu như một người mà có thể làm tất cả mọi việc thì hai chúng ta đã không ở cùng nhau rồi. Mà anh có bạn bè gì không?"

Thiên Anh đang khâu nốt cái cúc áo, nghe Lam Linh hỏi thì cười nói:

"Có, đương nhiên là phải có rồi, Thiên Lang cùng Thiên Thanh đó, hai đứa nó là bạn của tôi, tính ra là bạn thân chí cốt bên nhau từ bé đấy. Mà cô thử mặc xem vừa không nào."

Vừa nói Thiên Anh vừa mang cái áo khoác da thú mà mình mới may mặc cho Lam Linh, Lam Linh lúc này cũng không phản đối gì, cũng thuận theo Thiên Anh để hắn mặc cho mình.

"Anh cùng bọn nó ở cùng nhau từ khi nhỏ thảo nào đôi bên thân thiết như vậy, trước tôi cũng có nuôi một con mèo mà nó chết mất rồi."

Thiên Anh nghe vậy thì gật đầu nói:

"Ừ, bọn mèo tuổi thọ không lâu, trước tôi cũng hay nuôi mà bọn nó chết sớm lắm, vài năm liền chết đó là con nào sống thọ lắm mới được. Mà mỗi lần bọn nó chết tôi cũng thấy buồn nên thành ra sau này không có nuôi nữa. Mà cô cảm thấy mặc vào dễ chịu không?"

Lam Linh cảm nhận một chút, sau đó gật đầu nói:

"Ừm, dễ chịu lắm."

Thiên Anh nghe vậy thì cười, hắn nói:

"Được rồi, vậy chúng ta đi ra ngoài, hôm nay tôi sẽ giúp cô nâng cao khả năng sinh tồn."



[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]

[Tác phẩm Sinh Tồn Trong Tận Thế được Tâm Vân đăng độc quyền trên ReadsLove.com. Vui lòng không mang đi nơi khác.]