Chương 322: Không Ngủ Ngon
- Tất cả nghe lệnh. Nghiêm!
Từng người đứng thẳng tắp trước mặt Thiếu Kiệt nghiêm trang hường mắt về phía trước. Thiếu Kiệt lúc này cũng thở ra một hơi nhẹ, Hắn nhìn qua những người đứng trước mặt mình. Ngọc Nhi đang đứng cạnh hắn cũng bước lên trước hàng ngũ của những người trước mặt rồi nói.
- Hiện tại bên cạnh tôi là người mà các bạn sẽ làm việc sau này. Kể từ ngày hôm nay ngoài những thành viên nhận nhiệm vu bên ngoài. Tất cả các bạn đều dưới sự điều hành trực tiếp của thiếu chủ không phải tôi.
- Ra mắt Thiếu Chủ!
Lời nói của Ngọc Nhi vừa dứt toàn bộ những thành viên đang có mặt không ai nói ai. cứ như thế một câu đều đặng nếu như không phải đây là việc ngẫu nhiên Thiếu Kiệt sẽ nói đây là việc có tập dợt trước.
- Không cần phải như thế đâu. Hiện tại tôi cũng chỉ là tiếp nhận mọi người như thế này thôi. Không cần gọi bằng thiếu chủ gì đâu. Nghe cứ sao sao ấy. Cư gọi tôi là Thiếu Kiệt được rồi. Mỗi người đều ngang hàng không ai hơn ai. Tôi cũng như mọi người thôi không hơn ai cả. Tôi không biết các bạn đã được huấn luyện điều gì. Nhưng có một điều mọi người nên biết bất cứ người ở đây dù cho thi hành nhiệm vụ gì đều phải nhớ một điều. Cần phải bảo toàn tính mạng của mình và đồng đội. Tôi chỉ cần điều đó. Nhiệm vụ có thể thất bại nhưng tính mệnh thì phải biết quý trọng. Không cho phép mọi người hi sinh vì những điều vô nghĩa. Tôi cũng thế mà mọi người cũng như vậy.
Những người quân nhân không chính quy này bây giờ nhìn lấy nhau. Bởi việc Thiếu Kiệt nói đi ngược lại những gì được huấn luyện. Thấy những người này nhìn nhau như vậy. Thiếu Kiệt từ tốn nói.
- Những gì tôi nói mọi người nghe rõ chưa?
- Rõ
- Đối với tôi. Không cần các bạn mạnh đến mức nào, Không cần các bạn anh hùng ra sao. Chỉ có mệnh giữ lại lúc đó dù có thua thiệt nhất thời cũng có thể lấy lại được. Bởi một khi bạn thoát có nghĩa đối phương có thêm một mối đe dọa ngày ngày cẩn trọng lo lắng không biết khi nào mình bị trả thù như thế mới đánh gục tâm lý đối phương.
Thiếu Kiệt theo những gì đúc kết được từng những nhân vật trong truyện làm lời thoại cho mình. Dù sao thì chỉ có hắn biết đã là nhân vật chính thì làm tới cùng. Những chuyện như thế này không thể lúc nào cũng xảy ra. Cái gì tới sẽ tới hiện tại hắn cần đối phó với những gì đang âm thâm diễn ra còn việc sau này thì sẽ để sau này tính.
- Tôi hiện tại sẽ đổi tên của các bạn thành Vô Ảnh. Hiện tại mọi người có thể giải tán nghĩ ngơi ngay mai tôi sẽ trực tiếp xem xét giao nhiệm vụ cho mỗi người.
- Báo cáo sếp đã rõ mọi người giải tán. Sáng mai tập hợp hành động.
Thiếu Kiệt thấy những người đó rời đi đợi cho mọi người đi hết hắn mới thở dài. Vì hắn không muốn kéo dài nói điều gì nhiều khi chưa hiểu hết những người này vì sao lại được Ngọc Nhi tập trung lại ở đây. Tại sao họ lại muốn trở thành những người làm việc cho hắn. Chỉ khi nào hiểu rõ hết những thứ này hắn mới có thể tiếp nhận những thứ khác.
- Ngọc Nhi còn cái gì nữa không cho anh xem luôn đi. Rồi anh có những thắc mắc muốn hỏi em không ít đâu.
Quay trở lại hỏi Ngọc Nhi. Hôm nay những việc bất ngờ quá nhiều. Để biết xem còn đi gì nữa không Thiếu Kiệt hắn sẽ gom lại thành một số vấn đề để cho Ngọc Nhi trả lời toàn bộ một rõ ràng nhất mà không phải từng việc từng việc một.
Ngọc Nhi lúc này cũng gật đầu, Vì cô biết chắc chắn Nhã Oanh và Hà Vi cũng có những thắc mắc của mình chỉ là hai người chưa lên tiếng thôi.
- Ừ vậy mọi người xem qua văn phòng thu thập tin tức bên dưới xong rồi có việc gì thắc mắc Thế Hải và Em sẽ giải đáp cho mọi người.
Dẫn mọi người xuống tầng tiếp theo từng chiếc bàn được sắp xếp bên dưới giống như một văn phòng tổng hợp. Phía trên tường một cái bản đồ của thành phố Lưu Minh. Bao gồm những quận lận cận nơi Thiếu Kiệt sống.
Trên đố ghim những kim màu đỏ xanh và vàng. Hầu hết những chấm nhỏ này Thiếu Kiệt không hiểu đó là điều gì nhưng với những người ở đây có thể nói hoạt động đúng với một văn phòng thực thụ. Chỉ khác là họ sử dụng giấy tờ không phải bằng máy vi tính. Tất cả đều được đánh dấu một cách cẩn thận từng chi tiết và từng tập hồ sơ tạo thành từng chồng theo thứ tự.
Những người ở đây thấy Ngọc Nhi với Thế Hải đi xuống cũng đứng lên chào. Ra hiệu cho những người này ngồi xuống Thế Hải lúc này mới hướng Thiếu Kiệt nói.
- Đây là bộ phận thu thập thông tin của Vô Ảnh. Hầu hết những chấm xanh trên bản đồ là nơi nhưng người liên lạc của chúng ta. Còn nhưng chấm đỏ là bộ phận nhạy cảm có thể liên quan với những người của Lâm gia còn chấm vàng là người của Ngô gia.
Thiếu Kiệt lúc này mới nhìn lên trên bản đồ có đánh dấu kia. Nhìn qua có khá nhiều những ghim màu xanh và màu đỏ. Còn lại khá thưa thớt người của Ngô gia. Nhìn qua bản đồ một lượt Thiếu Kiệt mới hỏi Thế Hải.
- Mọi người lấy những thông tin này ở đâu làm sao có được tuyến tin tức dày đặt như thế này? Họ bán tin tức chúng ta lấy tiền hay là chính thức là người của chúng ta thế.
- Hầu hết là người của chúng ta. Họ buổi sáng nhận những vật cần thiết, Buôn bán thức ăn có, quán nước có, vé số có. Nói chung mỗi người đều có những công việc và đem lại thu nhập cho tổ chức thông qua những thứ mà họ bán được. Nhưng số tiền này thật sự chỉ là hình thức cho có mà không bao giờ đủ. Hầu hết là chúng ta dựa vào tiền đen khá nhiều. Đánh vào lòng tham của người dân những nơi cờ bạc điển hình như cái xóm của cậu hầu hết là do người bên chúng ta điều hành.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn lấy Thế Hải. Bởi hắn lăng lộn không ít trong cái xóm của hắn bán giấy dò nhiều thứ canh cảnh sát kiếm tiền trò bịp nào của cờ bạc mà hắn không thấy qua. Giờ nghe những nơi này hầu hết là của những nguồn thu của Thế Hải cho tổ chức hắn trợn mắt.
- Cậu đừng nhìn tôi như thế những người lấy giấy kết quả sổ xố của cậu đăng ký tháng đề là người của tổ chức. Còn mấy lần cậu canh cảnh sát thời gian thế nào tiền nhận được bao nhiều đều được ghi lại cả. À luôn tiện nói luôn gia đình bà Nhung cạnh cậu trước đây cũng là người của tổ chức nhưng họ giờ rút lui rồi. Họ muốn có cuộc sống yên bình. Nên tổ chức cũng chấp nhận.
- Các người vậy mà tính toán đến mức độ này? Thì ra tiền trước kia toàn kiếm được thật ra là của mọi người. Hèn gì những tiền đó hào phóng thật.
Bây giờ Thiếu Kiệt hiểu để có được tiền vốn mà hắn để dành thật chất là những người Thế Hải ngấm ngấm đưa cho hắn. Đầu tư ngầm kiểu như thế này đây cũng là lần đầu tiên Thiếu Kiệt thấy. Ngọc Nhi với hai cô nàng lúc này không nhịn cười nỗi che miệng nói nhỏ với nhau.
- Ai thật ai bảo cậu thông minh bị thông minh hại làm gì. Trong xóm ai làm được tiền bằng cậu. Chúng tôi chỉ thúc đẩy nó một chút thôi. Hiện tại đối với người của Lâm gia thì vẫn cho người bám sát động tĩnh còn những người Ngô gia lực lượng mỏng hơn nên Ngô Trực đến chỉ có thể huy động vài người.Vì thế khi Phùng Kiếm Hoa đầu nhập câu hắn được thay đổi bằng màu xanh. Còn hầu hết người đã rãi đi đều thu thập tình hình, tình báo về. Chỉ cần hắn xuất hiện tại sân bay người của ta sẽ tiếp cận và đón hắn với vai trò là taxi. Người lúc nãy đưa cậu đến đây đó.
Nhã Oanh mới nói với Ngọc Nhi khi nghe Thế Hải nói về thân phận thật sự của người đón bọn hắn ở sân bay.
- Ấy mấy người đó làm taxi vậy sao lấy tiền của Thiếu Kiệt đã là người của mình sao không nói từ đầu.
- Bọn họ mỗi ngày tiền nộp về hãng còn chạy được bao nhiêu cuốc xe đa số là đem về nộp cho tổ chức để lấy kinh phí nên dù Thiếu Kiệt đi nữa họ cũng lấy tiền bởi đây chỉ là một bộ phận của tổ chức thôi họ phải qua mặt hết tất cả mọi người.
Ngọc Nhi giải thích cho Nhã Oanh hiểu tại sao biết Thiếu Kiệt là người mình cần đón nhưng khi xuống xe người tài xế vẫn đứng đợi lấy tiền. Hiểu rõ vấn đề không phải chỉ để đánh lạc hướng và kiếm nguồn thu gữi về cho những công ty taxi Nhã Oanh cũng gật đầu. Hà Vi lúc này mới lên tiếng hỏi Ngọc Nhi.
- Mọi người nhiều như vậy thành viên chống đỡ làm sao. Tiền đen cũng không thể nào đủ chu cấp hết những thứ như thế này. Ban nãy các quân nhân kia sử dụng súng sơn trong tập huấn. Như thế chắc chắn những nhiệm vụ mà các cậu có thể liên quan đến súng. Như thế thì tiền đâu mà trang bị.
- Nguồn tiền kiếm được hầu hết là dựa vào việc Ám sát là chính còn những tiền của họ được chung quy vẫn là để dành cho họ. Những số tiền họ kiếm được đều được dành chuyển về cho người thân còn sống hoặc là những người họ quan tâm.
Thiếu Kiệt nghe được từ Ám Sát cũng quay lại hỏi Ngọc Nhi. Bởi hắn thấy chuyện này không đơn giản như Ngọc Nhi nói. Nếu như thế tại sao cô lại không cho người ám sát cữu hùng ngay từ những ngày đầu cần gì phải đợi phá án. Cho dù có chết một tên xã hội đen thì cũng không ảnh hưởng tới hòa bình thế giới.
- Sao mọi người không cho người ám sát Cữu Hùng mà tiền ám sát đó là dựa vào đâu mà có ai là người đặt hàng còn nữa những người bị ám sát là ai đối tượng như thế nào.
- À Vấn đề Cữu Hùng thật chất có thể thực hiện ám sát nhưng chắt đi một đầu rắn như Cữu Hùng ảnh hưởng rất nhiều đến bố cục. Anh cũng phải biết bên dưới Cữu Hùng không ít những đầu não. Mà Thế Hải không thể nắm hết những người đó. Thành ra các thế lực các cứ trong Lưu Minh thì càng tệ hơn. Bắt buộc phải để cảnh sát can thiệp vào việc bắt Cữu Hùng những người khác cũng bị bắt như thế mới ổn định được. Nếu không em đã cho người làm thịt hắn từ lâu không phải đợi đến bây giờ.
Thiếu Kiệt bây giờ mới hiểu tại sao với những nguồn nhân lực như thế này đối với thế lực của Cữu Hùng mà Ngọc Nhi lại không ra tay trả thủ.
- Mà các em nhận các hợp đồng ám sát như thế không sợ bị bắt sao. Những việc như thế này nên không tồn tại mới đúng.
- Thật chất việc ám sát không nhắm vào người trong nước. Hầu hết đều thực hiện ở nước ngoài là nhiều. Đa phân là những người nước ngoài họ thuê sát thủ thanh trừng nội bộ khá nhiều. Đối với việc này miễn không phải người của quốc gia mình. Những người không đáng chết. Bên tổ chức cảnh cáo để họ lánh nạn hoặc thuyết phục để họ đầu nhập dưới tổ chức.
Hà Vi vừa rồi nghe đến vấn đề ám sát đang định nói Thiếu Kiệt không ổn. Giờ Ngọc Nhi nói ra tiêu chí nhận hợp đồng và cách làm việc cô cũng không biết nói gì hơn. Nếu những việc này nằm trong nước còn có thể bảo Ngọc Nhi dẹp được nhưng nếu ở nước ngoài thì lại khác. Họ chỉ có thể bị kết tội ở nước mà họ đã vi phạm còn trong nước hoàng toàn không có quyền này.
- Hầu hết hiện tại đối với những hợp đồng ám sát rất ít thường cả năm mới có vài đơn hàng hầu hết là người có thân phận và có đối tượng nên làm một vu ăn cả năm. Tiền đó chống đỡ lên những thứ này. Đối với việc vũ khí thì đa số đều mua từ nước ngoài. Hiện tại ở trong nước cũng có nhưng hầu hết là do vẫn chuyển bằng biên giới về tập kết ở tại đây. Bao gồm nhiều nhất là Ak47 với M24 được đi đường tàu thủy về trong nước. Còn lại súng ngắn Glock 17.
Hà Vi lúc này nghe được hai loại vũ khí không xa lạ gia bởi AK 47 khá phổ biến trong nước còn M24 là một loại súng nhắm của Mỹ được đùng tư năm 1988.
- Các cậu có cả vũ khí nóng. Các cậu làm sao có thể mua được mấy cái này với số lượng lớn như thế. Còn chuyển hàng bằng tau thủy cơ quan hải quan không xác minh sao. Làm sao qua được hệ thống an ninh.
- Quên nói cậu hệ thống này đơn giản lắm. Đa số các kiện Container về tới hải quan thường chỉ kiểm tra rất ít. Kẹp chì vẫn còn là được. Hầu hết những kiện hàng này về với danh nghĩa hàng điện máy điện tử quá cảnh ở một nước thứ ba. Khi đến cảng chỉ cần có quan hệ móc nối đôi chút là có thể đưa container đó ra khỏi cảng thôi.
Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu. Đúng là chỉ cần quá cảnh để đó. Mà Không đến nước thứ ba thì cái container đó mốc nối được sẽ được đem ra ngoài và trở thành hàng lậu một cách đúng nghĩa. Dù cho các mặc hàng này đều là hàng mới hoặc hàng hóa đã qua sử dụng. Chỉ cần thao tác tốt một chút cất những vũ khí này trong số đồ của container là đem đi được.
- Vấn đề này không quan trọng đâu. Ngay cả Cữu Hùng còn có thể sở hữu súng không có đường này thì cũng có đường khác chãy vào nước thôi. Tổ chức như thế này bắt buộc chúng ta phải cố súng để sử dụng không thì làm sao được. Nhưng đừng để rơi vào tay kẻ không biết khống chế là được. Thôi đi lên trên nhà đi anh có một số việc muốn hỏi ở đây không hỏi được gì đâu.
- Ừ lên trên nhà đi mình cũng có điều muốn hỏi. Chứ cứ bên dưới chỗ này ảnh hưởng đến người ta làm việc cũng không hay lắm.
Nhã Oanh cũng đồng tình với Thiếu Kiệt. Bởi cô thây những nhân viên ở đây hầu hết đang ngưng lai công việc của mình khi thấy bọn hắn đứng đây nói chuyện. Hà Vi vốn định hỏi Ngọc Nhi nhiều điều nhưng nghe Nhã Oanh với Thiếu Kiệt muốn rời đây để họ nói chuyện mà không ai ở đây biết nên cũng gật đầu.
Thế Hải thấy thế mới hướng những người đang ở trong căn phòng này nói.
- Mọi người làm việc đi. Không có chuyện gì đâu. Có gì thì mọi người sẽ được thông báo sau.
Ngọc Nhi lúc này cũng gật đầu hướng về phía lối cầu thang đi lên vừa đi vừa nói.
- Ừ mọi người lên trên ngồi xuống nói chuyện. Như thế cũng tốt đỡ phải đứng giải thích từng vấn đề thắc mắc của mình. Như vậy hôm nay phải giải thích hết mọi thứ nếu không có người không ngủ được à.
Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười hắn biết hôm nay sẽ không chỉ riêng mình hắn khó ngủ mà có cả Hà Vi. Đâu phải quân nhân nhà nước chính quy nào lại chấp nhận được cho một đống những thứ đang tồn tại thế này. Nếu Ngọc Nhi thật sự không giải thích đầy đủ những thứ liên quan chắc chắn Hà Vi mới là người không được ngủ ngon nhiều hơn hắn.