Chương 498: Nước Mắt Hà Thúc
Mọi thứ như vẫn còn quá mới mẽ đọng lại trong lòng mỗi người làm một thứ gì đó đầy tâm trạng. Bên kia Lý Tế Minh cười cười nhìn Hà thúc nói.
- Trải nghiệm một chút về cả quá trình chắc ông cũng hiểu được tình trạng hôm đó đi. Những người đội viên của Hà thúc hiện tại đang ở chỗ này ông có muốn gặp họ không.
- Nếu được tôi muốn gặp họ. Những người tưởng chừng như đã chết trong sự việc đó dưới sự chỉ đạo của tôi. Mong anh cho phép.
Hà Thúc bây giờ cũng muốn nhìn thấy những người còn sống. Ông trịnh trong cất lời xin phép Lý Tế Minh. Làm cho mọi người đều giật mình. Nhưng chỉ có Lý Tế Minh lúc này cũng không biểu hiện gì nói.
- Ông đứng làm thế tính ra hai ta cũng chỉ ngang hàng, Cấp bật cũng như thế nếu ông trực tiếp ở trận chiến chắc chắn sẽ đem họ từ trong chiến trường thôi. Tôi hơn ông chỉ ở chỗ không có thân phận nên dễ dàng hoạt động hơn thôi.
" Mọi người Hà Thúc muốn gặp các anh"
Vừa nói Lý Tế Minh vừa đứng lên khỏi ghế kéo camera quay lại phía đối diện với mình. Lúc này hình ảnh một nhóm người được khoản mười người xuất hiện trên màn hình.
Nhìn những người này đứng thông qua cái camera Hà Thúc tin chắc rằng đây là nhóm người của mình. Tám năm trôi qua nhưng ông vẫn nhớ rõ hình ảnh của họ, Khi rời đi chính ông tận tay đưa mỗi người một điếu thuốc mồi cho họ để chúc sự may mắn cho nhiệm vụ. Tám năm qua vẫn luôn nhở rõ hình ảnh của những người này.
Giờ đây chỉ còn hơn mười người đứng trước cái camera hình ảnh ấy cũng làm cho ông rơi lệ Hà thúc không còn ngồi trên bàn nữa mà đứng lên cúi người thật sâu nói.
- Xin Lỗi mọi người! Đang ra tôi không nên để mọi người đi thực thi nhiệm vụ như thế!
Một người trong nhóm người mới bước lên phía trước chào theo kiểu quân thông qua cái camera trước mặt mình cùng với việc nhìn những diễn biến qua màn hình.
- Báo Cáo thử trưởng. Phó Tiểu đoàn trường Trần Minh Hưng không hoàn thành nhiệm vụ Tổng cộng hi sinh 287 anh em ở đêm đó. Mong thủ trưởng thứ lỗi. Chúng tôi lại không thể về phục mệnh.
Hà Vi nước mắt cũng đọng ở khóe mắt. Phải như thế nào những quân nhân đã hi sinh ra sao. Những người này không thể trở về. Họ thất bại trong nhiệm vụ, Được cứu thoát nhưng không thể về đến quê hương của mình. Hà Thúc rưng rưng nước mắt lắc đầu.
- Các anh không có lỗi! Chúng ta đã không biết rõ tình hình để cho nhưng đồng chí ấy đi vào con đường hi sinh vô nghĩa.
- Báo Cáo chúng tôi không hi sinh vỗ nghĩa. Tuy không thể về nước nhưng hiện tại chúng tôi có nhiệm vụ quan trong hơn. Bảo vệ những thứ cần được bảo vệ. Người thân vẫn còn đang có hi vọng ở trong nước. Chúng tôi ở đây thủ hộ họ là ước muốn hiện tại của mười ba đội viên con sống sót. Mong thủ trưởng được cho phép.
Trần Minh Hưng lúc này cũng nghẹn ngào nói ra những lời mà hiện tại hắn muốn. Hà thúc nhắc lại những gì Trần Minh Hưng gật đầu nói.
- Tốt Tốt! Các cậu vẫn là những anh hùng trong tim lão già này. Các cậu hãy làm gì các cậu muốn. Nếu lão già này giúp được gì lão sẽ tận tâm.
- Thủ Trưởng! Tôi xin ngài chuyển lời với bố tôi rằng tôi còn sống chỉ như vậy thôi là được. Chứ tôi cũng không muốn bố tôi lại suốt ngày để bàn thờ mình khi mình còn sống.
Những người bên cạnh hắn đều cười lớn vỗ vai nhìn màng hình nói với Hà Thúc.
- Thủ trưởng bọn tôi đều đã có người báo tin với người thân rồi chỉ có phó tiểu đoàn trưởng là không được bới bố của cậu ấy luôn ở gần ngài nên không thể nói. Giờ nhân dịp này ngài nói giúp hắn với. Không thì xuống ngày hắn bị thờ sống mất.
Những giọt nước mắt của Hà thúc vẫn chảy xuống trên khuông mặt nhưng đó là những giọt nước mắt của hành phúc. Dù ông vẫn còn rất đau khi còn những người khác mất đi. Nhưng biết được những người còn sống ở bên kia màn hình là đã đủ.
- Được Được! Tôi sẽ lê cái thân già này thuyết phục lão trần bỏ cái bát nhang của thằng nhóc của cậu đi. Tất cả đội viên còn lại của Báo Đốm nghiêm!
Hà thúc lúc này mới ra lệnh vào cái camera của máy tính xách tay. Những người đội viên bên kia bây giờ không còn cười đùa nữa mà đứng ngay ngắn lại. Âm thanh của Hà Thúc lại vang lên
- Kể từ phút này nhiệm vụ T2-110 của đội đặc công tinh anh báo đốm sau bảy năm ba tháng mười sáu ngày kết thúc!
Đừa tay lên nghiêm nghị chào với những người quân nhân của chính mình thông qua camera Hà thúc im lặng một lúc lâu. Những người lính của Hà thúc bên kia cũng chào lại. Ánh mắt nhỏ lệ từng dòng chảy xuống. Họ biết rằng có một người không bao giờ quên họ. ông đếm cả từng ngày kể từ khi sự việc đó bắt đầu.
- Thôi Thôi! Dẹp dùm tôi cái chuyện này đi được rồi đứng bên ngoài sắp bị mấy người cảm nhiễm rồi này. Giải tán đi sắp tới còn nhiều việc hơn phải làm nữa. Để tôi nói chuyện với Hà thúc được rồi.
Lý Tế Minh bây giờ mới quay lại cái camera nói. ông ta phá vỡ đi cái không khí trang nghiêm vốn có hiện tại. Kéo Hà thúc về hiện tại. Đưa tay lau đi một số giọt nước mắt của chính mình ngồi xuống đối diện với cái máy tinh xách tay nói.
- Biết được họ an toàn có cuộc sống của chính mình tâm lý tôi cũng tốt hơn khá nhiều. Việc ngày hôm đó chắc rằng ông cũng mất không ít người đi. Chắc ông hiểu ý nghĩa của việc này mà.
- Cũng không nhiều hơn ông là bao nhiêu chúng tôi đi ba trăm năm mươi người về được bảy mươi người trong đó có cả mười ba người của ông vậy là hơn tám mươi người trở về.
Lý Tế Minh nói ra con số cũng làm cho Hà Thúc trầm ngâm không ít. Tất cả các quốc gia còn lại không nhiều cũng ít. Nhưng con số thương vong được mọi người biết đến là hoàn toàn được giữ kín và không công khai. Có chăng đó chỉ là những con số với những người hiện diện trong tòa nhà.
- Thôi Chúng ta về việc chính. Theo ông thì chúng ta nến giải quyết việc này như thế nào. Ý kiến của ông có thể quyết định được việc này.
Hà Thúc bây giờ mới nén lại sự xúc động của mình. Hỏi trực tiếp lấy Lý Tế Mình để biết xem ý kiến của hắn như thế nào. Nhưng trái với suy nghĩ của Hà thúc Lý Tế Minh chỉ cười lắc đầu đáp lại.
- Không hiện tại quyền quyết định thuộc về con gái tôi. Những thứ đó tôi không can thiệp. Chỉ nhắc nhở Hà thúc Thiếu Kiệt hiện tại còn một trọng trách lớn hơn. trên thế giới còn có một thế lực có thể đương đầu lại với các nước khác mà không phải chúng tôi nên việc này ông tự giải quyết cho ổn thỏa.
- Cái gì còn có một thế lực khác các anh sao? Như thế họ làm sao tồn tại được?
Bất ngờ trước câu nói còn một thế lực có thể chống lại tất cả các quốc gia mà không phải nhóm người của Lý Tế Minh, Hà Thúc cũng giật mình hỏi lại.
- Việc này tôi không thể nói bây giờ được. Chưa biết chừng sau này ông sẽ biết nhưng hiện tại thì không. Cũng không còn sớm nữa ông giải quyết việc này đi. Sau này biết đâu chúng ta sẽ gặp mặt ở đây đó. Cho đến lúc đó thì mọi thứ hiện tại tôi giữ riêng cho Huyết Long Quân đoàn của mình chịu đựng là được rồi.
Nói rồi màn hình vụt tắc. Hoàng Lâm Nhu bước đến xóa đi toàn bộ lịch sử đã có của trang web cùng với những thứ liên quan như đoạn video kia. Bởi việc này không thể nào để lọt ra ngoài du cho Hà thúc có thanh lý như thế nào thì cô cũng muốn có một sự bảo toàn. Sau khi Hoàng Lâm Nhu làm xong hết mọi việc mới lên tiếng nói với Hà thúc.
- Việc xét nghiệm hôm nay sẽ không để Thiếu Kiệt biết con bằng cách nào để liều vắc xin này được tiêm vào người của Thiếu Kiệt mọi người cũng không cần thắc mắc. Hiện tại chưa phải là lúc để cho Thiếu Kiệt biết điều này.
Hà thúc nghe Hoàng Lâm Nhu nói thế cũng gật đầu nhưng Hà Vi thì lại khác trai qua những gì được thấy và những gì hiểu biết của cả quá trình diễn ra nó cũng làm cho cô không bình tĩnh được phải lên tiếng hỏi.
- Cháu chỉ sợ Thiếu Kiệt thắc mắc thôi. Việc này mấy vị bác sĩ đã yêu cầu cậu ấy kiểm tra nếu mà không có câu trả lời sợ rằng cậu ấy không tin tưởng đâu.
- Việc này chỉ cần làm một bản báo cáo chất kháng sinh trong người Thiếu Kiệt nhiều hơn người bình thường là được. Thiếu Kiệt là một người không ưa phải nằm viện lâu ngày có kết quả bình thường thằng nhóc sẽ đòi về nhà ngay.
Hà Vi lúc này cũng gật đầu không ai không biết Thiếu Kiệt cực kỳ ghét phải ở bệnh viện với cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Ha Vi lúc này cũng không hỏi thêm nữa cô biết Hoàng Lâm Nhu đã có những suy tính cho tất cả những gì sẽ diễn ra.
- Việc làm những bản báo cáo bệnh án không khó lắm các vị chắc làm được đi. Việc ở đây tạm thời không tiết lộ ra những việc như thế này không còn ở các cấp bật thông thường như các vị được biết nữa. Mọi người làm báo cáo xong rồi sẽ có người đưa mọi người đi nơi khác làm việc.
Hà Thúc bây giờ nhìn lấy năm người bác sĩ nói ra ý kiến của mình. Những người này cũng hiểu những thứ hôm nay ho tiếp xúc không đơn thuần là việc chửa bệnh và nghiên cứu bệnh án thông thường nữa mà là chuyện trọng đại quốc gia nên cũng gật đầu.
Họ bắt đầu ngồi xuống lấy ra cái hồ sơ của Thiếu Kiệt sao chép lại thành một bộ hồ sơ mới với những gì mà Hà thúc và Hoàng Lâm Nhu muốn. Họ không biết rằng đây cũng là báo cáo cuối cùng của đời mình. Khi mà tất cả những thứ ấy đã xong. Quân đội đưa cả năm người đi thi vài ngày sau gia đình họ lần lượt nhận được tin. Hoặc là đột quỵ chết hoặc là bị tại nạn chết. Cả năm người kết thúc cuộc đời mình bởi vì biết được một bí mật không nên biết.
Cám ơn đọc giả PhàmNhân⊹ HóaPhàm đã ủng hộ 4 kim đậu. Thank mọi người đã ủng hộ mua chương theo dõi dù dạo này nạp card có vấn đề nhưng vẫn có một số bạn theo dõi truyện và mua chương hàng ngày cũng là động lực giúp mình theo đuổi đam mê.