Chương 496: Vắc Xin Ares
- Được rồi Hà Vi cháu bấm chốt cửa lại đi. Tôi cũng sẽ giải đáp cho các ông biết tại sao tôi lại phải ra quyết định như thế. Trong cuộc đời cầm quân của mình tôi hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này bởi nó hoàn toàn là một sự thất bại đúng lý ra tôi không nên, không nên để những người lính của mình tham gia vào việc như thế này. Có thế các ông sẽ không hề biết. Và chắc rằng kể từ bây giờ các ông sẽ bị cách ly với gia đình vì đã biết được sự thật đằng sau của 150 quốc gia trên thế giới đi.
Hà Vi bây giờ không khỏi ngạc nhiên. Ông của cô lúc nào cũng là một người quyết đoán nhưng khi bắt đầu nói về việc gì đó đã xảy ra ông lại không giữ được bình tỉnh như thế này. Một người bác sĩ thở dài sau khi biết được quyết định của Hà thúc mới lên tiếng đáp lại.
- Lãnh đạo bốn cái thân già chúng tôi khi mà tìm ra được bí mật trong cơ thể cậu nhóc Thiếu Kiệt kia đã biết được điều này sẽ xảy ra chúng tôi cũng không muốn gì hơn là muốn biết sự thật cho dù lãnh đạo có điều chúng tôi đi đâu thì việc này vốn ban đầu đã là như thế rồi.
Thấy những người bác sĩ không từ chối mà lại gật đầu như đã quyết định từ trước đó Hà thúc không ngờ những người này lại có tâm lý giác ngộ như thế mới gật đầu. Hoàng Lâm Nhu vẫn im lặng để cho Hà Thúc tự mình trả lời ra việc mà ông đã giấu kín bấy lâu nay.
- Cách đây hơn tám năm mọi thứ vẫn còn khá mới mẻ cuộc sống đúng là không thể nào quên được lần đưa quân nhân của mình đi làm nhiệm vụ cũng là lần cuối cùng đội quân tinh anh của tôi hoàn toàn bị triệt hạ. Ba trăm người không một người nào trở về tất cả đều hi sinh. không một người nào sống sót sau sự việc đó. Chỉ nghe nói trong cuộc chiến đó có một nhóm người không rõ lai lịch thành công trở ra. Người cầm đầu đội quân đó là Huyết Long Quân Đoàn của Lý Tế Minh.
Hà Vi cũng im lặng lắng nghe ông của mình từ từ bắt đầu câu chuyện phải như thế nào mới có thể để ba trăm người tinh anh của Hà thúc nằm lại trên chiến trường mà không một người trở về. Trận chiến như thế chắc chắn sẽ không nằm ngoài tầm hiểu biết của những người ở đây. Nhưng cứ tưởng chỉ là trong cuộc chiến chỉ có một vài quốc gia nhưng Hà thúc lại cười lắc đầu.
- So với các quốc gia khác ba trăm người tử trận của quốc gia chúng ta chỉ là con số rất nhỏ trong 150 quốc gia tham gia sự việc đó chỉ vì một thứ, một thứ duy nhất đến bây giờ vẫn còn tồn tại trên đời này. Cứ tưởng rằng nó đã bị hủy trong trận chiến đó. Nhưng giờ đây tại quốc gia này nó lại tồn tại. Một cách âm thầm trong cơ thể của một người. Vắc xin Ares. Nằm trong cơ thể Thiếu Kiệt.
Năm người bác sĩ lúc này nhìn nhau họ muốn chắc rằng mình không nghe nhầm về cái tên mà Hà thúc đã nói ra bởi ai lại lấy tên một vị thần chiến tranh để đặt cho một loại vắc xin. Nhưng có thắc mắc cũng không ý nghĩ gì bởi âm thanh của Hà thúc đã tiếp tục lai lịch của nó.
- loại vắc xin này được chế tạo bởi một công ty dược và nó được nằm bí mật ở những tầng trên cùng của tòa tháp phía nam của trung tâm thương mại quốc tế tại nước mỹ vã sự kiện 11 tháng 9 năm 2001 chỉ là một màn kịch được tạo dựng lên mọi chuyện che mắt tất cả mọi người.
" Cạch "
Cây viết đang cầm trên tay của một vị bác sĩ rơi xuống trên bàn ông không nghĩ đến việc này lại là như thế. Những người khác trong phòng hoàn toàn bất động không thể nhúc nhích được gì bởi ai biết được rằng phía sau một vụ khủng bố được xem là nổi đau của cả thế giới lại là một bí mật được che dấu. Tất cả không thể tin được tin tức của mình được nhận từ chính một vị lãnh đạo của một quốc gia.
- Không! Không thể được! tất cả làm sao là một màn dàng dựng được không phải đây là một vụ không tặc được sắp xếp của bọn khủng bố hay sao. Ông nói đùa! Việc này hoàn toàn không thể nào.
- Ông không cần phải như thế đâu. Tôi biết các ông đều có thành tựu trong lĩnh vực nhất định của mình nhưng đối với lợi ích quốc gia thì nó không đáng gì cả và với cả nhân loại nó không đáng một xu. Nếu các ông có đoạt giải nobel khoa học ở thế hệ này các ông có ra đường đứng hô to lên tôi đoạt giải nobel thì cũng không ai biết ông là ai đâu. Sự thật luôn là sự thật và cái giả dối luôn được tuyên truyền để ẩn đi cái sự thật về nó thôi. Trận chiến đó vẫn tồn tại nhưng mọi người đều không muốn nói ra vì nó là một cái gì đó quan hệ rất lớn.
Hà thúc chỉ nói đơn giản như việc này không có gì, Bản thân hôm nay ông đối mặt lại chuyện đó ông cũng sẽ làm ra quyết định như thế dù biết rằng tất cả quân nhân tinh anh của mình điều đi có phải hi sinh ông vẫn phải làm.
- Vắc Xin Ares được chế tạo bởi ba người bởi một công ty dược. Nó làm tất cả các quốc gia trên thế giới chú ý. Mỗi quốc gia cử hơn hai trăm đến ba trăm người bí mật tham gia chiếm lấy loại văc xin này. Vì tháp đôi là một trung tâm thương mại bất kể ngày đêm nên dù có bảo vệ nó an toàn như thế nào thì những quốc gia khác cũng có thể để người trà trộn vào.
Hà Thúc bây giờ nói rõ những gì đã xảy ra ở nơi mà văc xin Ares lần đầu tiên được chế tạo ra. Hoàng Lâm Nhu lúc này chỉ mỉm cười một nụ cười đơn giản. Cô hiểu trước mắt mình là năm người bác sĩ sắp đi đến cuối đời.
Hà thúc sẽ không đơn giản để cho những người này biết được bí mật đó. Ông càng nói về những gì để họ minh bạch thì tất cả cũng chỉ kéo họ bước lên con đường hoàn tuyền. Vì chỉ có người chết mới là người giữ được bí mật cần thiết.
- Ngày 11 tháng 2 lúc hai giờ tất cả mọi thứ được ba nhà khoa học đó nghiên cứu thành công trên cá thể vật thử nghiệm thành công cũng là lúc một trăm năm mươi quốc gia nhảy ra tiến hành bắt lấy ba người. Mỗi quốc gia đều có một tâm tư phát triển quân đội của mình đúng như cái tên nó được đặt ra. Vì càng tiếp xúc nhiều với kháng sinh Ares sẽ tự phát triển và ngày càng mạnh hơn. Cũng cố tế bào và đem vật thí nghiệm nhanh chóng khôi phục một cách nhanh nhất. Đấy là những gì tôi biết.
Một người bác sĩ lúc này sau khi âm trầm suy nghĩ điều gì đó. Mới lên tiếng hỏi Hà thúc ông cần được giải đáp thắc mắc của mình. Mà ở đây không chỉ có ông mà có những người như ông muốn biết.
- Như thế thì toàn bộ các nước đánh nhau chỉ vì một loại thuốc. Các ông thấy như thế không quá đáng cho những người đã hi sinh sao. Quá nhiều người chưa kể đến việc còn làm hại người vô tội vào sự kiện này. Các ông những nhà lãnh đạo các ông suy nghĩ những gì chúng tôi không hiểu được. Bản chất vấn đề chúng tôi nghiên cứu ra các loại thuốc chỉ để giúp đỡ con người các ông lại đem nó thành vũ khí. Tàn sát mọi người các ông không hiểu như thế chỉ khiến con người đau khổ hay sao.
Hà thúc chỉ cười nhẹ. Với ông những người này không hiểu họ chỉ với những nghiên cứu của mình cứ cho như thế là đem lại lợi ích cho mọi người. Nhưng thật chất nếu như những thứ đó vược xa lợi ít những gì cần thiết thì nó lại là một việc khác.
- Chúng tôi không thấy có vấn đề. Lợi ích quốc gia là việc mọi người không thấy được. Tất cả những binh sĩ ra trận đều chỉ có một mục đích để bảo vệ đất nước. Còn những việc khác đều không có ý nghĩa. Lúc đó nếu thứ vắc xin này lọt vào tay bất cứ quốc gia nào cũng là thảm họa chiến tranh cho quốc gia đó và những thế lực các quốc gia khác nhắm vào. Cũng may nó lại bị một thế lực không thuộc bất cứ quốc gia nào lấy mất như thế cũng chỉ có tên nào đần độn đứng ra nhận trách nhiệm trở thành mục đích cho nước Mỹ tấn công thôi.
Hà Vi bây giờ sau một lúc im lặng mới lên tiếng hỏi ông mình. Dù sao thì cô cũng có thắc mắc tại sao những thứ đó lại nằm trong cơ thể của Thiếu Kiệt và tại sao Hoàng Lâm Nhu lại là con của Lý Tế Minh mà ông mình nhắc đến.
- Nhưng theo cháu biết là đến tận chín giờ thì chuyện tòa tháp đôi mới xảy ra như thế có quá nhiều thời gian hay không vì sao ngay lúc đầu nước mỹ lại không bảo mật được những gì những người này nghiên cứu. Nếu không chắc chắn tin tức này sẽ không để lộ ra ngoài.
- Nó không có gì là ngẫu nhiên cả Hà Vi à. Nếu cháu là một công ty lớn thì chắc chắn nghiên cứu của cháu sẽ được thông qua mấy cái hình thức bảo mật cần thiết. Nhưng đây chỉ là một công ty nhỏ xíu như hạt mè thì lại khác. Ba người đó cũng chính là nằm trong việc như thế. Khi họ yêu cầu được bảo mật nghiên cứu cũng là lúc họ bị nhắm đến. Đối với một công ty cực kỳ nhỏ lên tiếng để được bảo vệ vì thứ họ được đang phát minh. Ai sẽ là người đồng ý đây. Không phải tất cả mọi người đều đồng ý với họ còn Nhà nước cũng không thể lúc nào bỏ tiền để cho họ làm những nghiên cứu vớ vẫn. Nhưng họ vẫn được theo dõi bởi tất cả những quốc gia khác và cả đế quốc mỹ. Mười năm họ mất mười năm để làm ra một liều thuốc duy nhất trên thế giới rồi đi đến tử vong.