Chương 704: Hành Cung Trang Điểm
- Thôi để em gọi điện cho ông hỏi vấn đề này thử xem. Chắc rằng việc này ông sẽ tự thân mình đi Lưu Minh anh lựa lời mà giải trình đi.
Thiếu Kiệt chỉ cười hắn biết rõ thế nào cũng sẽ có vấn đề này nhưng để đối phó với Hà Thúc đơn giản hơn nhiều vì hắn có thể luồng lách các thứ vấn đề lại với nhau.
Hắn đem máy tính tắt đi file dữ liệu về bản vẽ các thứ đi. Nhìn Ngọc Nhi với Nhã Oanh đang chằm chằm nhìn mình cười cười nói.
- Làm gì hai người nhìn anh chằm chằm vậy. Chỉ là một cái bảng vẽ thiết kế thôi mà có cần làm quá vậy không.
- Anh như thế mà nói được. Ừ thì nó là bản vẽ thôi nhưng mà là bản vẽ quân sự đấy. Anh còn cái gì để chơi nữa không. Cái này mà còn bình thường thì mấy cái nào với anh mới là chuyện lớn.
Ngọc Nhi lườm hắn một cái bất bình. Cô thấy Thiếu Kiệt không tim không phổi khi thấy hắn lúc nào cũng cứ xem những chuyện người khác thấy là quan trọng là bình thường.
- Có cần vậy không anh nói nè mọi người cứ quan trọng hóa vấn đề lên. Đúng nó là đồ quân sự như anh hiện tại không phải là đại tương nơi trận mạc. Anh chỉ là một người kinh doanh. Vốn người kinh doanh thì chỉ có một tiêu chí thôi cái nào đem lại lợi nhuận thì làm. Anh nắm giữ cái này thì có sử dụng được gì không. Thay vì để đó không lợi ích gì thì anh biến nó thành công cụ giao dịch thôi. Không lẽ anh phải ôm nó giấu vào một nơi bí mật không người tìm thấy sao.
Thiếu Kiệt vừa nói vừa đặt mình ngồi xuống phòng khách đưa tay cầm lấy điều khiển tivi bấm bấm tìm lấy kênh phim hoạt hình ngồi xem. Nhã Oanh nhìn hắn xem kênh phim hoạt hình cũng không biết nói gì hơn. Bởi vì những thứ Thiếu Kiệt nói là sự thật không thể thay đổi. Hắn nếu là một người đại tường quân của quốc gia chắc chắn phải cống hiến và giữ những bản vẽ này một cách bí mật còn Thiếu Kiệt hắn chỉ là người kinh doanh. Hắn cần đem về lợi ích cho mình.
Ngọc Nhi ngồi xuống nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Vấn đề khác em không biết nhưng vật đó giá trị không nhỏ nếu thật sự lấy được tiền thì anh nghĩ sẽ làm như thế nào? Tiền đó định đi vào đâu đây? Dạo này em thấy chi ra ngày một nhiều số tiền kia tuy lớn nhưng mà vẫn không chịu nổi cứ cái tiến độ hao tiền như thế này đâu Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt ngồi xem tivi tâm trạng cũng không đến nỗi nào. Điều Ngọc Nhi nói hắn cũng có lượng tiền ngày một hao hụt càng nhiều chi phi để xây dựng một thành phố trong tam giác vàng đã ngốn của hắn không ít thêm đó là việc thu mua cổ phần của tencent rồi phí duy trì các thứ cần thiết. Nếu hắn không có thêm thu nhập chắc chắn sẽ không thể nào chịu nỗi mỗi ngày chi phí phát sinh như thế này.
- À! Khu mỏ bên tam giác vàng như thế nào rồi còn về vật anh cần đã có chưa?
- Có rồi vì mấy thứ đó là vật có chút đặc thù nên đang được bảo quản tại trung tâm đấy. Nhưng anh lấy tóc của Ngô Long làm gì. Thứ đó của người chết cứ thấy sao sao ấy.
Ngọc Nhi dù sao cũng là nữ. Khi mà một đám tóc của Ngô Long được gửi về đến giờ cô cũng không đụng tới nó dù là bên ngoài. Có thể thấy được lúc thấy người đã chết nằm trên đất không có vấn đề nhưng nếu thứ gắng liền với họ mà còn giữ lại thì cảm giác vẫn có chút không thoải mái. Nhất là với những đất nước mang nặng vấn đề tâm linh như những nước châu á.
- Thiệt hết nói nổi mấy cô nàng này. Người sống không sợ lại đi sợ người đã chết. Anh nói nè từ lúc hắn chết rồi đúng là ăn ngon ngủ yên nếu mà hắn có thật sự là linh hồn làm ma ám gì đó thì ích nhất cũng phải để anh thấy trước tiên chứ.
- Có thể cậu có gì đó nên những linh hồn kia không tim thế thôi ở đất nước kia vẫn còn một số thứ mà có thể thấy được bằng mắt thường đấy. Nếu được thì câu đi xem một lần rồi biết.
Thiếu Kiệt vừa nói xong phía sau hắn vang lên một tiếng nói khá nhỏ nhẹ làm Thiếu Kiệt phải nhõm người quay lại. Hắn nhíu mày một chút.
- Ây! Cô đến rồi à. Ử Khải Huy Anh đem theo cái gì thế. Xem ra không nhẹ à.
Nhìn thấy Thanh Trúc phía sau còn có Khải Huy đang ôm một cái thùng to tướng Thiếu Kiệt cũng không biết nó là gì. Trong tâm trí hắn thì nếu là đồ nghề trang điểm cũng không cần phải có một cái rương gỗ đầy hòa văn như thế.
Khải Huy thở ra một hơi rồi mới đặt xuống gần chổ của Thiếu Kiệt nói.
- Anh không biết đâu em hỏi cô ta đi nặng chết. Nhưng mà trên thùng gỗ thôi mà cần làm hoa văn đẹp như thế này không. Nhưng mà sao không đánh bóng lại nó đi. Nếu đánh bóng lại chắc sẽ đẹp hơn.
Nhìn vào mặt rương Thiếu Kiệt cũng gật đầu trên đó là một đồ án gì đó được những thợ thủ công mỹ nghệ khắc trên mặt gỗ khá đẹp.
- Thứ này nếu đánh bóng được tôi đã đánh bóng lâu rồi. Sao nào Thiếu Kiệt cậu có định muốn biết chút ít về vấn đề tôi vừa nói không? Cái rương này chứa đựng những thứ cậu muốn biết đấy.
Thanh Trúc trả lời lại Khải Huy và nhìn lấy Thiếu Kiệt. Khải Huy nghe cô nói thế cũng tò mò nhưng hắn hiểu đây không phải là việc của hắn bèn rời đi. Trong phòng chỉ còn lại bốn người. Hà Vi sau khi lên lầu xong bây giờ mới xuống dưới nhà nhìn thấy Thanh Trúc đến trong nhà cũng có thêm một cái rương to bèn đến trước cái rương nhìn Thanh Trúc nói.
- Cái gì trong này mà phải tốn công bạn đem qua đây vậy? Đứng nói bên trong là đồ trang điểm mà để làm nhưng thứ cậu nói đấy nhé.
- Đại khái gần đúng như thế!
Đáp lời lại Hà Vi xem như thừa nhận trong cái rương hấu hết là đồ trang điểm và những thứ rồi mình đã nói. Thanh Trúc làm cho Thiếu Kiệt cũng phải cau may bởi dù như thế nào thì mỹ phẩm từng món nhỏ nhỏ thì làm sao mà đem đến cả một rương.
- Cô đùa có cần phải khoa trương như thế này đem một cái thùng như vậy không?
- Anh thì biết cái gì.
Vừa nói Thanh Trúc nhìn toàn bộ xung quanh cái rương làm cho Thiếu Kiệt cũng không biết cô nàng định làm cái gì.
- Như thế này chắc đủ chỗ rồi.
Thanh Trúc nói một câu rồi đem những họa tiết trên nắp rương bắt đầu ghép lại. Thiếu Kiệt cũng có chút hiếu kỳ hắn cũng không ngờ đến những chi tiết được khắc hoạ trên mặt rương có thể di chuyển. Từng khối ghép hình được xếp nối qua bàn tay của Thanh Trúc hiển thị ra từng đường nét của một hình họa tiết con phụng vương cao đầu.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhịn không được phải lên tiếng hỏi Thanh Trúc.
- Đứng nói đây là cái rương có cơ quan nha.
- Không sai đâu. Đây là bộ hành cung trang điểm của Võ Tắc Thiên một trong những hoàng đế của Trung Hoa.
Xác nhận suy đoán của Thiếu Kiệt là đúng Thanh Trúc cũng không ngân ngại nói ra lai lịch của cái rương. Cả bốn người bây giờ há hốc miệng bởi vì tính theo lịch sử trôi qua thì cái rương này tồn tại cả hơn một ngàn ba trăm năm hơn nữa những thứ được bảo quản sử dụng tốt đến mức không có mối mọt có thể đụng vào được thật sự là một điều hiếm thấy.
Thiếu Kiệt cũng không tin được rằng đây lại là một món đồ cổ đến mức có thể qua khỏi cái chế độ phong kiến vẫn còn tồn tại.
- Cô cứ đùa một thứ như thế này đáng giá là quốc bảo quốc gia mấy người kia để cho cô đem theo rời khỏi quốc gia mới là chuyện lạ đấy. Đừng có thấy tôi không biết gì rồi lừa gạc nhé.
Nhưng không đáp lại hắn lúc này họa tiết trên cái rương đang được Thanh Trúc sắp xếp xong mảnh ghép cuối cùng. Từ Trên mặt họa tiết bây giờ mới tách đôi mặ họa tiết làm hai bên nó tự động nâng cao lên.
Nhưng tấm ghép bên dưới theo sự chuyển động nào đó đi theo hai bức vách dày kế bên. Thiếu Kiệt chì có thể trố mắt mà nhìn. Khi nó được tầm một mét sáu những tấm ván dày cộm hai bên tách ra một lần nữa làm hương về hai phía chuyển động như muốn tạo ra một căn phòng.
nó dừng lại ở một góc bốn mươi lăm độ của hai phía. bên trong những cái ngăn kéo được trải ra những vật dụng nhìn khá lạ mắt. Và một số thứ đồ trang điểm được dựng trong các phim truyền hình mô phỏng lại.
Nhìn qua chỉ thiếu một chiếc gương đồng để xoi hình ảnh và một người mặc trang phục cổ trang ngồi ở cái ghế do cái rương tạo ra nữa là xong.
- Việc này đùa, tôi đang nằm mơ sao. Cái này mà thời hiện đại cũng có?
- Đến những chuyện như khối lập phương còn có thì anh nghĩ cái này là lạ sao. Còn nhiều cái chắc anh nhìn thấy chắc không tin vào những gì trước giò được thấy đâu. Anh nghĩ nhan sắc của Võ Tắc Thiên được đồn đại từ đâu ra. Đó không phải tự nhiên mà có thay vào đó nó từ cái hành cung này, vật mà mỗi ngày Chu Võ Vương cần. Anh có thể nghĩ nhan sắc một người tồn tại ba đời hoàng đế mà không có thứ gì phụ trợ hay sao.
Thanh Trúc vừa nói vừa lấy từ một ngăn kéo những dụng cụ gì đó trải ra trên bàn và lấy một tấm da từ trong ngăn kéo khác để lên mặt bàn nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
- Sao anh muốn trang điểm hay làm mặt nạ người nào đây. Tôi ở đây thị phạm cho anh thấy. Bên đây là dụng cụ hóa trang còn những thứ này để đo khuôn mặt làm mẫu và làm mặt nạ da người giống như trong mấy phim kiếm hiệp thường nói.
Cả bốn người nhìn vào cái bàn trang điểm cổ xưa xuất hiện khi cai rương hoàn thành đến hiện tại. Cả Ngọc Nhi và Nhã Oanh với Hà Vi đều không thể nói lên một lời nào. Bởi vì điều này đúng thật các cô sẽ không nghĩ đến một đồ vật có thể làm ra được như thế này. Nhất là nó còn có một bề dày lịch sử không nhỏ qua thời gian.