Chương 2: Hộp Gỗ Vận Mệnh
Nhưng giờ nhìn lại mới thấy cảnh vật thân thương biết chừng nào, ngôi nhà nhỏ nằm cạnh quán tạp hóa, cánh cửa sắt được làm bằng những tấm lưới sắt B40, còn mang trên đó một vài tấm tôn, được sơn màu của nước sơn chống rỉ. Ngôi nhà biết bao thăng trầm mưa nắng của cuộc đời Thiếu Kiệt, lớp sơn đã qua bao nhiêu năm tháng bạc màu. Cái xích khóa cửa được làm từ một giây sên xe máy được kết lại bằng một ống khóa bằng sắt. Hai bên cửa là hai trụ xi măng, được quét một lớp vôi trắng do cửa làm bằng những tấm lưới không đồng đều. Nên phía dưới ổ khóa có hẳn một khoảng trống, nơi đó biết bao lần Thiếu Kiệt chui ra chui vào trốn mẹ đi chơi khi còn nhỏ.
Những hình ảnh ấy chợt ùa về trong khoảnh khắc. Thiếu Kiệt gạt chống xe đạp xuống, thò tay vào túi áo, lôi ra một cái chìa khóa mở cái sợi xích tự chế bằng dây sên xe kia ra. Dắt xe vào trong nhà, hắn lấy nước từ cái vòi nước ngay trong sân, cái sân để xe cũng là nơi để hai cái Lu bằng sành, chẳng biết có từ khi nào. Nhìn đồng hồ treo trên tường nhà đã gần 6 giờ chiều.
Nhìn trên cái bàn học mình có mảnh giấy nhỏ, nhìn những dòng chữ trên giấy Thiếu Kiệt nghẹn lại, mẹ vẫn như thế, đi làm lúc nào để lại lời nhắn như thế này. Tính tình vẫn không thay đổi, cho dù hắn có lớn như thế nào đi nữa. Đi làm về lúc nào không thấy mẹ mình, là lại có một mẫu giấy trên bàn ghi lại lời nhắn cho hắn. Đọc những gì trên tờ giấy, Thiếu Kiệt mỉm cười.
"Cơm mẹ nấu rồi, còn đồ ăn trong nồi trên bếp. Hôm nay mẹ làm ca tối, sáng mai mẹ về, con ở nhà học bài, tối nhớ khóa cửa tắt đèn trước khi đi ngủ!"
Nhìn những dòng chữ trên mảnh giấy nhỏ, trong lòng Thiếu Kiệt vẫn dấy lên một nỗi chua xót. Nhìn xung quanh nhà mình như vừa mới hôm qua, những năm tháng ấy, lưu lại trong tâm trí Thiếu Kiệt, không thể phai mờ. Từng diễn biến sắp diễn ra, đều làm cho người ta không thể hình dung được.
Thay vội cái áo ngồi vào bàn học, lấy ra một cuốn tập chưa sử dụng trang giấy nào. Thiếu Kiệt bắt đầu viết, ở kiếp trước những truyện như xuyên không, trọng sinh đều có khắp trên các trang mạng như readslove.com. Tuy Thiếu Kiệt đã đọc qua một vài lần, cũng có lần ước ao được trọng sinh, được xuyên không một lúc nào đó. Nhưng không nghĩ đến nó nằm trong hoàn cảnh như thế này. Kiến thức thì có, biết trước sự việc diễn ra cũng có, nhưng làm sao thực hiện được. Khi thiếu thứ quan trọng nhất, đó chính là "Tiền". Ở cuộc sống trước kia, hắn luôn có một câu với mẹ mình, nhà mình thường không thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi tiền.
Tìm kiếm lại trong trí nhớ, những sự việc có thể kiếm ra được tiền, để có thể thay đổi được tương lai sắp tới, làm cho Thiếu Kiệt ngồi thừ ra trước bàn học. Cuốn tập trắng để trước mặt, cây viết xoay vòng vòng trên tay. Thở dài ngao ngán, chẳng có sự việc gì, có thể kiếm tiền được nhanh chóng trong khoảng thời gian này. Khó chịu bực mình, đó là cảm xúc hiện tại của Thiếu Kiệt.
Quăng cây viết lên bàn học, Thiếu Kiệt rời bàn học, định đi ra ngoài dạo chơi, cho tâm trí thả lỏng. Để có thể suy nghĩ ra dữ kiện nào đó, mà hắn bỏ sót.
Vừa bước ra khỏi nhà, thì Bà Nhung hàng xóm cũng là chủ tiệm tạp hóa kế bên, thấy Thiếu Kiệt gọi.
- Thằng nhóc! chiều giờ đi học về, không thấy đâu hết.?
- Có gì không cô? Thiếu Kiệt trả lời lại Bà Nhung.
Thường ngày, Thiếu Kiệt hay được bà Nhung nhờ, mua hộ đồ lặt vặt để bán hàng, vì thường thì thằng con bà đi chơi, ít khi nào phụ bà. Nên bà Nhung hay gọi hắn đi mua giúp, mỗi lần như thế đều cho Thiếu Kiệt ít tiền. Tuy không nhiều, nhưng Thiếu Kiệt cũng đủ xài trong một ngày.
- À! định nhờ con đi mua ít hàng về cho cô, nhà hết hàng mà không có ai hết. Con đi mua giùm cô theo danh sách trong này!
Nói rồi đưa vào tay Thiếu Kiệt một tờ giấy, ghi trên đó những danh sách hàng còn thiếu, và một cuộn tiền được cột lại. Lôi chiếc xe đạp ra, đi mua đồ theo danh sách của Bà Nhung, Thiếu Kiệt không lạ gì với những tiệm bán bách hóa giá sỉ, theo cách nói của dân buôn nơi này như là đại lý cấp 1, của những chủ hàng, hay những người bán hàng nhỏ và lẻ.
Hầu hết người ở những cửa hiệu này, đã quen mặt với Thiếu Kiệt. Hắn Đang chờ đợi lấy hàng, từ những nhân viên tại đây. Thiếu Kiệt hắn cũng không để tâm lắm, những người xung quanh. Bỗng nhiên cuộc nói chuyện của hai người kế bên, làm Thiếu Kiệt thích thú.
- Thiệt tình! biết vậy tôi để con trai tôi lấy vợ trễ một tý! mới tháng 7 vừa rồi, vàng lại lên giá làm tôi tốn tiền mua vàng cưới, nay lại giảm thật không hiểu nổi.
- Chị này làm như vậy cũng đâu có được! cưới vợ ai lại kỳ kèo chút tiền ấy! mà mình cũng làm sao biết được lúc nào nó lên lúc nào nó xuống đâu.
Thiếu Kiệt lúc này, mới tươi cười, vui đùa với hai bà cô.
- Cô hôm nay vàng giảm nhiều không? con xem để dành tiền mua với! không mai mốt chừng nào cưới vợ vàng lại lên thì chết!
Biết Thiếu Kiệt đùa, bởi mấy lần cũng thấy thằng nhóc này đi mua hàng về bán như mình, họ cũng nghĩ nhà Thiếu Kiệt cũng khá giả.
- Cái thằng quỷ! Lo học đi mày! Vợ con cái gì không biết, đến lúc mày cưới vợ! chẳng biết là khi nào kìa.
Nói rồi hai người lại cười cười, Thiếu Kiệt cũng mỉm cười theo. cầm cái túi hàng từ tay người nhân viên đưa cho mình, rồi leo lên xe đạp đi về.
Trên đường về, hắn còn nhìn vào một vài tiệm bán trang sức, xem bảng giá vàng được để phía trước.
Qua cuộc nói chuyện của hai người, Thiếu Kiệt biết giá vàng sẽ tăng, không những tăng, mà nó còn tạo ra một cơn sốt trong năm sau. Mà muốn đầu cơ vàng, thì lại đụng phải vấn đề nan giải là "Tiền". Làm Thiếu Kiệt cũng bức bối, vừa mới thấy được con đường tài lộ trước mắt, thì nó bị một cánh cửa lớn đóng lại.
Thở dài nhiệm vụ đầu tiên lúc này là kiếm tiền, mà với hắn bây giờ là điều khó khăn đang ở trước mắt, chỉ cần có tiền, hắn có thể làm nhiều điều, để phát triển sau này.
Về đưa túi hàng cho Bà Nhung, Hắn cảm giác bực mình rất khó chịu, mà hắn không thể nói ai biết, trong lòng tự nói.
"Móa biết trước tương lai thì có ít gì, khi trong túi không có tiền, muốn thay đổi cũng như không".
Thì nghe tiếng nói bên tai.
- Kiệt, Kiệt! cháu có bị gì không.?
Thấy bà Nhung nhìn mình, hắn cũng biết mình thất thần trong giây lát.
- Nè còn dư chút ít tiền lẻ, con cầm mà dùng.
Nói rồi bà Nhung loay hoay soạn đồ trong túi, Thiếu Kiệt cầm trên tay ít ỏi tiền được 20 nghìn. Chợt nhớ đến một điều gì đó, rồi la lên như bắt được thứ quan trọng, làm Bà Nhung cũng giật mình.
- Hộp Bí Mật!
- Thằng Quỷ la cái gì đó?
Thiếu Kiệt chạy vội đi, để lại bà Nhung ngồi đó ngó theo tự nói.
- Cái thằng này, hôm nay bị gì vậy ta?
Chạy vào trong nhà, Thiếu Kiệt đến ngay bên cái tủ quần áo, kéo thật mạnh ra, như muốn tháo rời cái hộc tủ. Hắn nhớ ở kiếp trước, những lần đi mua hàng như thế này, cho Bà Nhung. Hắn đều len lén, bỏ vào trong cái hộp gỗ, trong hộc tủ quần áo.
Vì một lần, có việc gì đó, mà mẹ lo lắng hắn đã đưa cho mẹ mình, mà không quan tâm trong đó có bao nhiêu tiền. Tuy nhiên hắn biết, trong hộp gỗ đó,có không ít tiền. Vì sau khi đưa cái hộp cho mẹ mình, cả tháng sau đó, ngày nào hắn cũng được, mẹ mình làm cho những món ăn mà hắn thích.
Thật ra thì, kể từ khi hắn học sơ trung, đã bỏ tiền vào trong hộp, những lần như thế ngày một nhiều lên, cái tủ quần áo bên còn lại, hắn cũng không còn để đồ thường hay mặt, mà chỉ để những bộ đã cũ ít khi dùng. Mà cũng phải thôi, cái hộp gỗ nhìn như thế. Nhưng chiếm cả hơn phân nửa cái tủ, ở trên chỉ để được một vài bộ đồ. Chưa kể đến, khi còn sơ trung, mỗi buổi chiều hắn chạy đi bán giấy kết quả xổ số cũng đem tiền để vào đó.
Nhìn toàn bộ những đồ được lấy ra, cái hộp gỗ cũng được lôi ra khỏi hộc tủ. Tuy là nó có đơn sơ lại không khóa. Nhưng nhìn nó bây giờ, như một cái tương lai hứa hẹn, thay đổi một cuộc đời. Cứ thế Thiếu Kiệt lấy hết sức bình tĩnh, đem chiếc hộp lên giường.
Ngồi xuống mở cái hộp gỗ, nhìn như đơn giản, mà lại hết sức quan trọng lúc này. Thiếu Kiệt thì lại lo lắng, liệu số tiền trong đó, có đủ cho hắn thay đổi tương lai. Câu nói như đang vờn quanh trong đầu của hắn.
Cho dù lúc này ra sao, đối diện với một thứ có thể thay đổi vận mệnh của một con người, từ tầng áp chót của xã hội, tiến lên tầm cao mới. Thì nó như là một chiếc hộp Pandora, của truyện thần thoại hy lạp.
Từ từ mở chiếc hộp ra, điều Thiếu Kiệt cũng không ngờ đến, những tờ tiền lẻ 5 nghìn, 10 nghìn, 20 nghìn cứ thế đổ trào ra. Nó bị dồn nén lại, nên trào ra khỏi hộp, rớt trên cái giường nệm, một góc thật lớn, mà Thiếu Kiệt cũng không ngờ tới. Kiếp trước hắn hoàn toàn, không hề biết được, mình để dành được số tiền lớn như thế. Khi mà hắn đưa mẹ mình cái hộp. Thiếu Kiệt hắn chỉ nói là, mình có để dành một số tiền. Ở trong tủ có cái hộ gỗ, mẹ cần thì lấy dùng, rồi đạp xe đi chơi mất. Nhưng giờ đây, nhìn một đống tiền, rất nhiều mệnh giá trên giường, bản thân hắn cũng thấy có gì đó không ổn.
Hắn bắt đầu sắp xếp lại các tờ tiền một, theo từng mệnh giá. Cứ thế thời gian trôi qua, cũng được hơn hai giờ đồng hồ. Ngồi xếp và đếm từng tờ tiền, mệnh giá thấp rồi đến cao, toàn bộ hết số tiền, cũng làm cho Thiếu Kiệt giật mình. Gần 15 triệu đồng, chính xác là 14.892.000 (ghi số cho nó có cái thực tý:D).
Thầm thở dài, tuy con số không lớn cũng không nhỏ, hơn một tháng lương ở kiếp trước, mà hắn đi làm nhưng thời điểm bây giờ. Số tiền này cũng không phải nhỏ.
Thiếu Kiệt cảm thán, nói thành tiếng.
-Đúng! Ông bà xưa có câu, tích tiểu thành đại. Không ngờ rằng, cứ mỗi ngày một ít, mà nó lại lên đến số tiền như vậy.
Cứ như thế, Thiếu Kiệt loay hoay đem tiền, bỏ vào cái túi xách hàng ngày. Hắn nằm xuống giường, suy nghĩ về những giải pháp sắp tới. để thay đổi tương lai, với tiền vốn mà hắn có được.