Chương 500: Tự Kiểm Điểm

Siêu Việt Tài Chính

Chương 500: Tự Kiểm Điểm

Hoàng Lâm Nhu làm xong thủ tục xuất viện thì Thiếu Kiệt cũng không nên ở lại nơi này hắn được hộ tống về nhà Hà Vi một các đúng nghĩa tuy những chiếc xe bọc thép vẫn chưa được hoàn thành nhưng hiện tại cả bốn người Blake, Tú Trinh, Công Toại, Bảo Huân luôn theo sát Thiếu Kiệt. Họ hiểu Thiếu Kiệt quan trọng thế nào. Với bọn họ không muốn lại xảy ra chuyện gì tương tự như lần này đối với Thiếu Kiệt.

Mọi thứ đều được làm hết Thiếu Kiệt cũng không muốn ở lại cái bệnh viện nên những đồ dùng ban sáng được đem đến chỉ để đem về. Cả qua trình Thiếu Kiệt trở về đến nhà cũng chỉ mất một tiếng hơn.

Thiếu Kiệt về đến nhà đang đi ngồi xuống ghế phòng khách thì Hoàng Lâm Nhu đã lên tiếng nói.

- Thiếu Kiệt vào phòng mẹ nói chuyện riêng một chút.

Nghe mẹ mình gọi vào phòng nói chuyện riêng nhưng ở đây hoàn toàn không có người ngoài làm cho Thiếu Kiệt cũng có một chút thắc mắc trong đầu. Nhưng thắc mắc thì chỉ trong tâm tư của chính mình Thiếu Kiệt cũng cùng với mẹ hắn bước vào trong phòng. Tiến đến một cái ghế lấy cho mẹ mình ngồi xuống rồi mới ngồi lên giường đối diện với mẹ mình.

Hoàng Lâm Nhu sau khi thấy Thiếu Kiệt đóng cửa lại ngồi xuống trước mặt mình rồi mới lên tiếng hỏi hắn.

- Hôm nay mẹ gọi con nói chuyện riêng không để mọi người khác biết. Mẹ không muốn trách móc gì con trong việc vừa qua nhưng mẹ muốn con biết được mình sai chỗ nào trong tất cả mọi chuyện. Theo con việc vừa qua con sai điều gì?

Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu. Nếu nói qua việc vừa rồi Thiếu Kiệt sai là hoàn toàn là chắc chắn. Hắn cũng không phải lần đầu tiên thấy việc này. Ở cuộc sống trước đây khi hắn sai đều bị mẹ gọi riêng ra bắt kiểm điểm lại bản thân. Nhưng ở cuộc sống này đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm được cái cảm giác này.

- Viêc lần này con sai vì quá chủ quan. Thấy mọi việc hết sức bình thường nhưng quên rằng còn những mối nguy hiểm tồn tại không chỉ ở trong nước mà còn ở ngoài nước. Lần này cũng là một bài học cảnh tỉnh cho con về những việc mình đã làm. Và cũng nhận định được đôi khi những mối nguy hiểm thật sự luôn đến từ bên ngoài mà không phải tồn tại trong nước.

Thiếu Kiệt cũng hiểu được việc mình đã trải qua như thế nào. Mọi thứ đều bắt nguồn từ hắn mà không phải đối phương. Nếu hắn không lơ là cảnh giác thì mọi thứ sẽ không diễn biến như thế. Thiếu Kiệt hắn cũng không bị uy hiếp và bắt cóc bởi những người như Aaron.

- Con cũng biết mình chủ quan sao? Khi con chọn cho mình còn đường để đi con phải biết nó như thế nào chứ. Có ai đi trên đường nguy hiểm lại không cảnh giác như con không. Ngay từ lúc đầu mẹ đã không muốn nói vì đây là sự lựa chọn của con. Nhưng con phải hiểu không có gì là tồn tại mãi mãi trước mọi yên bình chỉ là một cơn bão chực chờ đón lấy và nuốt chững con thôi. Hiện tại con chỉ mơi đi được chưa tới một phần ba đoạn đường đã lơ là chủ quan. Con nghĩ lúc nào cuộc sống của con cũng có thể yên bình như người khác sao.

Hoàng Lâm Nhu giọng điệu cáu gắt. Thiếu Kiệt chưa thấy được mẹ mình như thế kể cả hai đời người. Hắn không nói được lời nào mẹ hắn không nói thì thôi nhưng một khi đã lên tiếng hắn biết mình không bác bỏ được. Bởi những điều bà nói không hề vô lý. Con đường này hắn đã chọn, Hắn phải biết mình sẽ gặp những gì. Hắn muốn bình yên là không thể nào. Nhưng chính vì bản thân chủ quan với những hoàn cảnh được tạo ra xung quanh mình mà hắn đẩy chính mình vào việc nguy hiểm.

- Việc này con sai hoàn toàn. Con vốn không ngờ đến mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Đối với sự can thiệp của bọn người Khung Chang con lại không nghĩ đến họ dám đối phó với chính mình ngay cả trong nước. Và sự yên bình trước đó chỉ được tạo ra để che mắt mình cùng với ngầm thực hiện kế hoạch của họ được toàn diện hơn.

Hoàng Lâm Nhu nghe Thiếu Kiệt tự kiểm điểm bản thân cũng lắc đầu thở dài. Nhìn hắn lên tiếng bác bỏ những gì Thiếu Kiệt nói.

- Con muốn yên bình mẹ hiểu nhưng lần này con sai. Đúng lý ra khi phát hiện ra nhóm người nước ngoài Khung Chang con phải triệt hạ ngày từ đầu. Không để họ làm bước thứ hai như thế này mới lo làm bước trả thù. Đã là địch nhân thì không để họ có cơ hội uy hiếp lấy chính bản thân mình. Con quá mềm lòng không thấy được tồn tại nguy hiểm. Vậy những đối thủ của con kinh doanh bên ngoài thì sao. Người của con có thể chống được khi chính con bị nguy hiểm sao. Con chỉ biết đề phòng tại sao không tấn công trước mà phải đợi. Con đợi để phòng thủ thôi thì có ích gì.

Thiếu Kiệt sững người lại. Mẹ hắn nói điều này trách móc chính quyết định của hắn. Hắn hiểu mình sai thật sự. Không phải là hắn chủ quan. Cũng không phải hắn không thể làm được các bước mẹ hắn đã nói vậy tại sao hắn lại phải đợi người của Khung Chang ra tay với chính mình để phòng thủ mà không tấn công ngay từ lúc đầu.

Hắn sợ hao binh tổn tướng không đáng có. Nhưng nếu những sự bất ngờ vì Khung Chang đem lại cho hắn sẽ làm cho những người bên cạnh hắn thật sự nguy hiểm hơn. Họ có thể cũng sẽ chịu cảnh như hắn vừa rồi. Mà Thiếu Kiệt chỉ biết đưa người đi cứu và đối phó không thì chẵn khác nào mất bò mới lo làm chuồng.

- Con sai thật sự. Để con ra lênh cho Vô Ảnh đi tấn công Khung Chang trong ngày mai. Mẹ nói đúng đã là đối thủ thì tại sao phải chờ họ ra bài mình mới tấn công mà không phải đánh trước nói sau. Con chỉ sợ Vô Ảnh thật sự chưa sẵn sàng.

Hoàng Lâm Nhu nghe Thiếu Kiệt trả lời mình như thế cũng gật đầu. Thiếu Kiệt trong bộ dạng trầm tư suy nghĩ lo lắng về đám người Vô Ảnh không thể thực hiện nhiệm vụ còn làm hao tổn binh lính.

- Con nói lo lắng cho Vô Ảnh hao tổn binh linh. Vậy con nghĩ bao năm qua họ huấn luyện vì điều gì? Họ không phải chỉ làm những người tai mắt cho con ở Lưu Minh có thể họ không tinh nhuệ. Nhưng họ có được kỹ năng cần thiết của một người lính. Đã là lính thì năng lực của họ phải được đánh giá trên chiến trường chừng không phải được đánh giá qua huấn luyện. Con luyện nhiều nhưng không cho họ thực chiến. Họ cũng chỉ là những binh linh đang tồn tại trong chế độ hòa bình làm cảnh mà không phải là người lính thực thụ.

Thiếu Kiệt không ngờ mẹ mình lại nói ra được những lời như thế. Hắn ngẫn ra nhìn mẹ mình một cách ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng mẹ mình chỉ là có thể kinh doanh. Nhưng tại sao bà lại có thể nói ra được những thứ như một người lính giống như Hà thúc. Hắn cứ nghĩ những lời này đúng ra hắn phải nhận từ Hà thúc chứ không phải là một người mẹ ôn hòa của mình.

Trong mắt Thiếu Kiệt mẹ hắn trở thành một người chủ chiến thật sự chứ không phải là một người đơn thuần hiểu chút ít việc nói chuyện dựa vào kiến thức nữa. Mà đây chỉ là những lời nói có được từ một người có chức vị cao và trải qua nhiều thứ như huấn luyện chiến đấu và các thứ khác.

- Con đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ hình như không nói sai điều gì đi. Vô Ảnh có bao nhiêu thành viên mẹ không cần biết. Hiện tại con có người có thể đánh dù ích nhưng cũng để cho đối phương thấy được con không dễ chọc. Còn nếu con cứ cố thủ như thế này. Hành động đó chỉ khiến con chết nhanh hơn thôi.

Im lặng không đáp lại được lời của mẹ mình. Thiếu Kiệt thấy được hắn thất bại hoàn toàn. Đến mẹ hắn còn nhận ra được những điều đó. Thì những thứ đơn giản như kinh doanh cái tiệp bách hóa mà hắn đã nêu ý kiến cho bà làm sao phải để hắn đưa ra chỉ dẫn.

Thiếu Kiệt dường như thấy mẹ mình không đơn giản như những gi trước giờ hắn vẫn biết. Hoàng Lâm Nhu biết đối thành một người khác mà không phải là một người mẹ đơn thuần. Kinh doanh tạp hóa và lo lắng chăm sóc cho gia đình như bao người khác nữa.

- Hình như mẹ thay đổi. Con phải nói sao nhỉ? Có vẽ đây là con người thật của mẹ đi. Nếu không thì mẹ cũng không đối đáp và đưa ra lập luận chính xác như thế được. Việc này chỉ có được khi đây là con người mẹ ẩn giấu bấy lâu nay thôi.

- Đúng mẹ thừa nhận! Những thứ trước giờ con thấy chỉ là tính cách cần có của mẹ đối với con thôi. Việc đó là cần thiết không phải như hiện tại con bước lên con đường này mẹ đã quyết định sớm hay muộn cũng sẽ cho con biết. Lần này mẹ thấy được nguy cơ nên buộc phải bộc lộ những thứ cần thiết. Con không còn nhỏ cũng đã chọn con đường không yên bình vậy mẹ con lại yên bình được sao.

Hoàng Lâm Nhu thừa nhận. Thiếu Kiệt cũng không ngạc nhiên qua những gì hắn thấy được thì bà như thế mới là đạo lý. Chứ không thể nào bà lại yên bình một cách rất bình thường nhưng lại khiên cho những người như Khương Đào phải lo ngại được.

- Hiện tại con sẽ không hỏi chuyện là như thế nào. Nhưng Vô Ảnh không nhiều thành viên đưa họ đi vào chiến trường của Khung Chang nơi hắn quen thuộc nhất thì sợ rằng họ sẽ không trở về được. Trong tay con họ còn có thể có một thời gian thích nghi nữa. Như thế con mới có thể nắm chắc được.

Thiếu Kiệt biết dùm mình có muốn biết thêm về những gì mẹ hắn đã bí mật dấu kinh cũng không thể nào biết được nên chuyển chủ đề cho chính hắn và nói ra sự lo ngai của chính mình vào thời điểm hiện tại.

- Không! Vô Ảnh là một đội quân rất nhỏ. Con có thể lấy ít thắng mạnh mới thấy được năng lực của chính mình. Con sợ họ tử vong nhưng con lầm họ đã chuẩn bị tâm lý tử vong trước rồi. Họ được đào tạo với tâm lý xuất phát một là sống hai là chết nên những thứ con lo lắng chỉ là lo lắng của chính mình thôi. Con có thể hỏi Ngọc Nhi về những người đó. Mẹ biết con cũng chưa hiểu nhiều về Vô Ảnh mà con đã tiếp nhận từ Ngọc Nhi đâu.