Chương 695: Đừng Dùng Đồ Ăn
- Chuyện này sao có thể được quyền thi trước sao. Em nhớ là không có chuyện này đâu mà đúng không?
- Vấn đề này không phải là không có nhưng vì nó thuộc trường hợp đặc thù. Nếu như một học sinh thi trong lúc bị bệnh nhập viện mà họ còn có thể làm bài được thì sẽ có giáo viên đến tận nơi cho họ làm bài đây là một trường hợp đặc thù và lầm này chắc phải áp dụng trường hợp đặc thù để làm việc này.
Thiếu Kiệt giải thích cho Lâm Vũ hiểu rằng không phải không có việc thi trước hoặc sau chỉ là ở một mức độ nào đó việc này được xem xét tiến hành trên cơ sở thấy được sự cần thiết của nó đem lại.
- Chuyện này em không hiểu nhé. Với sự thông minh ra những suy nghĩ của anh hơn xa một người bình thường vấn đề ngồi ở ghế nhà trường chắc hẳn là sẽ không phù hợp với anh. Bản thân em thấy nếu anh sống trong một môi trường giống những người như Tymothy thì có lẽ đã khác. Họ không quá chú tâm vào những sách vở mà họ học theo kiểu tư duy. Khi họ làm một việc gì đó tự thân họ sẽ đem lại kết quả.Không như ở quốc gia mình việc học quá gò bó.
Lâm Vũ sau khi tiếp xúc nhiều với những người nước ngoài hắn cũng có phần cấp tiến hơn trong suy nghĩ về việc học dù ở hiện tại hắn vấn đến trường như mọi người nhưng cơ bản hắn thấy được hai sự khác biệt cần thiết trong việc học.
- Đúng là việc học trong nước có phần ngò bó không giống nước ngoài họ quan trọng vào việc hiểu làm được và có thể phát triển tư duy như thế nào. Như nhìn như thế chú không thể nói chúng ta gò bó mỗi một nơi có một cách sống khác nhau. Chúng ta là đất nước châu á. Với đặc tính cần cù vốn có chúng ta thường đi trên một con đường của những người đi trước việc này có lợi và cũng có hại. Bởi vì nó cho chúng ta kinh nghiệm từ bài học nhưng cũng làm chúng ta mất đi khả năng cần thiết va chạm với cuộc sống. Học sinh ở lứa tuổi cần đến trường ở đâu cũng vậy nước ngoài giờ thực hành nhiều hơn lý thuyết còn chúng ta thì ngược lại. Hai cái vẫn là việc học như nhau thôi.
Thiếu Kiệt cũng không nói được rằng suy nghĩ của Lâm Vũ là sai. Ở những thời điểm sau này thì có rất nhiều người chọn con đường ra nước ngoài học tập vì họ thấy qua phim ảnh sách báo cho rằng việc học đó là đơn giản hơn trong nước nhưng thật sự phải hiểu nó hoàn toàn khác biệt nhau một trời một vực.
- Em cũng không hiểu rõ vấn đề này cho lắm. Đám bọn Tymothy thấy anh em mình hết kiểm tra rồi thi cử nhiều cũng nói quá trời. Ở nước họ không có những kỳ thi như thế. Nên em nghĩ việc học bên đó sẽ đơn giản hơn.
Lâm Vũ chủ yêu vẫn nghe theo những lời nói của đám người TymoThy mà suy nghĩ rằng ở nước ngoài việc học tôt hơn vì họ thi cử ít hơn học sinh cũng không học nhiều như trong nước.
- Chú mày đừng nghe mấy tên đó nói bừa. Bọn nó chỉ có giỏi bốc phét. Chú phải hiểu rằng ở mức độ nào đó những kỳ thì của nước ngoài có thể nói là khó gấp năm lần nếu thật sự chú không hiểu bài và học bài cần thiết. Ví dụ bên nước ngoài một năm chỉ có hai kỳ thi chính thì chúng ta có bốn lần thi như thế vào một đống tiết kiểm tra. Đây có thể nói là chia nhỏ một cuộc thi thôi.
Thiếu Kiệt cũng phải giữ một quan điểm nhất định cho mình. Khi còn đi học hắn cũng không hiểu tại sao có nhiều kỳ thi và kiểm tra như thế nhưng sau khi lăn lộn bên ngoài hắn hiển thêm một điều. Nhưng thứ kiểm tra như thế chỉ để một phần học sinh học bài và để đám học sinh có thêm cơ sở nhớ được bài nhiều hơn một chút. Tận dụng được những ghi nhớ đó trong các câu hỏi ở những kỳ thi lớn.
- Thì ra là vậy! Nếu thế thì cũng đúng giờ em mới hiểu tại sao mình quá trời tiết kiểm tra và mấy cái kỳ thì. Nhưng nếu mà nói độ khó của một kỳ thi nước ngoài như thế thì đúng là việc chia nhỏ các kiến thức thi lấy điểm có khi lại tốt. Nhưng anh đi công việc như thế làm sao làm hết các bài kiểm tra lấy điểm cần thiết đây?
- Sẽ có cách thôi! Nhưng giờ chưa nghĩ ra để ăn mừng lo hết mọi việc xong rồi tính.
Lý Bân bây giờ ôm cái tai của mình chạy ra ngoài mới tìm thấy hai người. Vừa hậm hực vứa trách.
- Hai người chơi kiểu đó ai chơi thấy bà la sát tới mà không báo một tiếng. Làm cái tai giờ đỏ như thế này mém tí nữa là bay luôn rồi.
Lâm Vũ với Thiếu Kiệt nhìn cái tai của Lý Bân đỏ ửng cũng bật cười. Thiếu Kiệt thấy thế nhìn tới nhìn lui cái tai của Lý Bân rồi mới lên tiếng.
- Không sao đâu cũng chưa thành lỗ tai heo mà. Cho chú mày chừa cái tội mộng ước cao như chú. Anh đây còn không dám mơ việc đó chú mày nói ra không khác nào cái miệng hại cái thân sao.
- Anh nói em vậy chứ anh thì sao. Ngọc Nhi nè, Nhã Oanh, rồi thêm Hà Vi ba người đấy không phải một người như em đâu. Đã thế ba người lại không như ai đó.
Lý Bân không để yên cho Thiếu Kiệt hắn thấy bất bình người thì ba người lại không mơ ước tới chuyện này còn hắn chỉ có một mình Thanh Hàn còn đối phó không xong. Nhìn ba người với lại Thanh Hàn khác xa một trời một vực. Cả ba đều không có bộ dáng gì như Thanh Hàn khi có nhắc đến người con gái khác.
- Cái đó mày cũng nên hiểu anh vẫn chưa định người nào là vợ không phải như chú mày đeo gông bằng cái hôn ước vớ vẩn nào đó. Nhưng mà tao nghĩ như thế tốt cho chú mày nhiều có nhiều Việc để Thanh Hàn quản lý tốt hơn chú mày nhiều.
Thiếu Kiệt. Cố né vấn đề này ra khỏi cuộc thảo luận hắn không dám chắc là mọi việc có được như ý hắn không. Việc người nào trở thành vợ chính thức hắn chưa dám đưa ra quyết định. Không phải vì hắn muốn dây dưa không lựa chọn nhưng đối với việc này hắn thật sự không quyết định được. Dù cho ba người đều nói là tình nguyện nhưng hắn không dám chắc rằng nếu lựa chọn xong thì phải đối diện với cả ba như thế nào.
Đau đầu nhất cho Thiếu Kiệt chính là hắn có thể lựa chọn nhưng không thể làm ra quyết định ngay tại thời điểm này. Hắn biết mình có nhiều vợ thì cũng không ai nói gì nhưng quan trọng là phải để cho ba người có được sự lựa chọn chắc chắn trong lòng mình. Bởi cả ba chỉ mới đối diện với một góc của cuộc đời không va chạm trải qua hai kiếp người như hắn.
- Anh nói hay quá! Em thấy cô ở nhà cũng đã lựa chọn rồi chỉ có anh không chịu lựa chọn cho mình thôi. Anh mà cứ chậm trể mãi thì thế nào cũng có thứ để xem.
Lý Bân bân bỉu môi dường như không đồng ý lắm với Thiếu Kiệt trong chuyện này. Lâm Vũ đứng một bên cười cười như khá thích thú khi Thiếu Kiệt sẽ gặp chuyện.
Lúc này một người phục vụ bước từng bước đi lại nơi Thiếu Kiệt. Nhìn hắn và ba người nói.
- Thưa cậu đầu bếp nói là đã chuẩn bị xong hết mọi thứ có thể bắt đầu được buổi tiệc.
Lời nói của người phục vụ làm Thiếu Kiệt nhíu mày một chút gật đầu đáp lại.
- Được rồi bọn tôi ra liền.
Thiếu Kiệt vừa nói nhưng vừa nhìn chằm chằm người phục vụ. Hắn đợi cho đến lúc người này rời khỏi mới nói với hai người Lâm Vũ và Lý Bân.
- Người này có vấn đề?
Lâm Vũ với Lý Bân bây giờ cũng nhìn theo hướng mà người phục vụ đã rời đi rồi quay lại nhìn Thiếu Kiệt khó hiểu. Việc báo tiệc có thể bắt đầu thì hai người thấy không có vấn đề gì quan trọng mới đúng dù sao đây cũng chỉ là một người phục vụ.
- Vấn đề gì không phải chỉ là một người phục vụ thôi sao?
- Báo với mọi người lát nữa đừng dùng đồ ăn. Anh thấy có điều bất ổn bởi vì hắn là một người phục vụ tại sao lại báo việc có thể bắt đầu tiệc với anh mà không phải là Hà Vi. Hai đứa nên nhớ Hà Vi mới là người đặt buổi tiệc này mà không phải là anh.
Lâm Vũ với Lý Bân bây giờ cũng khá ngạc nhiên. Hai người thấy là Hà Vi hay Thiếu Kiệt thì hoàn toàn giống nhau bởi hai người đều có quyền quyết định chính trong nhà. Nếu báo cho ai cũng vậy.
- Ấy Không phải họ báo anh hay Hà Vi đều được sao. Tại sao lại bắt buộc phải báo với Hà Vi trong khi đó anh cũng có quyền quyết định mà?
Lý Bân đem thắc mắc của mình về chuyện này hỏi Thiếu Kiệt. Hắn không hiểu trong ánh mắt người khác thì hai việc này hoàn toàn giống nhau nhưng với Thiếu Kiệt lại khác. Một người phục vụ muốn báo tiệc có thể bắt đầu hay không thì phải báo với chủ tiệc là người đứng ra đặt buổi tiệc tại nhà này. Dù cho các thành viên khác có quyền quyết định hay không chỉ được báo với duy nhất một người đã làm hợp đồng với họ.
- Khác nhau đấy. Hà Vi là chủ tiệc cũng đứng tên hợp đồng dịch vụ này. Bọn họ phải báo Hà Vi bắt buộc là như thế. Và từ lúc vào nhà tới giờ tại sao hắn lại khẳng định anh là người có thể quyết định trong khi cả ba đều đứng một chỗ. Đừng nói là thấy anh vào nhà cùng với Hà Vi thì anh là người quyết định buổi tiệc. Việc này hoàn toàn phi lý. Trong khi đó anh vừa nhận được tin sẽ có người ám sát mình. Dù cho là sợ bóng sợ vía đi nữa cũng phải đề phòng.
Lâm Vũ với Lý Bân hai người hơi cau mày lại. Suy nghĩ một chút, quả thật nếu việc này là sắp xếp từ trước thì rất có khả năng bởi vì Thiếu Kiệt và đám người họ đã chuẩn bị tiệc trước cho dù có thất bại ở vòng nào đi nữa thì buổi tiệc này cũng diễn ra để bù đắp cho mọi người trong bang. Lý Bân bây giờ gật đầu nhẹ một cái nói.
- Được để em nhắn tin với mọi người!
- Em đi nói với đám người Bảo Huân. Anh hiện tại không tiện ra mặt đối phương chắc nhìn anh chằm chằm rồi.