Chương 687: Ông Ung Dung Lắm

Siêu Việt Tài Chính

Chương 687: Ông Ung Dung Lắm

Hà Vi thấy Thiếu Kiệt đã quyết định cô cũng không thay đổi được. Nếu thay đổi được thì cũng không phải là Thiếu Kiệt muốn làm. Giờ cô thật sự chỉ muốn hắn suy nghĩ kỹ lại việc này đề không phải đi mạo hiểm như thế.

Dù cho đây là vì lợi ích quốc gia nhưng chuyên đi này chín chết một sống. Nguy hiểm như thế nhưng hắn lại đi một mình. Mọi thứ quyết định đều phải làm ra một cách cẩn thận chỉ cần sai lầm một chỗ thôi cũng dẫn đề việc tử vong.

Nhìn thấy Hà Vi trầm mặc không nói gì Thiếu Kiệt chỉ cười cười an ủi nói.

- Đừng có như vậy chứ. Dù nguy hiểm nhưng cũng không đến mức như thế. Em quên anh còn có bùa hộ mạng à. Nếu mà thấy tình hình không ổn anh trốn vẫn được mà. Anh đâu ngốc đến mức làm cá nằm trên thớt cho người ta xẻo thịt.

Bị Thiếu Kiệt châm chọc Hà Vi cũng nở một nụ cười.Cô biết trên người hắn có gì nhưng dù qua mấy lần vết thương nặng như vẫn không sao nhưng lỡ như một lần nào đó cái thứ kia hết tác dụng đúng là không thể đùa được.

- Anh nói hay lắm. Sao anh vẫn thường hay nói đấy không có gì là hoàn hảo lỡ như cái kia cũng không hoàn hảo thì sao?

- Ừ thì tới đó hẵn hay. Nhưng mà em quên anh còn một sự trợ giúp à? Chị của Lý Bân làm gì. Cô ta cũng không phải bình hoa đâu. Với sự lâu năm của mấy gia tộc đó thì cô ấy thừa sức giúp anh trốn thoát. Người ta hai ông già còn có thể chạy. Anh Tiểu Cường như thế này mà không chạy được sao?

Hạ Vi lần đầu tiên nghe đến cái danh tự Tiểu Cường này ngơ ngác nhìn Thiếu Kiệt. Bây giờ hắn cũng mới chợt nhớ danh tự Tiểu Cường thời điểm này những truyện tiểu thuyết mạng của trung hoa cũng chưa du nhập nhiều vào trong nước nên cười cười giải thích.

- Tiểu Cường là một tên gọi khác của con gián. Vì nó có một đặt tính là sống dai và khó chết dù có bị hành hạ như thế nào đi nữa.

- Anh xạo. Con gián làm gì sống dài một bình thuốc diệt gián là chết sạch.

Bỉu môi như không đồng ý với những gì Thiếu Kiệt đã nói. Bởi vì cô thấy loài vật này cũng không có như hắn miêu tả. Nhưng Hà Vi nhầm lẫm giữa việc nhận định này. Đúng là trong tự nhiên nếu như hành hạ ở mức độ nào đi chăng nữa thì sinh vật này cũng vẫn tồn tại. Nhưng nếu đã có chủ ý muốn giết chết chúng thì cho dù sống dai như thế nào thì có cũng chêt. Như vì nó sinh sôi nhanh lại là sinh vật còn sống từ thời kỳ khủng long bạo chúa đến này. Nên gián được xem là động vật có sức sống cao nhất theo đúng sự tồn tại của nó.

- Cô nương ơi đó là em cố ý. Thử đặt một cái máy ghi hình xem một con gián trong tự nhiên sống như thế nào em sẽ thấy nó sống dai đến mức nào.

- Anh đi mà quan sát gián. Được rồi anh có lý của anh nhưng liệu mà về Thuyết phục cô ở nhà cho anh đi hay không mới là chuyện đáng nói. Anh có cái ải đấy thôi đấy. Qua được ải đó thì anh muốn làm gì thì làm.

Thiếu Kiệt bây giờ vỗ trán một cái. Đúng vậy hắn có thể thuyết phục ai cũng được nhưng mà mẹ hắn mà không nói chuyện đàng hoàn thì hắn đừng có mơ mà thực hiện nghĩa vụ gì hết.

Tuy bên ngoài bà nói vì việc quốc gia nhưng ít nhất hắn phải báo cáo chi tiết với mẹ mình nếu không thì đừng hòng.

- Anh quên mất nhì. Chuyện này phiền đấy. Mẹ như đi guốc trong bụng anh rồi đối phó với bà không dễ đâu

Cau mày một chút im lặng không nói gì. Thiếu Kiệt biết đối với người ngoài hay ai khác hắn đều có thể làm cho qua chuyện nhưng với mẹ hắn thì không xong đơn giản vì bà quá hiểu hắn. Dù cho kiếp trước hay kiếp này thì bà vẫn là một người mẹ hiểu rõ tâm lý của con mình nhất. Nên hắn dù bên ngoài hô phong hoán vũ như về đến nhà thì bị bắt bài một cách đơn giản như đó là việc hiển nhiên.

Hà Vi thấy Thiếu Kiệt suy nghĩ cũng im lặng. Cô thấy Thiếu Kiệt tôn trọng nhất là mẹ mình. Vì sống chung một mái nhà nên những điều của Mẹ nói Thiếu Kiệt dù không muốn làm nhưng vẫn phải làm. Kể cả việc hắn hiện tại đi học cô thấy nếu không cần Thiếu Kiệt cũng khỏi phải đến trường nhưng vì Hoàng Lâm Nhu muốn hắn đi học nên Thiếu Kiệt đến giờ vẫn ngồi ghế nhà trường với danh nghĩa là học sinh.

- Ai chuyện này phức tạp quá. Không suy nghĩ nữa! để đó sau này tính.

Khải Huy lái xe thấy thế cũng bật cười nhìn qua kính phía sau nói với Thiếu Kiệt.

- Tôi thấy cậu cho dù có trở thành tổng thống đi chăn nữa thì việc cậu muốn khỏi bị bà nhà la là chuyện không bao giờ xảy ra.

Lời nói của Khải Huy làm cho Hà Vi cũng bật cười vì hắn nói đúng Thiếu Kiệt không thể phản bác được mà phải chịu trận như thế này. Con đường kéo dài đì về nhà chỉ có một mình Thiếu Kiệt hậm hực. Đôi khi hắn tự hỏi khi nào hắn mới thôi bị mẹ mình bắt bài.


Ở Ngọc Châu thì lại khác. Tin tức về hai người Ngô Diệp bị chết cũng được Hà Thúc từ từ cho truyền ra bên ngoài. Ở cao tầng thì vẫn còn biết chút ít về chuyện này còn những người bên dưới thì mỗi cái chết là một kiểu cách khác nhau. Nhưng thông tin tam sao thất bản nối tiếp nhau làm cho sự việc xôn xao không ít.

Hơn thế nữa trong một buổi sáng lại lộ ra tin Lâm Phong vì điều tra có tiến triển bắt gọn một nhóm người chuyên tổ chức đánh bạc quy mô lớn đằng sau là những đại gia địa ốc có tiếng tăm trong giới chịu trách nhiệm đường dây chính là một người cũng không kém. Dù không thường xuyên ra mặt nhưng với tài sản được thông kê ban đầu lên một con số không nhỏ làm đánh động dư luận chú ý.

Việc phá án của cảnh sát làm cho mọi người dân chú ý đến thông tin của Văn Dường nhiều hơn là thông tin có hai người chết cấp bật lãnh đạo.

Qua tin tức người dân muốn thấy cái họ cần không phải là những tin tức mà một người lãnh đạo đã mất mà có thể nói họ còn không biết người đó là ai. Nhưng còn việc Văn Dương thì khác. Nó là môt đường dây khép kín từ trong dân chúng. Việc này trở thành đề tài bàn tán xôn xao ở các quan chè bên đường hoặc các quán ca phê, những tiệm cơm của công chức. Mặt báo in đầy nhưng tài liệu về đám người cờ bạc như thế nào. Mà trong đó dường như có một lý do rất vô lý mà mọi người không chú ý.

Đường dây cờ bạc này bị bắt bởi một sòng bạc nhỏ không đáng nhắc tới. Những tin tức này phát ra rộng rãi mọi người chỉ chú ý đến đường dây này ra sao mà không nghĩ đến nguyên do tại sao họ lại điều tra cái đường dây cờ bạc này.

Một chiếc ô tô chạy thẳng từ bên ngoài vào trong căn nhà của Lâm gia nơi đây là nơi ở chính của Lâm Kiệt và những người con của mình. Riêng chỉ có Lâm Phong là được ra ngoài ở với vợ con mình. Vì bản thân hắn muốn điều đó. Hắn cũng không thường xuyên về nơi này. Chiếc xe chạy thẳng vào trong không người ngăn cản.

Thắng gấp lại trước của của căn nhà. Một người phụ nữ nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Trên tay bà cầm một tờ báo gấp đôi lại. Dáng vẽ bực tức tiến thằng về phòng của Lâm Kiệt.

Mọi người làm trong nhà thấy bà đi qua đều dừng bước chân của mình cùi đầu chào một cách nghiêm trang. Nhưng mà bà vẫn không nói gì. Cho đến khi thấy một người đang sắp xếp mọi thứ trước phòng làm việc của Lâm Kiệt nói.

- Ông ta đâu rồi?

Người đàn ông vốn đang sắp xếp hồ sơ cũng dừng lại nhìn thấy người phụ nữ vội vàng lúng túng trả lời.

- Lãnh Đạo đang ngồi xem tư liệu sắp tới phải duyệt. và những chuyện của lãnh đạo sẽ làm sắp tới. Bà đợi tôi đi thông báo.

- Khỏi cần! Tôi có việc gấp không có thông với báo gì ở đây hết. Nước dồn đến chân rồi thế mà còn xem tư liệu. Sáng này ông ta có đọc báo không? Mà giờ này còn xem tư liệu.

Người Thư ký bây giờ mới giật mình lắc đầu. Vốn việc lãnh đạo đọc báo buổi sáng trở thành một trong nhưng thói quen của những người khác. Nhưng Lâm Kiệt hắn thấy nếu tin tức đã được in thì sau giờ nghĩ trưa đọc cũng không sao. Vì đây hầu hết là những thông tin đưa đến từ những gì đã kiểm duyệt.

Nghe được Thư Ký của Lâm Kiệt nói như thế. Hỏa khí của người phụ nữ càn bốc cao hơn. Bà bỏ qua cả người Thư Ký đi thẳng vào trong phóng mở cửa bước vào mà không báo trước hay gõ cửa.


Nhìn Thấy Lâm Kiệt ngồi đó đang đọc những hồ sơ trên bàn với cặp mắt kinh của mình và viết viêt những thứ gì đó vào trong sổ. Người phụ nữ không nhịn được phải lớn tiếng nói.

- Lâm Kiệt ông hay nhỉ! Giờ ông còn nhà nhã xem tư liệu ông đi gần với con ông như thế nào mà để xảy ra cái chuyện này mà không ai biết. Ông muốn nguyên cái nhà này bị lôi xuống nước hết ông mới chịu phải không.

Âm Thanh của người Phụ nữ làm cho Lâm Kiệt giật mình chữ viết cũng vì thế mà không ra hình dạng gì. Vốn bực tức định mắng xem người nào lại làm ảnh hưởng tới việc của hắn. Lâm Kiệt ngước lên nhìn thấy người phụ nữ cũng giật mình đáp.

- Lâm Hồng cái mụ điên này bà làm cái gì thế. Không gõ cửa không báo trước lại còn lớn tiếng như thế làm gì. Giờ này bà đến đây làm chuyện gì mà con lại to tiếng như thế? Có chuyện gì mà bà lại điên như thế này.

Bực tức vì những lời nói của Lâm Kiệt. Hắn không hề biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Hồng bây giờ cầm lấy tờ báo trong tay mình đến trước mặt hắn đập lên bàn nói.

- Ông ung dung lắm! Đây đọc đi! Ông đọc xong mà ông con ung dung như thế này nữa thì tôi cũng không còn gì để nói. Ông làm ăn như thế thì hỏi sao bọn tôi yên tâm đây.