Chương 34: ꧁༺ Hiện Tại Là Kết Quả Của Những Cố Gắng Của Quá Khứ ༻꧂

Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 34: ꧁༺ Hiện Tại Là Kết Quả Của Những Cố Gắng Của Quá Khứ ༻꧂

Chương 34: ꧁༺ Hiện Tại Là Kết Quả Của Những Cố Gắng Của Quá Khứ ༻꧂

-----o0o-----

Nghe được những tin tức này thì Lam Linh không khỏi cảm thấy may mắn, lúc đầu nàng cũng không thích Thiên Anh bởi vì hắn quá mức tàn nhẫn, nhưng xét đến cuộc sống của hắn, nàng lại thông cảm rất nhiều, thấy hắn đáng thương nhiều hơn đáng sợ.

Nhưng giờ nghe được những tin tức này, nàng cảm thấy Thiên Anh vẫn là một người rất tốt, không có giống đám hình người nhưng tâm lý là súc sinh ở ngoài kia.

Đám ngoài kia quả thực mất hết nhân tính rồi, bọn hắn đến cả người cũng ăn thì không biết cái gì bọn hắn không ăn nữa. Cháo thịt người, thịt người nướng, thịt người rang, thịt người luộc. Con người mà bọn hắn làm giống con vịt, chế thành đủ loại món ăn.

Lam Linh tưởng tượng chính mình bị đám kia bắt lại, sau khi bị hãm hiếp nhận đủ tra tấn thể xác lẫn tinh thần xong thì lại biến thành thức ăn liền cảm thấy không rét mà run, theo bản năng nàng ngồi lại gần hơn với Thiên Anh để cảm thấy đỡ sợ.

Thiên Anh rất hiểu lòng người, nhìn thấy Lam Linh như vậy thì an ủi nói:

"Đó là bọn hắn, không phải tôi, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."

Lam Linh rất thật thà, cô nàng nói:

"Ừ, tôi biết anh không phải như vậy nhưng mà xem xong nhìn tin kia tôi có chút sợ. Đúng là sống trong thế giới này không có thực lực không được."

Thiên Anh nhẹ gật đầu nói:

"Ừ, trước kia những cô gái như cô có pháp luật bảo vệ thì còn tốt, chứ giờ những cô gái như cô chỉ có thể thành đồ chơi cho kẻ khác thôi. Bọn họ chơi chán rồi sẽ ăn thịt các cô. Nhưng mà trách sao được, con người mà."

Lam Linh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa. Tiếp đó mọi người vẫn nghe tin tức thế giới trong ngày, Lam Linh mới đầu là còn ngồi cách xa với Thiên Anh nhưng càng ngày thì cô nàng càng ngồi lại gần, tới cuối cùng là ngồi sát lại luôn.

Thiên Anh đối với cô gái có phần nhát gan này cũng không có bài xích, hắn lúc này đã xem Lam Linh như một chiến hữu đối đãi. Nên khi Lam Linh sợ thì hắn an ủi, động viên cô nàng. Để cho nàng ta cảm nhận được có một người bạn luôn ở bên cạnh.

Lam Linh cũng tương tự, từ lúc đầu cảm thấy Thiên Anh là người xấu nên hơi chán ghét, nhưng sau nhờ có lòng đồng cảm thì cảm thấy hắn có phần đáng thương. Nhưng giờ so sánh hắn với những kẻ người kia thì nàng cảm thấy hắn thật tốt.

Mà con người là thứ sinh vật tình cảm, trái tim ấm áp tự nhiên trong đầu cũng sinh ra mối liên hệ vi diệu, tuy trước đây không thân cũng chẳng quen nhưng lúc này hai người lại giống như bạn bè lâu năm, cũng do tâm lý này mà Lam Linh ôm lấy Thiên Anh ngủ mà chẳng có chút e ngại nào.

Về phần Thiên Anh nhìn thấy Lam Linh như vậy thì cũng chỉ ôm nàng ngủ, mà không làm cái gì cả. Thực ra không phải Lam Linh không đẹp, Thiên Anh lúc trước nói vui vậy thôi chứ Lam Linh nhìn rất đẹp, nét đẹp của cô gái hiện đại.

Nhưng mà vào lúc mạng sống treo lơ lửng, Thiên Anh cũng chẳng có tâm tư đâu mà nghĩ tới mấy chuyện tình ái.

Với một điều quan trọng là giữa hai người tình cảm chưa tới trình độ kia, Thiên Anh cũng không phải trai bao, không phải gặp ai xinh xinh hắn cũng quan hệ, quan hệ kiểu đó rất vô vị, ngày trước Thiên Anh ở độ tuổi đôi mươi cũng có thời gian như vậy, nhưng sau đó hắn cảm thấy chán.

Càng lớn người ta tiếp xúc càng nhiều, suy nghĩ càng khác, không có giống hồi trẻ bồng bột như vậy, lớn rồi tính tình nó cũng theo đó mà trầm lại. Chuyện quan hệ nam nữ cũng thế, nó không còn đơn giản là một loại giải trí xác thịt nữa, nó phải có tình cảm xen vào, nếu không có tình cảm thì cứ lấy búp bê tình dục quan hệ cho thoải mái.

Theo kinh nghiệm của Thiên Anh thì có thể khái quát thế này, độ tưới dưới mười tám, khi đó chưa tiếp xúc nhiều với thân thể nữ nhân, cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, nên vào thời điểm này loại nào cũng ăn, miễn đừng có tệ hại quá là được.

Sau vài năm khi đã quen với thân thể của con gái thì người ta bắt đầu sinh ra tâm lý kén chọn, nữ nhân phải xinh đẹp, nuột nà, khéo hiểu lòng người, biết cách chiều chuộng thì mới thích. Như vậy mới có hứng quan hệ.

Nhưng rồi loại này cũng chỉ được vài năm, sau vài năm sẽ cảm thấy chán, bởi vì nó cũng giống một loại món ăn ven đường thôi. Ăn nhiều cảm thấy không còn hứng thú, bặt thì ăn không thì thôi.

Về sau khi đã nếm đủ rồi, từ đám mới dậy thì, minh tinh, hoa hậu, người mẫu, sinh viên, học sinh thì bắt đầu cảm thấy ngán. Muốn quan hệ cũng phải có tình cảm đặc thù thì mới phấn khích. Còn nếu chỉ là gái bình thường thì hứng không nổi. Với đến mức độ thế này rồi thì người ta không xem tình dục như một thú vui xác thịt nữa, mà là một loại giao tiếp tình cảm.



Một đêm an bình trôi qua.

Đúng năm giờ sáng Thiên Anh lại thức dậy làm vệ sinh cá nhân cùng ăn sáng. Cô nàng Lam Linh mặc dù muốn ngủ nướng nhưng do nhìn thấy ai cũng thức dậy mà mình lại ngủ thì có chút kỳ cục nên nàng cũng thức dậy.

Sau khi ăn sáng xong thì bốn người cùng nhau đi luyện tập, có điều chỉ luyện tập được gần một tiếng thì cô nàng Lam Linh liền dừng cuộc chơi, mặc dù nàng luyện tập với cường độ thấp nhưng do những ngày tháng trước đây nàng không có luyện tập bao giờ thành ra chỉ luyện tập một chút liền không chịu nổi.

Mà đây là có được thịt cùng tim của biến dị thú cải thiện thân thể rồi, bằng không chắc chưa tới năm phút thì cô nàng kia liền dừng lại rồi.

Từ đó có thể thấy, bản thân luôn là yếu tố quan trọng nhất, đừng có nói cái quỷ gì mà dựa vào thịt biến dị thú mà trở thành cao thủ, trở thành cao thủ thì có đến chín mươi phần trăm là dựa vào nỗ lực của bản thân rồi, chỉ có mười phần trăm là dựa vào nền tảng thôi.

Trên đời không có việc gì dễ dàng cả, thành công hôm nay là do tích lũy từ những ngày tháng khổ cực trước kia. Không có chuyện không chịu cố gắng, lười như con chó mà lại có thành công.

Cường độ luyện tập của Thiên Anh lúc này càng ngày càng đề cao, do thể chất hắn tăng lên nên bài tập cũng phải tăng lên. Sau khi kết thúc bài tập cá nhân thì đến bài tập phối hợp, luyện tập xong thì cũng tới sáng.

Lúc này nghỉ ngơi một hồi cho đỡ mệt thì Thiên Anh đi tắm, tắm rửa xong thì ăn cơm lần thứ hai. Sau khi ăn xong thì đến thời gian thực chiến. Thiên Anh mang theo súng đạn cùng với ba người khác đi ra bên ngoài săn thú. Theo Thiên Anh thấy, luyện tập là một phần nhưng thực chiến mới là quan trọng, chỉ có ở trong chiến đấu thì kỹ năng mới nhanh chóng tăng cao.



Vừa đi ra khỏi hầm trú ẩn, thì Lam Linh liền kinh dị kêu lên:

"Trời ạ, bọn nó là gì vậy?"

Thiên Anh lúc này nhìn qua phương hướng mà Lam Linh đang nhìn, có điều nhìn trên mặt đất thì hắn không thấy gì cả, theo bản năng hắn nhìn lên trên trời. Vừa nhìn hắn liền sợ hết hồn.

Ở bên trên bầu trời lúc này đang xuất hiện một đàn khủng long cánh dài, có điều bọn này đã biến dị, vảy trên người bọn nó nhìn giống cá sấu, cánh có móng vuốt, nhìn bọn nó hao hao giống loài rồng ở trong truyền thuyết.

Đàn rồng ở trên cao có tổng cổng tám con, trong số đó có một con đầu đàn mọc hẳn hai cái đầu, hình thể của nó cũng lớn hơn rất nhiều so với những con khác.

Đang lúc Thiên Anh chú ý tới đám rồng kia, thì bọn nó cũng chú ý đến Thiên Lang ở bên cạnh hắn, giống như là phát hiện ra con mồi, con rồng đầu đàn rống lớn một tiếng.

"Gào gào…"

Thanh âm kia lớn đến nỗi mà màng tai của Thiên Anh có chút đau, có điều hắn lúc này bỏ qua mọi đau đớn mà quát lớn:

"Chạy vào trong nhà, nhanh lên."

Thiên Lang hành động nhanh nhất, nó thoát một cái chui thẳng vào bên trong đường hầm đi thông với ngôi nhà bên dưới lòng đất, ngay tiếp đó Thiên Anh ôm theo Lam Linh nhảy xuống đường hầm, về phần Thiên Thanh thì lúc này đang quấn trên người Thiên Anh rồi.



[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]

[Tác phẩm Sinh Tồn Trong Tận Thế được Tâm Vân đăng độc quyền trên ReadsLove.com. Vui lòng không mang đi nơi khác.]