Chương 319: Cơ Sở Bí Mật
Những năm đầu của việc chuyển phát như thế này hắn không lo lắm. Khi nhận được địa chỉ Ngọc Nhi chuyển cho minh Thiếu Kiệt chuyển toàn bộ cần thiết về đấy. ít nhất cũng cả tuần lễ đồ của hắn mới tới nơi trong khi đó chỉ không đầy một ngày hắn đã có mặt ở Lưu Minh.
Gọi một chiếc taxi cho toàn bộ hành lý cần thiết vào cốp xe ba người ngồi vào trong xe đợi Thiếu Kiệt hướng dẫn tài xế đến địa chỉ của Ngọc Nhi đưa, lúc này Hà Vi mới nói với Thiếu Kiệt.
- Ông cho người theo dõi Ngô Trực với hành lang thông tin bay. Nói hắn đăng ký vé may bay rồi. bốn giờ sáng mai hắn bắt đầu bay từ Ngọc Châu vào đây. Tầm 6h đến 7h sáng hắn tới. Lúc đó người bố trí ở Lưu Minh sẽ tiến hành theo dõi riêng. Trên may bay chuyến bay của hắn cũng có người bay chung nên không sợ hắn dương đông kích tây đâu.
- Ừ. Trước tiên họp mặt với Ngọc Nhi để biết thêm một số điều nữa cái đã. Việc lần này về phải tuyệt đối bí mật. Anh có nói Ngọc Nhi cho mẹ biết tình hình hiện tại chắc mẹ cũng hiểu cho mình.
Thiếu Kiệt nói ra những gì hắn đã an bài. Khi báo với bên đoàn du lịch nói hắn phải hủy chuyến bay về quốc gia vì lý do bị hủy nghĩ phép. Những người trong đoàn không hề nghi ngờ. Bởi những gì mà họ tiếp xúc không phải thuộc dạng như Thiếu Kiệt. Họ cũng hiểu một điều ở tầng lớp của họ với những gì những quốc gia đang làm và người nhân viên công vụ không phải cứ muốn nghĩ phép dài hạn là được. Có thể nghĩ phép đã được duyệt rồi bị hủy là chuyện thường tình. Mô hình này áp dụng với tất cả mọi người có công vụ từ cảnh sát cho tới quân đội. Nên Thiếu Kiệt báo hủy những ngày còn lại những người bên đoàn du lịch cũng phải đồng ý.
Vì đã chi trả cho toàn chuyến đi nên hắn có hủy những ngày còn lại cũng không thể lấy lại tiền bên công ty du lịch lại dư ra một khoản chi phí. Như thế họ cũng đồng ý là chuyện thường tình.
- Công nhận ngồi máy bay mệt thật. Xuống máy bay mà cơ thể rã rời hết trơn. Cũng may là quá cảnh gần 2 giờ nếu mà bay giống như hôm nọ nữa chắc mệt chết đấy Thiếu Kiệt.
Nhã Oanh ngồi trên xe lúc này cũng than thở. Hầu hết ngồi thời gian dài trên máy bay khi xuống tới mặt đất ai cũng sẽ như Nhã Oanh là điều bình thường. Thiếu Kiệt nghe thế cũng chỉ cười nói với cô.
- Thôi ráng chút về tới chỗ Ngọc Nhi để cho mình rồi lúc đó em đi ngủ luôn. Giờ 10h hơn rồi chút xíu ngủ sáng mai dậy chỉnh lại đồng hồ sinh học luôn. Sắp tới em phải ôn tập lại những kiến thức trong một tháng đấy.
- Anh thì sướng rồi. Ông của Hà Vi làm sao mà để cho anh Học Kì này đạt điểm khỏi cần thi được hay vậy. Thật là bất công quá đi.
Hà Vi lúc này lắc đầu nói với Nhã Oanh, Vì cô biết Thiếu Kiệt vẫn phải làm bài kiểm tra để lấy điểm bù vào những điểm số thi mà việc này cũng không phải đơn giản như Nhã Oanh tường.
- Thiếu Kiệt đúng là đạt điểm nhưng mà điểm đó chỉ là để trống thôi. Đợi cho cậu ta làm bài kiểm tra kiến thức rồi lấy điểm đó ghi vào chứ không phải đơn thuần là cho mười điểm hết đâu Nhã Oanh. Tính ra Thiếu Kiệt cũng phải ôn tập và làm bài như cậu thôi nhưng ở một bài làm khác với các cậu thôi.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn Nhã Oanh châm chọc.
- Tiểu thư ơi! Không phải cứ muốn được điểm không phải thi là đơn giản đâu nó phải đánh đổi đấy. Chứ nếu mà ai cũng dựa vào bối cảnh với quan hệ mà không phải thi như thế thì một đống người không có kiến thức hết rồi Nhã Oanh à.
- Thiếu Kiệt cậu nói nhưng vẫn có những người không học vẫn có được những bằng cấp như ý muốn đấy. Mình thấy vài người như thế. Tiến sĩ, phó Tiến sĩ đấy. tình trạng mua học vấn không phải chỉ mới diễn ra mà đã hình thành khá lâu rồi. Dù sao thì học thức của họ hầu hết đều vay mượn không phải của chính mình.
Hà Vi lắc đầu nói với Thiếu Kiệt như thế. Bởi cô biết vẫn tồn tại trong chốn quan trường cái gọi là bằng cấp học thức cho có. Những người này đi học hầu hết là chiêu đãi thầy giáo các buổi tiệc ăn nhậu. Kiếm điểm qua môn,không phải chân tài thực học.
Nghe được Hà Vi nói thế người lái ta xi cũng lắc đầu nhìn đường mà đáp lại lời cô.
- Cháu nói đúng đấy! Hiện tại hầu hết đều là nói đi học thật chất là mua bằng hết. Như chú này. lái ta xi cần bằng lái ô tô. Đi học thì ít lên đó chủ yếu là kiếm thầy dạy mình mời mọc đi ăn uống còn không thì muốn thực hành riêng thì phải tốn ít tiền cho mấy người đó. Như thế thì mới mau đậu được. Còn mà cứ im lìm thi theo đúng nghĩa thì trừ khi nào thuộc hết các bảng hiệu rồi lại có tay lái chắc mới lái. Nhưng hầu hết đều nói đi học lái xe nhưng ai cũng biết chạy xe hết rồi mới đi học cho có cái bằng thôi cháu à.
Thấy được trả lời của người tài xế Hà Vi mới hướng Thiếu Kiệt nói.
- Đấy thấy chưa có xác nhận chính xác nhé. Em không nói sai đâu. Bằng lái ô tô đã thế huống chi mấy cái bằng cấp cao của tiến sĩ phó giao sư.
- Thì anh đã nói không đúng đâu. Học vị phải có học thức và thực hành đúng nghĩa. Không phải chỉ tồn tại trong nước như của nước ta hiện nay. Em biết nước ngoài muốn trở thành tiến sĩ. Phải có ít nhất vài bài nghiên cứu được đăng trên các tạp chí danh tiếng chuyên ngành. Còn nước mình làm gì có tạp chí chuyên ngành. chỉ đăng vài bài lên báo phổ thông. Mà nghiên cứu đó chưa chắc là của họ. Chỉ là sao chép một phần nào đó của vấn đề nước ngoài về làm của mình thôi. Mà đừng bàn về vấn đề này nữa cũng gần tới nơi Ngọc Nhi để cho bọn mình rồi.
Thiếu Kiệt không muốn tranh luận về những vấn đề này, Hắn hiện tại đang chú tâm suy nghĩ tìm cách đối phó với những việc sắp tới. Nhã Oanh lúc này mới lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Sao Ngọc Nhi không an bài người ra đón mình rồi đưa về đây luôn ta chỉ cần Ngọc Nhi không nói thì chắc chắn những người kia cũng đâu biết đâu.
- Không được! Ngọc Nhi nếu an bài như thế chắc chắn sẽ có người phát hiện. Còn nếu mà mình tới đây thì người của Ngọc Nhi chờ mình sẽ tốt hơn là ra đón. Vì không biết được người tiếp xúc với Ngọc Nhi có bị điều tra theo dõi hay không mà nếu có thì bại lộ hành tung lần này bí mật trở về hết.
Theo suy nghĩ của Thiếu Kiệt việc để cho Ngọc Nhi cho người đón Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ là Cao Thịnh hoặc bốn người tử tước. Như thế chẳng khác nào bức dây động rừng. Mà nếu là người khác thì cũng không an tâm. Nên Thiếu Kiệt và mọi người về địa chỉ của Ngọc Nhi đã đưa là một cách tốt nhất.
Xe đi vào một con đường khu nhà ở Thiếu Kiệt lúc này mới giật mình đây không phải đường vào nhà Ngọc Nhi hay sao. Hắn hoàn toàn không để ý đến địa chỉ. Giờ thấy tài xế lái xe con đường này khiến trong lòng Thiếu Kiệt thầm lo lắng. Bởi nếu Ngọc Nhi đưa cho hắn địa chỉ của chính cô thì hắn phải bảo tài xế đi ra một khách sạn nào đó.
Cô gắng chăm chú nhìn đường Thiếu Kiệt thấy xe chạy qua khỏi con đường của nhà Ngọc Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa được bao lâu tài xế lại rẽ vào con đường bên cạnh chạy được một lúc xe dừng lại trước cửa một nhà với tường được xây cao một cái công sắt màu đồng. Hai gốc hoa giấy hướng vào trong nhà mà vươn mình.
Bước xuống xe Thiếu Kiệt như há hốc miệng vì nếu theo hắn tính toàn thì đây là phía sau nhà của Ngọc Nhi. Bởi khu đất nơi này nhìn ra Phía Trước vài bước là một sân rộng với một nơi cho thuê sân tennis. Khoảng không rộng đến nỗi có thể làm thành bốn mặt sân tennis cũng có thể kiếm được kha khá tiền.
Thấy đèn trong nhà còn sáng. Thiếu Kiệt bước tới bấm chuông. Người tài xế thay hắn đem hành lý lấy ra khỏi cốp xe. Hà Vi thành toán tiền cho tài xế xong mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Nơi này xem ra cũng ổn nhưng mà có gì mà làm anh cau mày vậy Thiếu Kiệt.
- Phía sau nhà này là nhà Ngọc Nhi. Khi nãy đi vào con đường này anh rất ngạc nhiên. Giờ lại là ngôi nhà phía sau như thế này tuy tốt thì có tốt nhưng đúng là rất dễ bị phát hiện.
Bây giờ cánh cửa im lim được mở ra người mở cánh cửa đó không ai khác là Thế Hải. Nhìn thấy ba người. hắn đưa tay ra hiệu cho cả ba vào nhà. Thiếu Kiệt kéo vali hành lý của mình vào nhà đợi cho đóng cổng lại Thế Hải mới hướng Thiếu Kiệt nói.
- Mọi người vào nhà đi Ngọc Nhi đang đợi. Có câu hỏi gì thì lát nữa thì Ngọc Nhi sẽ trả lời cậu.
Thiếu Kiệt nhìn thấy bên trong nhà có vườn cây cũng khá nhiều thể loại. Căn nhà nhìn rất bình thường. Ngoài vẻ kính cổng cao tường bên ngoài. Nó không khác mấy cũng được xây dựng.
Ngọc Nhi lúc này đang đứng ở phòng khách đợi Thiếu Kiệt. Vừa nhìn thấy hắn Cô đã chạy ra ôm chầm lấy Thiếu Kiệt. Nhìn vẽ tiều tuy của Ngọc Nhi, Thiếu Kiệt bỗng chốc xót xa nói.
- Em gầy đi nhiều khổ cực cho em rồi. Mấy ngày sắp tới em nghĩ ngơi một chút đi.
- Không sao đâu! Mọi thứ em đã chuẩn bị xong rồi. Hiện tại anh và mọi người cứ để đồ đó đi. Em muốn cho anh thấy cái này.
Nghe Ngọc Nhi muốn cho mình xem cái gì đó Thiếu Kiệt ngạc nhiên hắn chưa đưa quà cho cô. Nhưng chợt nhớ đến kiến trúc ở đây Thiếu Kiệt mới hỏi Ngọc Nhi.
- Ấy nơi đây là phía sau nhà em. Vậy em đi qua đây có người nào theo dõi em không đấy.
- Việc này thì anh yên tâm sẽ không ai nghĩ em ở đây đâu. Hiện tại nếu có người theo dõi em thì vẫn tường em đang ngủ bên nhà đó thôi chứ không nghĩ em bên đây đâu. Ba người để hành lý đó đi. cùng em đi xem cái này thì mọi người sẽ biết tại sao.
Cả ba đều muốn biết có cái gì mà để cho Ngọc Nhi muốn để bọn hắn đi xem Theo Ngọc Nhi đi qua khỏi phòng khách, Đến với lối cầu thang lên lầu. Ngọc Nhi làm ra hành động làm Thiếu Kiệt trố mắt. Cô đến cái trụ thứ ba của câu thang xoay nhẹ một cái. nền gạch men bên cạnh cầu thang lúc này từ thu về phía cả năm người đang đứng. Một đường cầu thang hướng đi xuống có đèn sáng dọc lối đi.
Hà Vi cũng nhìn lấy cái cơ sở ngầm của Ngọc Nhi rồi nhìn qua Thiếu Kiệt. Còn Nhã Oanh thì lấy tay dụi dụi mắt mình như tưởng chừng như đang xem phim điệp viên.
Thiếu Kiệt trố mắt nhìn vào một cơ cấu trước giờ chỉ thấy trong phim. Bởi làm cái này không đơn giản, Ngoài việc làm sao cho những mối gạch men trùng với nhau và phải để công tắt khi mở ra cái tấm sắt cố định gạch men trên đó phải thu lại vừa đúng với lối vào là một sự sắp xếp tính toán tỉ mỉ không được sai sót một li nào bởi chỉ cần sai một li kiến trúc và những gì đã làm đều khó có thể cất giấu.
- Chào mừng mọi người đến với cơ sở bí mật của Khu này. Hiện tại mình biết mọi người mệt nhưng ít nhất cũng phải đi xem qua một lần. Nơi đây mình chuẩn bị đã lâu chỉ để cho Thiếu Kiệt sử dụng.